“Này quạ đen, có phải Phương Tĩnh Thiên thi triển pháp tắc chân ngôn không?” Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma.
“Tiểu tử ngươi hỏi đúng người rồi đó, đúng là pháp tắc chân ngôn, không ngờ Tiên Giới còn có người hiểu được pháp tắc này, đây không phải là thứ mà tiên nhân bình thường có thể tiếp xúc, xem ra tên Phương Tĩnh Thiên này một là gặp được cơ duyên, hai là sau lưng ông ta có hậu đài, tiểu tử ngươi phải cẩn thận, đề phòng chút thì hơn!” Chim Thần Ma nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu, không cần chim Thần Ma nhắc thì hắn cũng sẽ nhớ.
Tạm thời cũng không cần phải lo lắng phía Phương Tĩnh Thiên nữa.
Xem ra pháp tắc chân ngôn mà Phương Tĩnh Thiên thi triển có lực sát thương rất lớn, bây giờ hắn chỉ cần phòng ngự, thủ đoạn của Phương Tĩnh Thiên càng mạnh thì càng tốt cho bọn họ.
Đám người Đinh Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn, Bảo Thuận Quang cũng. thi triển ra thực lực của bản thân...
Đinh Hòa Bình là luyện đan sư, bản lĩnh tấn công chủ yếu là lửa, hơn nữa còn mạnh hơn nhiều so với những tiên nhân bình thường, lửa có màu vàng xen lẫn trắng, có lẽ là một loại dị hỏa nào đó, mặc dù không bằng Thanh Liên tiên hỏa của hắn, nhưng vẫn rất nóng.
Định Hòa Bình dùng lửa thành thạo tới mức hai tay có thể biến ra những con rồng bằng lửa tản đi khắp nơi, mỗi một đòn tấn công đều có hiệu quả rõ ràng.
Biên Long điều khiển thú khôi lỗi, giống như sói yêu, toàn thân rực lửa hung dữ đến mức có thể khiến một ma hồn tan thành mây khói.
Phù chú trong tay Diêu Bất Ngôn như dùng mãi không hết, một tấm phù chú có thể khóa chặt một hoặc rất nhiều ma hồn, sau đó lại dùng thêm một tấm khiến ma hồn hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.
Bảo Thuận Quang là trận pháp sư đứng phía sau ba người, trong tay xuất hiện một cây cờ trận pháp màu vàng, phất trận kỳ có thể phòng ngự cho mọi người, phòng có ma hồn quấy rối.
Bốn vị đại sư của Luyện Tạo Tiên Minh không hổ với cái danh đại sư, phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
Tuyết Hương theo sát cạnh hắn, thật ra Dương Bách Xuyên biết Tuyết Hương đang muốn bảo vệ hắn.
Càng ngày càng thích nha đầu này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tạm thời vẫn chưa cần Tuyết Hương ra tay, bản lĩnh của mọi người cũng đủ để ứng phó với những đại ma hồn này.
Ngay cả thị vệ Đại La trong ba thế lực cũng phát huy ra thực lực của mình.
Có vẻ như chỉ cần tìm ra cách thích hợp là có thể đối phó.
Trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn muốn tìm ra ma hồn đứng đầu chỉ huy những đại ma hồn này, như vậy thì mới tóm gọn được, nếu không, nhìn ma hồn
không ngừng lao về phía này, cứ kéo dài thì bọn họ sẽ bị hao tổn đến chết.
Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên buồn phiền là, hắn quan sát cả một vòng mà vẫn không phát hiện ra điều gì.
Rõ ràng, ma hồn đứng sau lưng chỉ huy có trí khôn, không cho hắn dễ dàng phát hiện.
Dương Bách Xuyên cũng không vội, hắn biết rõ ma hồn này rất thông minh sẽ không tìm ra nhanh như vậy, nhưng vẫn phải có chuẩn bị, đối phương có thể sơ hở bất cứ lúc nào.
Ví dụ như dựa theo tình huống hiện tại, nếu đám người Đinh Hòa Bình tiếp tục chém giết, ma hồn chết nhiều thì đối phương sẽ sốt ruột.
Hắn cũng không tin.
Thời gian dần trôi đi, ma trận do ma binh hợp thành bị đám người bọn họ tấn công làm tiêu hao đi rất nhiều, có vẻ như phía họ đang chiếm thế thượng phong.
Nhưng có một vấn đề xuất hiện.
Đó chính là, Dương Bách Xuyên phát hiện đám người này vẫn luôn bị vây trong ma trận, không hề di chuyển.
Công kích của bọn họ không yếu, đúng lý thì có thể phá vỡ ma trận, mở ra lỗ hổng.
Nhưng ngay lập tức sẽ có ma binh không ngừng bổ sung vào lỗ hổng đó, dẫn tới qua bao lâu như vậy nhưng mọi người vẫn đứng ở nguyên vị trí.
Dương Bách Xuyên biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, bọn họ sế hao tổn tới chết.
Bởi vì khi mọi người tấn công vẫn luôn lấy tiên hồn và tiên hỏa làm chủ, mặc dù thủ đoạn công kích cường đại, nhưng không chống đỡ được số lượng đại ma hồn nhiều.
Dường như trong thành đều là ma hồn...
Không ngừng bổ sung vào lỗ hổng.
Nếu vẫn như vậy thì phiền phức lớn...
Bởi vì tiên hồn và tiên nguyên trong cơ thể tiêu hao không nhỏ, hơn nữa nơi này là thế giới của ma khí, mọi người căn bản không dám hấp thụ ma khí, chỉ có
thể dựa vào đan dược để bổ sung lực tiên nguyên.
Không được, tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, hắn phải nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện mới được.
Tất cả bọn họ đều rất cố gắng, nhưng không chống đỡ được số lượng ma hồn nhiều thế này, hơn nữa ma trận do ma binh của đối phương cũng không phải chỉ để trang trí cho đẹp.
Có khả năng phòng thủ mạnh mẽ, và lực lượng tấn công tập thể.
Đánh lâu như vậy mà mọi người vẫn không lao được ra khỏi ma trận.
Không được rồi, hắn và Tuyết Hương phải tham gia chiến đấu cùng, mặc dù biết thêm bọn họ cũng chưa chắc có thể phá được ma trận này, nhưng cứ chờ thế này thì cũng không hay.
Vẫn nên thử thì hơn, dù sao thì vẫn chưa tìm được kẻ đứng sau lưng.
“Tuyết Hương, chuẩn bị ra tay, phải liều một phen.” Dương Bách Xuyên thông báo cho Tuyết Hương.
“Được ~” Tuyết Hương gật đầu.
Hai người vừa dứt lời thì hiện trường đột nhiên xảy ra náo động. Hoặc nói đúng hơn là phương trận ma binh xảy ra rối loạn.
“Ồ ~ Hình như có viện trợ ~”
Lúc này, chim Thần Ma vẫn luôn giả chết ngủ gật trên vai Dương Bách Xuyên lên tiếng.
Ngay sau đó, từng tiếng như pháo nổ vang lên.
Xung quanh có ánh sáng bạc. Giống như mặt trời mọc từ phía Đông, càng ngày càng sáng...
“Chuyện gì xảy ra vật Dương Bách Xuyên cũng đau đầu, sao xung quanh phương trận ma binh lại có ánh sáng vào lúc này.
Hắn cũng không để ý với viện binh mà chim Thần Ma nói, bởi vì chỉ có Luyện Tạo Tiên Minh, điện Ma Đan và Hỏa Vân Các vào đây, căn bản không có những người khác, Dương Bách Xuyên còn đang lo lắng không biết có phải chỉ viện của đám ma binh kia không?
Nếu như là thật thì gay go rồi.
“Cứ đợi xem, biết đâu không phải chuyện gì xấu.” Chim Thần Ma như nhìn ra cái gì đó, chỉ đang lòng vòng với Dương Bách Xuyên mà thôi.
Tiếng gầm vang vọng.
Dương Bách Xuyên nghe được ở phía sau phương trận ma binh có thiên quân vạn mã.
Hình như chim Thần Ma nói đúng. Lễ nào có quân cứu viện? Nhưng...