Mọi người nghe thấy tiếng hô của Dương Bách Xuyên thì vội vàng lùi về sau. “Âm ~”
Một tiếng nổ vang lên, sóng khí cuồn cuộn ập tới.
'Tất cả mọi người đều bị cỗ lực lượng này đánh ngã.
Cũng may không có ai bị thương nặng, sau khi lộn nhào mấy vòng giữa không trung cũng ổn định lại cơ thể.
Nhìn qua bên đó, bọn họ trông thấy tế đàn có hai bức tượng cao hơn ba mét, pho tượng Ma Khuyển phát ra ánh sáng đỏ rực, ma khí ngút trời.
Ngay sau đó, hai tiếng gầm vang vọng, đỉnh tai nhức óc. “Rống ~” “Rống ~”
Hình dáng của ma khuyển hiện ra, nói ra ma khuyển nhưng tiếng gầm lại không hề giống chút nào, trái lại mang theo đầy lệ khí.
Chắc chăn là đại yêu.
Ma tộc đại ma thú.
Dương Bách Xuyên nói: “Tất cả tập trung tỉnh thần, những ai có tu vi dưới Hỗn Nguyên lùi về sau mười dặm.”
Hơi thở nhàn nhạt của hai con ma khuyển khiến hắn cảm thấy tim đập nhanh, Dương Bách Xuyên biết không dễ đối phó, thậm chí trong lòng hắn còn thấy lo lắng.
Hắn ra lệnh cho những người kia lùi vê sau là vì không muốn họ bị liên lụy.
Đứng trước thế lực có sức mạnh cường đại, không phải số lượng đông là có thể giải quyết vấn đề.
Chỉ bằng giảm bớt thương vong là tốt nhất. Để lại cao thủ Hỗn Nguyên bên cạnh hắn là đủ.
Tính ra cũng không kém, có Tuyết Hương, Đinh Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn, Hình Uyên Minh, còn có một điện lão của điện Ma Đan, cộng lại cũng phải sáu cao thủ Hỗn Nguyên, trong đó bốn người Đinh Hòa Bình và Tuyết Hương là Hỗn Nguyên trung phẩm.
Đương nhiên chỉ có một mình Dương Bách Xuyên là Đại La đại viên mãn, nhưng Đại La của hắn cũng không hề thua kém những Hỗn Nguyên này.
Như vậy phía hắn có tổng bảy đại Hỗn Nguyên.
Hiện tại bọn họ phải đối mặt với hai ma hồn Khuyển được Phương Tĩnh Thiên huyết tế gọi tỉnh, bản thể giống như pho tượng điêu khắc, nhưng không biết sau khi thức tỉnh sẽ xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả một Phương Tĩnh Thiên đã đạt tới Hỗn Nguyên thượng phẩm, cả hai đều rất khó chơi.
Hơn nữa, vừa rồi hắn nghe lão già Phương Tĩnh Thiên nói, ông ta lấy được cái gì mà ma điển, có thể khống chế hai con ma khuyển này, vậy thì càng kinh khủng hơn.
Rõ ràng Phương Tĩnh Thiên như đã rơi vào ma đạo, nhưng bản thân ông ta từng nói, lão già này tu luyện ma công, ý thức chủ không biến mất.
Nói cách khác, dưới tình huống tu luyện ma công nhưng ông ta vẫn giữ nguyên được ý thức của bản thân, vậy mới càng uy hiếp.
Nhưng nói nhập ma cũng không sai, bởi vì trong mắt của tất cả mọi người, Phương Tĩnh Thiên đã điên rồi.
Ngay cả đệ tử Cảnh Xán của mình cũng không tha, ông ta dùng máu tươi của Cảnh Xán, huyết tế triệu hoán hai ma khuyển thức tỉnh.
Mặc dù Cảnh Xán không chết nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Hiện tại chỉ là mất quá nhiều máu, kế tiếp liệu nàng ta có bị cắn nuốt luôn tiên hồn?
Dương Bách Xuyên nhìn Cảnh Xán đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt trắng bệch, trong lòng thở dài, hắn quyết định cứu Cảnh Xán.
“Lát nữa mọi người tiến lên ngăn chặn hai ma khuyển, ta đi cứu Cảnh Xán.” Dương Bách Xuyên dặn dò.
Lần này, chỉ có mình Tuyết Hương nhướng mày, những người khác thì cười hiểu ý, đàn ông ấy mà, anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện nên làm. Huống chỉ sau khi mạng che mặt của Cảnh Xán bị Dương Bách Xuyên thiêu hủy, lộ ra gương mặt tuyệt đẹp có thể xưng là đệ nhất tiên tử của thành Tiên Đan.
Mọi người đều không có ý kiến.
“Giết chết bọn họ ~”
Ngay lúc này, giọng của Phương Tĩnh Thiên vang lên.
Ánh sáng đỏ rực trên tế đàn dần tan biến, hai pho tượng ma khuyển sống lại.
Một đen một đỏ, hai con ma khuyển sống động.
Lúc này trước mặt họ là thân người cao ma mét, nhưng lại mang đầu chó.
“Rống...
Trong tiếng gầm giận dữ, hai ma khuyển trực tiếp xông tới.
“Giết, giết chết hai ma khuyển, mọi người dốc hết sức, lúc này đừng che giấu thực lực, nếu không tất cả chúng ta đều không có kết quả tốt.” Dương Bách Xuyên hô lên, kiếm Đồ Long xuất hiện, hắn dùng Minh Văn Đạo Phù, cơ thể lắc mình né tránh đi thẳng tới phía Cảnh Xán ở giữa tế đàn.
Trước tiên hắn phải cứu Cảnh Xán rồi tính sau.
'Thế nên Dương Bách Xuyên đã đi thẳng tới trước Cảnh Xán đang năm giữa tế đàn.
Nhưng sau khi hẳn tới đó thì lại thấy một cảnh tượng khác, chữ khắc giữa tế đàn vẫn đang chuyển động, hơn nữa còn phát sáng.