Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4408: Bây giờ trong lòng hắn



Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vừa rồi còn có hiệu quả, lúc này lại mất tác dụng rồi.

Dương Bách Xuyên căn bản không tìm được vị trí của Huyễn Ma từ trong sóng âm, hoàn toàn không cảm ứng được.

Bây giờ trong lòng hắn trở nên hơi bực bội, lẩm bẩm có thể bản thân thật sự đã coi thường thủ đoạn của Huyễn Ma.

Nó là ma hồn thượng cổ còn sót lại, hơn nữa còn là Huyễn Ma giỏi về ảo giác, xem ra đúng là có chỗ độc đáo.

Nhưng mà Dương Bách Xuyên cũng không quá căng thẳng, bởi vì đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, nếu như đối phương thật sự không có kẽ hở, vậy nó hoàn toàn không cần ảnh tàng đánh lén khi đối mặt với một kẻ yếu chẳng khác gì giun dế trong mắt nó như hẳn, trực tiếp ngược đãi hắn chẳng phải càng sướng hơn à?

Cho nên Dương Bách Xuyên nghĩ chắc chắn là Huyễn Ma cũng có điều kiêng dè, hoặc cũng có nhược điểm, nếu không hoàn toàn không cần ảnh tàng, cứ phải dựa vào thủ đoạn nham hiểm để đối phó với hắn lần nữa.

Điều này không khớp với logic và thủ đoạn của một cường giả.

Chỉ có thể chứng tỏ Huyễn Ma cũng có điều kiêng dè, còn đó là cái gì thì bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết, hắn cũng không vội, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hắn không tin Huyễn Ma này thật sự là tay mắt thông thiên.

Hơn nữa, chẳng lẽ hắn không có thủ đoạn sở trường nào sao?

Trong đầu nghĩ như vậy, hắn lại vận chuyển chuông Đông Hoàng, dù sao. chuông Đông Hoàng là thần thông thiên phú có thể phòng ngự cũng có thể công

kích, hắn không sợ gì cả.

Dương Bách Xuyên biết lúc này Huyễn Ma có khả năng đang ở chỗ nào đó xung quanh hắn, nhưng lại trốn được sự truy tung của tiếng chuông Đông Hoàng.

Chuông Đông Hoàng đã tạm thời không có tác dụng, Dương Bách Xuyên chỉ có thể yên tĩnh theo dõi.

Không phải hắn không có thủ đoạn khác, mà là không muốn lật con át chủ bài của mình ra, nếu như vậy thì sẽ bị động, điều hắn cần làm là chờ đợi thời cơ.

Đợi Huyễn Ma tự nhảy ra, đợi cho nó tự ra tay, rồi tìm kiếm nhược điểm của Huyễn Ma, đây mới là điều hắn cần làm.

€ó phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng chiếu rọi, ít nhất Dương Bách Xuyên sẽ không cảm thấy yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Cả vùng đất hỗn độn đều bao phủ dưới tia sáng phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng, ít nhiều Dương Bách Xuyên đã chiếm được chút ưu thế.

Đương nhiên ngoài mặt trông hắn không hề sợ hãi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thực ra trong lòng hoàn toàn ngược lại, hắn vẫn đang nhanh chóng vận chuyển và nghĩ cách.

Làm sao mới có thể tìm ra và xử lý Huyễn Ma.

Từ đầu tới cuối, tiếng chuông của chuông Đông Hoàng không hề dừng lại, kêu vang coong coong coong, phù văn màu vàng lưu chuyển quanh người, Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ, yên lặng chờ đợi.

Năm phút trôi qua!

Mười phút trôi qua!

Một canh giờ trôi qua...

Không hề có động tĩnh gì.

Lúc này, Dương Bách Xuyên biết Huyễn Ma và hắn đang so tính kiên nhẫn.

Mặc dù Dương mỗ biết điều này, nhưng vẫn không khỏi hơi bực bội trong lòng.

Bởi vì hắn không có nhiều thời gian để tiếp tục tiêu hao.

Ở trong thế giới ý thức thần bí của Huyễn Ma thời gian dài, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn.

Hơn nữa, bây giờ không biết nhóm người Đỉnh Hòa Bình đang ở chỗ nào, hoặc nói là bị Huyễn Ma nhốt ở trong thế giới ý thức như thế nào.

Thời gian lâu dân, hắn và nhóm người Định Hòa Bình đều sẽ gặp nguy hiểm.

Còn đối với Huyễn Ma, chỉ cần hắn xuất hiện cảm xúc nóng nảy thì chính là sơ hở, cũng là giây phút nguy hiểm.

Chính vì trong lòng biết rõ những điều này, nên Dương Bách Xuyên mới cố gắng kiềm chế bản thân, không thể xuất hiện sự nôn nóng, không thể để Huyễn

Ma nhìn ra sơ hở.

Rất rõ ràng, Huyễn Ma có kiêng dè đối với chuông Đông Hoàng của hắn, nếu không nó đã ra tay từ lâu, chứ không cần so tính kiên nhẫn như lúc này.

Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sau khi ba canh giờ trôi qua, hắn biết không thể đợi tiếp được nữa, hắn không có thời gian để tiêu hao.

Trong lòng hắn mắng chửi Huyễn Ma gian xảo, chuẩn bị nghĩ cách ép Huyễn Ma ra ngoài.

Nhưng mà đúng lúc hắn vừa chuẩn bị ra tay, mấy chục mét phía sau lại vang lên một giọng nói.


Dương Bách Xuyên nhìn thấy ông ta, chính là Bảo Thuận Quang. “Chủ nhân, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài rồi!”

Lúc này, Bảo Thuận Quang hơi tủi thân, tóc tai bù xù, cả người toàn là vết thương, rất thê thảm.

Dương Bách Xuyên híp mắt, hỏi: “Lão Bảo, các ngươi đã gặp chuyện gì? Lão Đinh và người khác đâu?”

“Không biết, không biết!” Bảo Thuận Quang lắc đầu lia lịa, thở hồng hộc nói: “Bọn ta vốn đang tìm kiếm ở cửa đại điện, ai ngờ vừa chớp mắt ta đã đến một nơi quái quỷ như vậy, còn bị sinh linh kỳ lạ công kích. Ta hoàn toàn không thấy thứ gì công kích ta, cũng không hề biết nhóm lão Đinh ở nơi nào!”