Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4423: Còn Dương Bách Xuyên thì sao?



Đó là một nụ cười âm trầm, lạư nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Bấy giờ, hai mắt Dương Bách Xuyên đang dần mất đi tiêu cự, chỉ còn lại mỗi hình bóng của Liễu Linh Linh.

Hắn... đã lạc mất chính mình

Đương nhiên, Dương Bách Xuyên không hề hay biết gì về chuyện này, hiện hắn đã tiến vào đạo của huyễn ma, chỉ là bản thân hoàn toàn không nhận ra mà thôi. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Liễu Linh Linh đúng là chấp niệm hẳn sâu nhất trong lòng hắn, thế nên chuyện hắn lạc lối khi bị huyễn ma năm lần bảy lượt quấy nhiễu đạo tâm cũng là bình thường. Bởi tất cả đều nằm trong suy tính của huyễn ma kể từ lúc hẳn đặt chân tới thế giới ý thức ma huyễn rồi. Đầu tiên, nó khiến đạo tâm của hắn trở nên hỗn loạn, sau đó kích phát chấp niệm trong lòng, cuối cùng là làm chấp niệm càng thêm sâu sắc.

Nói cách khác, kể từ lúc rơi vào thế giới ý thức huyễn ma thì bản thân Dương Bách Xuyên đã bắt đầu lầm đường lạc lối.

Và đó mới là điểm đáng sợ của huyễn ma.

Tới cả bản thân cũng là sân nhà của nó, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không có chút ưu thế nào. Nếu không nhờ chuông Đông Hoàng và cửa U Đô thì hắn đã sớm bị huyễn ma tóm gọn rồi. Không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của tượng thần bản mạng cũng là một lá bài tẩy mạnh, nhưng suy cho cùng thì thứ mà nguyên thần tu luyện thành là thần thông, chứ không phải tâm của hắn. Trong khi thứ thứ huyễn ma muốn giết là tâm của Dương Bách Xuyên và thứ nó tác động là cảm xúc và chấp niệm trong lòng hẳn, thế nên không phải cứ tượng thần bản mạng mạnh là có thể giải quyết được.

Lúc này, Dương Bách Xuyên tiến lên trước, ôm Liễu Linh Linh vào lòng: "Linh Linh, nàng không chết, thật tốt quá."

"Ta đã trở thành một phần của U Minh Giới, không chết được." Liễu Linh Linh do huyễn ma hóa thành thâm tình đáp lại Dương Bách Xuyên. Trong thế giới ý thức của huyễn ma, nó có thể nhìn thấy tất cả tâm tư ẩn sâu trong lòng Dương Bách Xuyên, tất nhiên cũng biết cách hữu dụng nhất để giết chết đạo tâm của hắn là gì.

Còn Dương Bách Xuyên thì sao?

Chấp niệm dành cho Liễu Linh Linh đã hẳn sâu vào tiềm thức của Dương Bách Xuyên, bản thân tự cảm thấy thẹn với Liễu Linh Linh, thậm chí còn thề phải tìm được Liễu Linh Linh bằng mọi giá, vì vậy khi nghe Liễu Linh Linh nói nàng ấy đã trở thành một phần của U Minh Giới, hắn lập tức tin tưởng chẳng chút nghi ngờ. Bởi trong tiềm thức của hắn cũng cũng cho rằng Liễu Linh Linh đang ở U Minh Giới.

Cứ thế, càng nói chuyện lâu với Liễu Linh Linh do huyễn ma hóa thân thành, hắn ngày càng lún sâu vào con đường mà huyễn ma đã vạch sẵn từ trước...

Khoảnh khắc Liễu Linh Linh do huyễn ma hóa thân mở miệng thỏ thẻ với Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, chàng có muốn ở bên cạnh ta mãi mãi không?”

Dương Bách Xuyên gần như không hề do dự mà đáp rằng: "Đương nhiên là muốn."

"Tốt quá, nếu đã như vậy, chàng hấy tự hủy nguyên thần đi, thế thì hai ta có thể sống bên nhau trọn đời trọn kiếp rồi. Liễu Linh Linh do huyền ma hóa thân thành nhìn chằm chằm với Dương Bách Xuyên, đặng nói.

Cuối cùng thì mục đích sau rốt của nó cũng trồi lên mặt nước. Huyễn ma. giăng bãy lâu như vậy là vì muốn Dương Bách Xuyên tự hủy nguyên thần. Một khi nguyên thần không còn, tu vi của Dương Bách Xuyên sẽ bị phế bỏ, mãi mãi không thoát khỏi sự kiểm soát của huyễn ma.

Vừa nghe Liễu Linh Linh nói vậy, Dương Bách Xuyên thoáng sững sờ. Tuy hắn bị huyễn ma thao túng tâm tri, rơi vào trạng thái mất ý thức, nhưng bản năng của người tu hành vẫn còn tồn tại. Tiềm thức của Dương Bách Xuyên biết rất rõ hậu quả khi một tu luyện giả tự hủy nguyên thần là gì, thế nên hắn gần như vô thức thốt lên rằng: "Không được."

Kế tiếp, một giọng nói tức đến thở gấp liên hồi lọt vào tai hắn: "Thằng nhóc này, cuối cùng cũng mở được cửa ý thức của ngươi rồi, suýt nữa, suýt chút nữa thôi là ngươi đi đời nhà ma rồi đó..."

Bấy giờ, trong đầu Dương Bách Xuyên vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tựa như mây đen trong đầu đã bị thổi bay, nhường chỗ cho mặt trời ló dạng vậy. Sau khi nghe thấy giọng nói đầy tức giận của, Dương Bách Xuyên lập tức hoàn hồn, là giọng của linh hồn Càn Khôn.

Về phần hắn... hắn biết bản thân đã đụng trúng đạo của huyễn ma, đúng là mém đi đời nhà ma thật, cũng may phút cuối đã được linh hồn Càn Khôn đánh thức.

Nhất thời, Dương Bách Xuyên bỗng thấy ớn lạnh cả người, nhìn Liễu Linh Linh do huyễn ma biến thành đang đứng trước mặt mình, hắn mới biết nàng ấy mạnh tới cỡ nào, có thể lặng yên không một tiếng động dụ hắn rơi vào tròng luôn cơ.

Giọng của linh hồn Càn Khôn lại vang lên: "Nhóc con, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau giải quyết huyễn ma đối diện đi, thế thì ngươi mới thoát ra khỏi thế giới ý thức huyền ảo này được."

Hiện đầu óc của Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn thanh tỉnh, vừa nghe linh hồn Càn Khôn nhắc nhở, trí thông minh của hẳn cũng quay trở về. Lúc này, hắn cũng tự cảm thấy sợ muốn chết, suýt nữa là tiêu tùng rồi. Nếu hắn thật sự tự hủy nguyên thần theo lời dụ dỗ của huyễn ma thì đúng là xong phim thật.

"Nhưng ta từng thử diệt huyền ma rất nhiều lần rồi, không lần nào giết chết được nó cả, rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể giải quyết được nó đây?” Dương Bách Xuyên âm thầm trao đổi với linh hồn Càn Khôn.

“Thằng nhóc này, ngươi đúng là ôm cả núi vàng nhưng vẫn bó tay chờ chết mà, cho ngươi nguyên một núi vàng, thế mà ngươi lại không biết phải khai phá thế nào là sao? Tượng thần bản mạng có thể dễ dàng tiêu diệt huyễn ma cơ mà” Linh hồn Càn Khôn gào thét.

Dương Bách Xuyên không nhịn được mắng: “Tới cả tượng thần bản mạng của mình ta còn không biết nó là cái quỷ gì, không hề giống của người khác xíu xiu nào, thậm chí sư phụ của ta - Vân Thiên Tà cũng không rõ vì sao lại như vậy, thì ta biết sử dụng thế quái nào được hả?”

“A... Khụ khu... Ừm thì cũng đúng, quả thật thăng nhãi Vân Thiên Tà kia chưa từng chạm tới đạo thần, nên tất nhiên không biết là bình thường. Đúng là chuyện này không thể trách thằng nhóc nhà ngươi, suy cho cùng cũng là sơ suất của ta khi quên giải thích cho ngươi biết về tượng thần bản mạng.” Lúc này, linh hồn Càn Khôn mới muộn màng nhận ra, luôn miệng lẩm bẩm.

Từ những lời này, Dương Bách Xuyên phát hiện quả nhiên giống như mình đã suy đoán, sự xuất hiện của tượng thần bản mạng có liên quan mật thiết tới công pháp mà hắn tu luyện.

“Đừng lảm nhảm nữa, mau nói xem giờ ta phải làm gì đây, tạm thời dạy ta cách để vượt qua sóng gió này trước đã.” Dương Bách Xuyên thúc dục linh hồn Càn Khôn.

Linh hồn Càn Khôn đáp: “Kỳ thật ta cũng không biết nên sử dụng tượng thần bản mạng như thế nào, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng tượng thần bản mạng còn có tên khác là tượng thần tạo hóa, tức tượng thần chỉ xuất hiện với những người tu thần đạo, ngoài ra thì phương pháp tu thần đạo mà ngươi đang luyện không phải thần đạo bình thường.

Tượng thần tạo hóa của ngươi khá huyền bí, nhưng bí ẩn thế nào thì chỉ mình bản thân tu luyện giả mới giác ngộ ra được, còn ta chỉ là linh hồn của bình Càn Khôn, có biết sơ lược, nhưng nếu hỏi cụ thể phải sử dụng thế nào thì ta đành bó tay.

Nhưng có một điều ngươi phải nhớ cho kỹ, đó là điểm mấu chốt nằm ở hai câu pháp quyết của tượng thần tạo hóa, ngươi hãy tự nghĩ cách sử dụng đi. Nếu tìm ra được, vậy thì việc đối phó một huyễn ma nho nhỏ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, một suy nghĩ thôi là giải quyết được ngay.”

“Hả?” Nghe linh hồn Càn Khôn nói xong, Dương Bách Xuyên chỉ muốn chửi thề, dong dài một hồi cuối cùng vẫn không nói được phải sử dụng thế nào.

“Ngươi không thấy mấy lời này của mình vô nghĩa lắm sao?” Dương Bách Xuyên không kiềm được mà mắng thầm trong lòng.

Linh hồn Càn Khôn lập tức giãy nảy lên: “Vô nghĩa chỗ nào, không phải đã nói rõ mười mươi cho thằng nhóc nhà ngươi rằng trọng điểm nằm ở pháp quyết sao? Mệnh Tỉnh là đạo, Bản Tượng là thần, pháp tắc ẩn trong hai câu này chính là chìa khóa quyết định, nhưng cần tự ngươi giác ngộ ra, chứ ông đây chỉ là linh hồn của bình Càn Khôn, không phải người tu luyện Càn Khôn thần đạo.”

“Mệnh Tinh là đạo, Bản Tượng là thần...”

Vừa nghe linh hồn Càn Khôn nới, Dương Bách Xuyên vừa lặp lại pháp quyết, thế rồi một tia sáng lóe lên trong đầu, trong một khoảnh khắc, dường như hắn đã ngộ ra được điều gì, đồng thời chìm vào trạng thái nào đó.

Tính ra thì cũng bình thường thôi, với mấy thứ rườm rà như pháp quyết của đạo tu luyện, đôi khi bản thân tự đọc lại khác hoàn toàn với việc nghe người khác đọc đấy.

Linh hồn Càn Khôn lẩm nhẩm thêm lần nữa, và lần này, Dương Bách Xuyên hình như đã hiểu ra được chun chút.


Lúc này Liễu Linh Linh do huyễn ma hóa thành vẫn còn chưa biết Dương Bách Xuyên đã được linh hồn Càn Khôn đánh thức, khôi phục lý trí, tư duy, cũng như thoát khỏi mê hoặc của nàng ấy. Thế nên Liễu Linh Linh vẫn bình tĩnh đứng trước Dương Bách Xuyên, tiếp tục dụ dỗ: “Bách Xuyên à, mau hủy nguyên thần đi, vậy thì hai có thể sống bên nhau mãi mãi rồi, chàng còn chờ gì nữa, chẳng lẽ chàng không thương ta?”

Liễu Linh Linh do huyễn ma biến thành cất giọng điềm đạm, đáng yêu, lại có chút yếu ớt, bị lụy, khiến con người ta lạc mất ý thức.

Dương Bách Xuyên nhìn Liễu Linh Linh đứng đối diện mình, trong mắt chợt lóe lên thứ cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng lại bị hắn gạt phăng đi, chỉ còn lại sự hờ hững. Hắn nhìn chằm chằm huyễn ma trước mặt, từ tốn mở miệng: “Nếu là nàng thật, dù có tự hủy nguyên thần cũng chẳng sao, kỳ thật ta rất mong ngươi chính là nàng...”

Nghe vậy, Liễu Linh Linh lập tức biến sắc.