Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4427: Chẳng qua đây là hình ảnh



Các hộ vệ của Tiên Minh Luyện Tạo cũng xong đời, trong các Đại La chỉ còn lại Kim Quy tiên nhân.

Bốn người Đinh Hòa Bình thì đều nằm trong dự đoán bởi vì bốn người bọn họ đều là Hỗn Nguyên.

Tuyết Hương cũng bình an, tính lên Dương Bách Xuyên không tổn thất gì cả, còn gặp được Mông Điềm và đại quân Qủy Tiên, thực lực còn tăng vọt.

Vấn đề hiện tại là làm cách nào để đi vào bên trong ma điện màu đỏ.

Đã xác định Lạc Dương ở bên trong, nhưng hiện tại bọn họ không biết bên trong ma điện màu đỏ này có thứ gì?

Trên cửa lớn có kết giới bảo vệ, nên không cần đoán cũng biết bên trong có gì.

Dương Bách Xuyên bước lên cẩn thận cảm nhận đại điện màu đỏ, phát hiện trong lực lượng kết giới này còn ẩn chứa công kích.

Hơi khó giải quyết.

Ngoài ra cũng không có gì khác..

'Tổng kết lại thì hắn cũng không hiểu nhiều về kết giới Ma tộc, hơn nữa đây là trận pháp kết giới thượng cổ còn sót lại, không có manh mối nào để phá giải, như vậy chỉ có con đường mạnh mẽ phá vỡ kết giới.

“Các ngươi lui hết ra sau đi.” Dương Bách Xuyên dặn mọi người lùi về sau.

Cầm kiếm Đồ Long chém một phát lên cửa đại điện.

“Âm đùng ~”

Sau một tiếng nổ lớn, ánh sáng đỏ bùng lên, một luồng lực lượng vô hình khủng bố ập về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhanh chóng khởi động phòng ngự toàn thân. Nhưng hắn vẫn bị lực lượng này đẩy lùi ra sau mấy chục mét. “Ngươi không sao chứ?” Tuyết Hương xuất hiện bên cạnh hắn. “Ta không sao.” Dương Bách Xuyên mỉm cười lắc đầu.

“Đại tông sư... Sao rồi?” Đinh Hòa Bình hỏi.

“Lực phản phệ nằm tỏng phạm vi chịu đựng, mọi người cùng tập trung tấn công thì có thể phá vỡ được kết giới phòng ngự.” Dương Bách Xuyên nói.

Dưới sự chỉ huy của Dương Bách Xuyên, mọi người bao gồm cả Mông Điềm và đại quân Qủy Tiên cùng tấn công lên kết giới trên cửa lớn.

“Âm ~” Sau một tiếng nổ lớn, kết giới tan đi.

“Phá.”

“Mở”

“Kết giới phá vỡ.”

Mọi người đều vô cùng hưng phấn.

Dương Bách Xuyên vung tay nói: “Đi thôi, đi vào đại điện.” Không có kết giới, cánh cửa dày nặng dễ dàng bị đẩy ra.

Tất cả mọi người cùng xông vào trong đại điện tủng ương này...

Sau khi tiến vào, đập vào mắt mọi người là một mảnh biển sao, nhìn rất giống bên ngoài, chẳng qua thiếu một tòa tế đàn và đại điện.

Rõ ràng bên trong có càn khôn. Không có sự sống gì tồn tại bên trong cả. Nói là bên trong đại điện còn không bằng nói bước vào trong biển sao.

Sau khi đi vào nơi này, bọn họ được lực ngũ hàng nâng lên lơ lửng giữa không trung.

Nơi này vô cùng yên tĩnh. Cảnh cửa sau lưng bọn họ lập lòe ánh sàng bạc, không đóng lại cửa.

Đối mặt với loại tình huống này, Dương Bách Xuyên nhíu mày.

Trong này chỉ toàn sao trời, không nhìn ra chỗ nào khác nhau nhưng mọi người đều tin tưởng bọn họ đã bước vào trong đại điện này.

Chẳng qua đây là hình ảnh được cấu thành bên trong càn khôn.

Linh châu chứa hơi thở của Lạc Dương biến mất ở chỗ này, chứng tỏ nơi này không đơn giản.


Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, mọi người đều tản ra bốn phía.

Dương Bách Xuyên nhíu mày cẩn thận quan sát sự xếp hàng của ngôi sao. Nếu phải nói nơi này khác ở chỗ nào thì nơi này treo đầy ngôi sao.

Những ngôi sao này vô cùng cao, dường như khoảng cách của chúng vô cùng xa xôi, nhưng Dương Bách Xuyên lại có ảo giác duỗi tay cái thì có thể hái được ngôi sao, cảm giác rất gần.

Đột nhiên Dương Bách Xuyên nhìn về phía Đông, hắn phát hiện có mấy ngôi sao xếp hàng không bình thường.