Thấy cả ba đều giao lại Ma khí cho mình, Dương Bách Xuyên im lặng quan sát vẻ mặt của họ một hồi lâu, sau đó mới bật cười, mắng Bảo Thuận Quang: “Cái lão này, ngươi muốn biến ta thành kẻ bất nghĩa hả, lấy trở về đi, chủ nhân nhà ngươi không thiếu pháp bảo đâu, trên tay ta có đồ Long Kiếm là quá đủ rồi. Nghe rõ đây, trước đó ta cũng nói rồi, mọi người mạo hiểm tiến vào nơi này, gặp phải chuyện gì tất cả đều dựa hết vào số phận, ai giành được bảo vậy ở đây thì đó chính là vận mệnh của người ấy và hiện tại, suy nghĩ của ta vẫn y như cũ, không hề thay đổi.
Đây chỉ là khởi đầu mà thôi, nếu ta đoán không sai, trong đại trận hai mươi tám vì tỉnh tú vẫn còn ba chòm sao Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ chưa được khai phá. Dựa theo trận pháp Thanh Long, ta nghĩ kế tiếp sẽ có không ít bảo vật xuất thế, do đó mọi người không cần lo lắng chỉ cho mệt, vì ta tin tất cả chín người có mặt tại đây đều sẽ tìm thấy cơ hội của riêng mình. Thế nên mau cầm về đi, đừng lôi ra làm ra xấu mặt!”
Dương Bách Xuyên phẩy tay, miệng mỉm cười, mắng đùa Bảo Thuận Quang, nhưng kỳ thật là để tỏ rõ thái độ với những người khác. Hiệu quả rất tốt, bằng chứng là hắn vừa dứt lời, ai cũng rạng rỡ hẳn lên.
Hình Uyên Minh khẽ thở phào trong lòng, càng thêm kính nể Dương Bách Xuyên.
Ba người không khách sáo qua lại nữa, chỉ mỉm cười cầm Ma khí về. Còn những người khác, sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, trong lòng tự thấy thoải mái hơn nhiều, đúng, kế tiếp vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.
“Lão Bảo, ngươi kiểm tra thử xem cửa sinh xuất hiện hay chưa đi. Hiện chúng ta đã tiêu diệt được Thanh Long, theo lý thì cửa sinh phải lộ diện rồi mới phải.” Dương Bách Xuyên ra lệnh cho Bảo Thuận Quang.
“Rõ, chủ nhân.” Bảo Thuận Quang ứng tiếng, lập tức xoay người đi làm ngay.
Còn những người khác không cần phân phó cũng tự tản ra xung quanh để tìm kiếm.
Không bao lâu sau, giọng Mông Điềm vang lên: “Sư tôn, ở đây có gì đó lạ
lắm:
Dương Bách Xuyên dẫn theo Tuyết Hương chạy tới, phát hiện đúng là có một khoảng kết giới ở rìa màn sương trông khá bất thường.
Sau khi Bảo Thuận Quang tới nơi, lập tức kiểm tra kỹ càng một lượt, đặng nói: “Bẩm chủ nhân, nơi này chính là lối vào cửa sinh, giờ ta sẽ mở cửa ngay.”
Chẳng bao lâu sau, bằng sáu là cờ trận, Bảo Thuận Quang đã mở được cửa sinh, mọi người lần lượt tiến vào trong. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, lần này họ đã tới tế đàn của trận pháp Chu Tước.
Những chuyện xảy ra sau đó không khác gì mấy hồi ở chòm sao Thanh Long, lúc phá trận, hình bóng Chu Tước phát hiện, họ dựa theo điểm hiểm yếu cát hung để tấn công, sau đó trụ Ma Thần bùng nổ, đủ loại bảo vật xuất hiện.
Kế tiếp, Dương Bách Xuyên dẫn dắt mọi người phá hủy lần lượt toàn bộ trận pháp hai mươi tám vì tinh tú theo Tứ Linh, ai cũng đoạt được ít nhất một món ma bảo. Trong đó có Ma khí, Ma thạch, chiến giáp... Tất cả đều là ma bảo được cất trong trụ Ma Thần để cung cấp năng lượng cho nó, tuy số còn sót lại không nhiều, nhưng hầu như chỗ nào trong Tứ Linh cũng có.
Dương Bách Xuyên cũng lấy được một viên Ma thạch, là tiên thạch cực phẩm, nếu là những người khác, có lẽ không ai dám hấp thu trực tiếp Ma thạch cao cấp. thế này, nhưng với hắn mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Tuyết Hương cũng thu được một món Ma khí dạng roi dài, tính ra cũng không t8..
Tóm lại, người nào cũng có chiến lợi phẩm, cả nhà đều vui.
Đồng thời họ cũng khám phá hết toàn bộ trận pháp Tứ Linh, hủy diệt tất cả trụ Ma Thần.
Sau khi phá hủy trận pháp Bạch Hổ, cũng là trận pháp cuối cùng, tế đàn bắt đầu sụp đổ, mọi người vội vàng bay lên không trung để trốn, nhưng đúng vào lúc. này, không gian bỗng gấp khúc, tất cả bị lực hút không gian kéo vào trong nếp gấp.
Chờ tới khi mọi người tỉnh lại, phát hiện họ đang ở tại một nơi vô cùng hỗn loạn. Chỗ này sát khí ngút trời, lại âm U, tăm tối, hệt như bị nhốt trong một không. gian kín, bốn phía tràn ngập sương máu.
Dưới chân không phải mặt đất, mà trong suốt như bệ đài bằng kính, bên trên có khắc minh văn. Chưa hết, trước mắt lại xuất hiện thêm một quan tài đỏ như máu. Trên thân quan tài khắc đầy minh văn, nó nhẹ nhàng trôi nổi ở trung tâm không gian rộng cả trăm mét vuông này. Đúng lúc này, minh văn màu máu dưới chân họ bỗng bừng lên ánh sáng đỏ, hội tụ về lại một điểm như tuân theo quy luật nào đó, tạo thành một vòng tròn cực lớn.
Bấy giờ, Đinh Hòa Bình hào hứng nói: “Đại tông sư, trong quan tài máu đó có hơi thở của Lạc Dương đại nhân.”
Nghe vậy, cả Biên Long lẫn Diêu Bất Ngôn đều phấn khỏi hẳn lên. Biên Long hấp tấp nhấc chân, bước về phía quan tài máu.
'Thấy thế, Dương Bách Xuyên vội vàng hét lớn: “Biên Long, quay lại.” Cỗ quan tài máu kia trông có vẻ yên tĩnh, nhưng chắc chắn có điểm bất thường, nếu chưa tìm hiểu rõ đã lỗ mãng nhào tới, không chừng sẽ phải chuyện
Quả nhiên chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện, khi Biên Long bước vào trong hình tròn tạo từ minh văn, lúc chỉ còn cách quan tài máu tầm mười mét, một tiếng nổ rung trời vang lên, minh văn bên dưới lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ chói lòa, chiếu thẳng lên người Biên Long.
Biên Long hét lên thảm thiết, chỉ trong một khoảnh khắc, mọi người tận mắt nhìn thấy cơ thể Biên Long nhanh chóng co quắp lại, chỉ vài giây sau đã hóa thành