Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4440: Hết cách nha!



Không hề bất ngờ, viên Tiên đan Kim Nguyên Đại La cũng bị chim lắm lông ăn như kẹo, nhưng chẳng xảy ra chuyện gì.

Ăn Tiên đan cứ giống như ăn linh thạch vậy. Theo lời chim lắm lông nói, chính là thích mùi vị của Tiên đan.

Dương Bách Xuyên rất muốn mắng chửi tên phá của này, một viên đan dược có thể đảm bảo một Đại La thăng cấp đến Hỗn Nguyên, lại bị chim lắm lông lãng phí như vậy. Trong lòng Dương Bách Xuyên co rút, nhưng cũng hết cách, ai bảo hắn có điều cầu xin chim lắm lông chứ?

Hết cách nha!

Thực ra trong lòng Dương mỗ biết rõ quả thật chim Thần Ma không giống sinh linh khác, không nói cái khác, chỉ riêng việc nó có thể ăn Tiên đan Kim Nguyên Đại La như ăn quà vặt mà chẳng có chuyện gì, đây đã không phải là điều sinh linh bình thường có thể làm được.

Cho dù là hắn cũng không dám nuốt liền hai viên Tiên đan Kim Nguyên Đại La.

Hắn càng biết rõ đầu tư trên người chim lắm lông, tương lai có thể hắn sế nhận được báo đáp rất lớn.

Bây giờ chỉ là trong lòng đau xót chút thôi.

Cũng tốt, cuối cùng trên người cũng không còn Tiên đan, cũng đỡ cho chim lắm lông nhớ nhung.

“Mau nói đi, cục diện bây giờ rốt cuộc là tình huống gì? Chúng ta phải phá giải thế nào?” Dương Bách Xuyên thúc giục chim Thần Ma.

Một người một chim đứng ở mép đồ án minh văn lẩm bẩm truyền âm, nhưng ở trong mắt đám người Đinh Hòa Bình lại không rõ ràng lắm.

Đương nhiên trong số những người này chỉ có Tuyết Hương biết rõ vài chuyện của chim Thần Ma, nàng ấy biết Dương Bách Xuyên đang hỏi chim Thần Ma cách giải quyết, trong lòng không có lo lắng và dao động gì.

Nhưng người khác lại không biết.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên chưa từng đặc biệt thể hiện chim Thần Ma trước. mặt mọi người, mọi người chỉ thấy luôn có một con chim đen xì ngủ gật trên vai của Dương Bách Xuyên, không có chỗ nào kỳ lạ, chỉ coi là một con chim thú cưng do hắn nuôi thôi.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng ở đó không động đậy, trong lòng bọn họ cũng hơi sốt ruột, nhưng đều không có cách gì, chỉ đành chờ đợi.

Bên Dương Bách Xuyên tiếp tục nói chuyện với chim Thần Ma.

Chim Thần Ma nói: “Lúc trước lão tử không chắc chắn, nhưng thấy những trận pháp minh văn này thì có thể xác định mười phần rồi, quả thật nơi này là để phục sinh người nào đó!”

“Người nào đó ư?” Dương Bách Xuyên cau mày hỏi.

“Nói chính xác có thể là Ma Thần.” Chim Thần Ma nói ra câu này, sau đó hiếm khi trở nên nghiêm túc.

Tất nhiên Dương Bách Xuyên nghe ra được sự nghiêm trọng trong lời của chim lắm lông. Hắn không hiểu Ma Thần là gì, hoặc nói hiểu không nhiều về chuyện Ma tộc, nhưng nghe có vẻ rất trâu bò.

Hắn không khỏi hỏi: “Nói chỉ tiết chút? Có phải Ma Thần cũng là Ma tộc không? Ma Thần so với Tiên Nhân cao giai thì thế nào? Sao ngươi chắc chắn là Ma Thần?”


“Thứ hai, Tiên Nhân tính là cái rằm, cho dù là cảnh giới Tiên Tôn cao nhất của Tiên Giới cũng chỉ là giun dế trước mặt Ma Thần. Ma Thần là sinh linh vượt qua cấp bậc Tiên, thời đại Viễn Cổ Hồng Hoang, trong vũ trụ này đã tồn tại Ma Thần, sánh ngang Thần Nhân. Lão tử chính là tồn tại của thời đại đó.”

“Chỉ là Thiên đạo có đại kiếp Luân Hồi, không siêu thoát, cho dù là Thần Ma cũng không thể tránh khỏi chết dưới đại kiếp. Đương nhiên mi có thể coi đại kiếp này là trận chiến Thần Ma, là trận đại chiến của sinh linh cao nhất trong vũ trụ...”

“Dưới một trận đại kiếp, cái gì cũng sẽ bị hủy diệt, nhưng cuối cùng cũng là sinh linh cấp cao nhất, nên vẫn có thủ đoạn sinh tồn, ví dụ lão tử đã sống sót, chỉ là xảy ra chút sai sót, pháp lực có chút vấn đề thôi.”

“Cũng có người mạnh mẽ sẽ thông qua cách chuyển sinh vào luân hồi để trốn khỏi đại kiếp, hoặc là trốn vào nơi nào đó, nhưng cái giá vô cùng lớn, muốn ra ngoài không hề dễ dàng.”