Ban đầu hắn cảm thấy Lạc Dương là đệ tử của nhị sư huynh, nếu người làm tiểu sư thúc như hắn biết được tung tích của Lạc Dương thì tiện tay cứu giúp, sau này gặp mặt nhị sư huynh, sư huynh đệ cũng có thể có chuyện để nói với nhau.
Giờ thì hay rồi, sao lại nhảy ra một ma thần vậy chứ?
Một lúc sau hắn uể oải nói: “Chờ chết thôi, ta không phá ma trận, cũng không mở quan, thả một ma thần ra khác gì chết nhanh hơn...”
“Ha hả, ngươi ngu hả, người cho rằng sau khi thần ma chuyển sinh vẫn là hàng nguyên gốc?
Thực lực thủ đoạn sẽ bị suy giảm lớn, không khủng bố như những gì ngươi nghĩ, hơn nữa bây giờ ngươi mở huyết quan ra, có khi có thể cứu được Lạc Dương. Cho dù Lạc Dương là ma thần chuyển sinh, trước khi nàng ta dung hợp được với thần ý của bản tôn thì nàng ta chỉ là một người hoàn toàn mới, không phải thần ma gì cả.
Ngươi tiếp tục kéo dài mới đưa tặng cơ hội cho ma thần hoàn toàn xóa sổ ý thức của Lạc Dương.
Các ngươi không còn lựa chọn nào khác, chờ chết cũng không phải là cách, hoặc chờ chết, bị hút thành xác khô, hoặc chờ ma thần mở quan ra cũng chết.
Đánh cược một lần, cắt đứt sự dung hợp với ma thần với người chuyển sinh, đây là cơ hội của các ngươi. Hơn nữa ngươi cũng đừng sợ, trên người ngươi có bảo bối dễ dàng trấn áp ma thần, ha hả ~”
Quan trọng hơn Dương Bách Xuyên nghe được chim Thần Ma nói trên người hắn có bảo bối có thể trấn áp ma thần chuyển sinh.
Vội vàng hỏi: “Ý của ngươi là linh hồn Càn Khôn?” “Linh hồn Càn Khôn cũng chỉ như khí linh mà thôi, đúng là nó vô cùng thần bí,
ngay cả ta cũng không nhìn thấy, nhưng theo tính cách của linh hồn Càn Khôn, nó sẽ không giúp ngươi.
Ta nói là trứng Côn Bằng mà ngươi lừa từ tay Tuyết Hương. Nếu trong số các sinh linh trên thế gian, ma thần là đỉnh cấp thì Côn Bằng lại vượt xa ma thần, còn khủng bố hơn cả thần Thượng Hải.
Đương nhiên thứ ta nói Công Bằng đã siêu thoát, còn quả trứng Côn Bằng trong tay ngươi còn chưa nở ra đâu.
Nhưng dù vậy dùng trứng Côn Bằng trấn áp một ma thần chuyển sinh chưa hoàn thành dung hợp cũng đủ rồi, ngươi cầm trứng Côn Bằng đi thử đi.
Trứng Gôn Bằng cần nuốt mọi thứ, gì cũng ăn, chỉ ma lực mà thôi, còn không đủ nó nhét kế răng.
Nhanh đi thử đi, lão tử gấp không chờ nổi rồi, ta muốn nhìn xem dùng trứng Côn Bằng trấn áp một ma thần gà mờ thú vị đến mức nào...”
Nghe rất có đạo lý.
Hắn quyết định thử một lần.
Còn đám người Đinh Hòa Bình vẫn luôn nhìn Dương Bách Xuyên ngẩn người trước trận pháp khắc văn, cũng không biết đang làm gì.
Không khí ở đây hơi áp lực, không ai dám quấy rầy Dương Bách Xuyên. Trong tình huống này bọn họ đều không có cách, chỉ có thể trông cậy vào Dương Bách
Xuyên.
Chỉ có Tuyết Hương biết Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với chim Thần Ma, tính nàng vẫn luôn lạnh nhạt nên lúc này rất bình tĩnh.
Nhưng ngay sau đó Tuyết Hương đã đánh mất sự bình tĩnh. Bởi vì nàng nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy trứng Côn Bằng ra.
Mặc dù Tuyết Hương không biết Dương Bách Xuyên định làm gì, nhưng nàng cảm thấy không ổn, sứ mệnh của nàng là bảo vệ Côn Bằng phá xác.
Nhưng trong hoàn cảnh này, Dương Bách Xuyên lại lấy trứng Côn Bằng ra khiến Tuyết Hương giật mình.
Nàng xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên, hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Lấy trứng Côn Băng ra làm gì?”
Dương Bách Xuyên không ngờ Tuyết Hương phản ứng lớn như vậy, thấy nàng khẩn trương muốn ra tay cướp lại trứng Côn Bằng về.
Cũng may lúc này chim Thần Ma ra mặt giải thích thay cho hắn, nói cho Tuyết Hương chuyện về ma thần và huyết quan, kể về lợi ích và bất cập trong đó, chuyện
này liên quan đến sự sống chết của mọi người.
Đương nhiên cũng nhấn mạnh cách này sẽ không làm hại đến trứng Côn Bằng, có khi còn nhận được năng lượng lớn.
Chờ chim Thần Ma nói xong, Tuyết Hương vẫn chưa lên tiếng, Dương Bách Xuyên lén nhìn nàng, cảm thấy hơi chột dạ.