Cuối cùng Dương Bách Xuyên căn răn đưa ra quyết định.
Dù sao hắn cũng là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, tuy là sơ phẩm nhưng cũng là Hỗn Nguyên.
Sao lại bị một đêm tối dọa sợ cơ chứ? Dương Bách Xuyên tự an ủi bản thân. Hắn bước thêm một bước chân.
“Ê quay lại” Chim Thần Ma tưởng Dương Bách Xuyên sẽ không bước vào. bóng tối nhưng ai ngờ hắn vẫn bước vào.
Nó vội vàng hét lên.
Nhưng Dương Bách Xuyên đã bước một chân vào bóng tối.
“Ha hả ~”
Ý thức Ma Thần trong Lạc Dương cười to khi thấy người gặp họa.
Nàng ta ước gì Dương Bách Xuyên đi vào trong bóng tối không thể trở về.
Sau khi bước thêm một bước, Dương Bách Xuyên phát hiện không khí xung quanh thay đổi lớn.
Chỉ trong nháy mắt, bản thân hắn bị chấn động mạnh, rơi vào bóng tối vô hạn.
Ngay sau đó hắn cảm nhận được thân thể của mình bay vọt lên, nhưng cảm giác này chỉ trong nháy mắt rồi lại biến mất.
Hắn xác định đây không phải ảo giác, thân thể hắn đã bay lên. Sau đó hắn quan sát được hoàn cảnh trong bóng tối.
Bây giờ hắn đã thấy rõ, phía sau là một vòng sáng màu vàng, trước mắt là vô số ngọn núi lớn.
Cũng không giống như tưởng tượng của hắn, lúc này hắn đã rời khỏi phạm vi vòng sáng, bước vào đêm tối. Trong này như ở dưới ánh trăng, chẳng qua phía trên trời không có ánh trăng mà thôi.
“Cũng không có gì đặc biệt.”
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì một giây sau đã mở to mắt.
Những bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh hắn từ khi nào không biết.
Không chỉ một cái, có bóng người có chim bay cá nhảy.
Quay đầu nhìn lại, vòng sáng đã biến mất, hắn đang ở trong một rừng cây hoang dã.
Đáy lòng vô thức run rẩy. Nỗi sợ này đến từ tận linh hồn.
Chẳng lẽ những bóng dáng này chính là sinh linh đêm tối mà chim Thần Ma từng gặp?
Chắc chắn là đúng rồi ~
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Những bóng dáng này rất quỷ dị, mang đến nỗi sợ từ tận linh hồn cho hắn. Chúng nó đang lao về phía hắn.
Dương Bách Xuyên run rẩy.
Bởi vì hắn có thể nhìn thấy những bóng dáng này di chuyển đến nhưng lại không cảm nhận được hơi thở, giống như chúng không tồn tại vậy.
Phải biết rằng sinh linh trên thế gian này đều có sự dao động hơi thở trong người, cho dù là con kiến cũng có thể phát ra âm thanh hoặc hơi thở sinh mệnh.
Nhưng bóng dáng này hoàn toàn không có.
Sợ thì sợ nhưng Dương Bách Xuyên cũng không định ngồi chờ chết, vung tay. đánh về phía bóng dáng.
Cảnh tiếp theo làm hắn càng thêm sợ hãi.
Hắn không phát huy được pháp lực.
Rốt cuộc là sao đây?
Chỉ một giây tạm dừng thôi nhưng bóng dáng đã tiến sát hắn. Dương Bách Xuyên phát hiện mình không thể cử động nổi. Tiếp theo mí mắt càng ngày càng nặng...
Không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề, ý thức mất dần, hắn triệu hoán Hắc Liên nhưng không hề có phản ứng nào.
Sau đó hắn cảm giác vô cùng mệt nhọc và suy yếu, rất buồn ngủ. Nhưng hắn biết nếu ngủ thì vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Hắn không còn cách nào khác, hắn không thể loại bỏ trạng thái này.
Hắn biết những bóng dáng này đang dở trò, nhưng không biết nên hóa giải thế nào, phản kích thế nào.