Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4487: Ta không nghe thấy



"Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Dương Bách Xuyên hỏi Lạc Dương và Cảnh Xán.

Cảnh Xán gật đầu: "Hình như ta nghe thấy có tiếng kêu cứu của một nữ nhân.”

"Ta không nghe thấy." Lạc Dương trả lời ngắn gọn.

"Hả?" Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương với vẻ mặt nghi hoặc.

Tu vi của hắn và Cảnh Xán thấp hơn Lạc Dương, lẽ ra bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu cứu thì Lạc Dương không thể không nghe thấy, trừ phi nàng ta không muốn nghe.

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Dương Bách Xuyên, Lạc Dương cười khổ nói: "Tiểu sư thúc, mặc dù con chưa từng đến Tiên Vực hỗn loạn, nhưng cũng từng nghe qua về Tiên Vực hỗn loạn, ở nơi hỗn loạn này, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đi?"

Dương Bách Xuyên ồ một tiếng, chợt hiểu ra, không thể nào nàng ta không nghe thấy, chỉ là không muốn thêm rắc rối, thế này là sợ người sư thúc như hắn tự chuốc thêm phiền phức sao.

Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên cũng cười cười nói: "Ngươi nói cũng có lý, vậy chúng ta cứ mặc kệ, cũng đừng nghỉ ngơi nữa, tiếp tục đi thôi."

"Như vậy rất tốt." Lạc Dương gật đầu.

Ba người họ chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Nhưng lúc này, tiếng kêu cứu đen từ xa đến gần ....

"Cứu mạng ... cứu mạng đi ... "

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một nữ tử từ thượng nguồn đi

tới.

Thấy toàn thân nàng ta toàn là máu me, hình như đang bị thương rất nặng, còn có vẻ là đang bị đuổi giết.

Chẳng mấy chốc, nữ tử này đã lọt vào tầm mắt của bọn họ, cách đó hơn mười mét, nàng ta ngã xụi lơ trên mặt đất, nhìn cách ăn mặc có vẻ rách nát, hình như là nữ tử thôn quê.

Hình như la một người bình thưong chu khong cam nhan được bat kỳ sự tồn tại nào của khí tức.

Dương Bách Xuyên không khỏi dừng lại.

"Tiểu sư thúc ~" Lạc Dương mở miệng gọi hắn, ý là nhắc hắn không nên lo chuyện bao đồng.

"Ách~ Quên đi, cứ coi như chưa nhìn thấy, chúng ta đi thôi." Dương mỗ cười gượng gạo nói.

Mà đúng lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ba gã tráng hán cao to, tay cầm đao xuất hiện, mục tiêu rõ ràng là nữ tử đang ngã trên mặt đất.

“Ha ha, tiểu nương tử, lần này xem ngươi chạy đi đâu ... "

Một trong ba đại hán kia cười dâm tặc và nói, sau đó nhìn chẳm chằm nữ tử kia với ánh mắt tràn đầy thèm khát.

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động: “Lạc Dương, mấy người này hình như đều là người phàm ~"

"Sư thúc, nơi này là Tiên Vực hỗn loạn, là nơi hỗn loạn nhất trong toàn bộ Tiên giới, con không biết có phải là người phàm hay không, con chỉ nghe nói cho dù là Tiên nhân cũng khó mà sinh tồn trong Tiên Vực hỗn loạn này." Lạc Dương nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Được rồi, mặc kệ, chúng ta đi thôi."

Dưong nhiên han biết ở nơi rừng nui hoang vu nay xuat hiện bốn người phàm là có gì đó không đúng, cho dù nữ tử kia bị đuổi giết cũng là không bình thường.

"Cầu xin ngươi cứu mạng ... "


"Ha ha ha ...... Đừng sợ, tiểu nương tử, lão tử sẽ yêu thương ngươi cho tốt ... "

Không cần suy nghĩ, Dương Bách Xuyên có thể biết kết quả cuối cùng của nữ tử đó sẽ như thế nào.

Hắn cúi đầu tiếp tục bước đi, nhưng tâm trí hắn tràn ngập ánh mắt tuyệt vọng của nữ tử kia trước khi hắn quay đi.

Sau khi đi được vài trăm mét, Dương Bách Xuyên đột nhiên dừng lại, nói với Cảnh Xán và Lạc Dương: "Các ngưoi đi trước, ta sẽ theo sau."