Theo tình hình hiện tại thì xem ra, tuy phong ấn trên kiếm Đồ Long đã được cởi bỏ, nhưng vẫn còn chênh lệch một khoảng rất lớn với hai gã Tiên Quân hùng mạnh kia.
Dương Bách Xuyên bất chấp tất cả, liên tục vung kiếm chém về phía hai Tiên Quân như phát đien. Vô van kiếm khí lấp lánh tựa ngọc bùng ra từ than kiếm Đồ Long, thoạt nhìn chẳng khác nào tia chớp, hoặc là sao xa cắt ngang bầu trời.
Chiêu thức Bát Hoang Quy Nhất mạnh hơn Phá Không thật, nhưng nếu muốn đối đầu với hai đại Tiên Quân thì có vẻ vẫn còn thiếu chút đỉnh. Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được uy lực không đủ, nhưng khi lọt vào mắt đám người đứng ngoài quan sát trận chiến lại khiến họ khiếp sợ vô cùng. Bởi trong mắt họ lúc này, vô vàn kiếm khí nối đuôi nhau xuất hiện đã thành công chèn ép được hai đại Tiên Quân, dồn họ xuống thế hạ phong.
Nhìn từ ngoài vào, có vẻ hai người đó liên tục bại lui, không còn chút cơ may nào để đánh trả. Đáng sợ nhất là cuối cùng mọi người cũng biết được tu vi của Dương Bách Xuyên. Ro rang chỉ mới ở cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm, thế mà lại có thể đè đầu hai đại Tiên Quân, khiến hai cười giả Tiên Quân hậu kỳ liên tục tháo chạy, đúng là kỳ tích.
Lý do cảnh giới của Dương Bách Xuyên bị lộ là vì hắn sử dụng sức mạnh nguyên thần để thúc giục kiếm Đồ Long, khiến hơi thở tản ra, nên mọi người mới cảm ung được han là mot Hon Nguyen Đạo Tien so phẩm. Tuy han là sơ phẩm đỉnh phong, nhưng so với hai đại Tiên Quân hậu kỳ thì vẫn cách biệt một trời một vực, thế nên chiến tích cỡ này đã đủ khiến người xem phải rung động.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại bất mãn vô cùng, không ngờ sau khi kiếm Đồ Long được gỡ phong ấn, hắn vẫn không thể chém chết được hai gã Tiên Quân kia, chỉ dồn ép thôi thì còn lâu mới đạt tới yêu cầu của hắn, thứ hắn muốn là giết chết cơ!
Phía xa xa chân trời, Tuyết Hương hóa thành bản thể, đốt cháy sinh mệnh, ngoài ra còn phải đối phó với hai tên Tiên Quân, mặc dù trận chiến rất khốc liệt nhưng có vẻ Tuyết Hương vẫn đang vững vàng chiếm thế thượng phong. Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy tên Tiên Quân đại viên mãn kia phóng lên cao, lao về phía Tuyết Hương, hiển nhiên ba đại Tiên Quân đó tính bắt tay với nhau trấn áp Tuyết Hương.
Trong lòng Dương Bách Xuyên càng thêm nóng vội. Nhưng uy lực của kiếm Đồ Long chỉ có bằng đó, hay nói đúng hơn thì đó là toàn bộ sức mạnh mà hắn có thể tung ra ở thời điểm hiện tại chỉ có như vậy thôi. Nếu là bình thường thì nội việc lần này kiếm Đồ Long có thể chèn ép hai Tiên Quân là quá đủ để chứng minh phong ấn của nó đã được gỡ bỏ thành công. Có điều với hắn mà nói thì vẫn còn chưa đủ.
Ngoài ra, mỗi lần vung một nhát kiếm, sức mạnh nguyên thần của hắn lại sụt giảm một phần không nhỏ, khiến Dương Bách Xuyên càng thêm sốt ruột.
Bấy giờ, hắn bỗng trở tay, năm chiếc lá của cây Tử Lôi tức khắc xuất hiện nơi lòng bàn tay. Hắn vốn định giữ thứ này lại để đối phó với tên Tiên Quân đại viên mãn dám rao bán Tuyết Hương, nhưng hiện tại lại không thể không lấy ra để ứng phó với hai gã Tiên Quân trước mặt trước.
Dương Bách Xuyên bổ thêm vài nhát kiếm, tấn công dồn dập hai gã Tiên Quân, khiến họ không có thời gian dừng lại thở dốc, sau đó hắn chớp thời cơ, gào lớn: “Ngũ lôi!"
Năm chiếc lá từ cây Ngũ Lôi trong lòng bàn tay tức khắc bay thẳng về phía một trong hai Tiên Quân. Hắn định giải quyết một tên trước, nếu chỉ còn lại một tên sẽ dễ đối phó hơn.
“Bùm bùm bùm bùm bùm!”
Năm tia chớp ngũ hành giáng xuống, tất cả đánh thắng xuống đầu một trong hai tên Tiên Quân.
“A ... "
Hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên. Năm lá cây Ngũ Lôi cùng tấn công đã tạo nên uy lực cực lớn, đến cả Dương Bách Xuyên cũng không lường trước được rằng gã Tiên Quân lãnh trọn đợt tấn công đó sẽ bị sét đánh thành tro chỉ trong chớp mắt như vậy. Thậm chí, đến cả tên còn lại cũng bị liên lụy, cả người bốc khói, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, may là vẫn giữ được tính mạng.
Nhưng làm sao Dương Bách Xuyên có thể bỏ qua cơ hội này được, hắn lập tức vung tay chém một phát.
Cứ thế, hai gã Tiên Quân đã bị hắn giải quyết xong xuôi.
Tiếng sấm biến mất, bầu không khí như im lặng tới cùng cực, tất cả mọi người đã bị một chiêu này của Dương Bách Xuyên dọa sợ ngây người. Không một ai nhìn rõ rốt cuộc Dương Bách Xuyên đã làm bằng cách nào, chỉ biết từ lòng bàn tay hắn phóng ra năm tia chớp, nhoáng cái đã giải quyết được một kẻ địch, tên còn lại vì bị liên lụy mà trọng thương, cuối cùng bị một kiếm của hắn giết chết.
Mọi thứ diễn ra như nước chảy mây trôi!
Thật quá chấn động!
Nhưng Dương Bách Xuyên lại không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, lưu loát vung tay, chém vù vù thêm ba phát, ba tên bị dọa sợ ngây người, bao gồm cả Đại La tung nhìn trung Tuyet Hương luc trưoc cung bien thanh linh hồn dưới lưoi kiếm của hắn.
Kẻ địch dưới mặt đất tức tốc rút lui.
Chỉ là không một ai hay biết rằng, trong tay họ Dương lúc này đã không còn chiếc lá Ngũ Lôi nào nữa cả. Ban nãy dùng một lần cả năm lá, cũng phải cho người ta chút thời gian mới mọc lại được chứ.
Ba Tiên Quân kia không dám đấu trực diện với Dương Bách Xuyên, thế là cả người rung lên, tiên nguyên mạnh mẽ tức khắc bao trùm khắp cơ thể, đồng thời dồn tiên nguyên về phía bàn tay, đặng lùi về sau vài bước, nhanh chân né tránh lưỡi kiếm sắc bén của Dương Bách Xuyên.
Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến đội hình của ba Tiên Quân loạn hết cả lên. Họ lũ lượt thối lui, bay ra xa cả trăm mét, đề phòng nhìn Dương Bách Xuyên. Vì tới cả Tiên Quân cũng thấy sợ trước uy lực sấm sét mà Dương Bách Xuyên phóng ra.
Đúng lúc này, cả người Dương Bách Xuyên chợt lóe lên, giây sau đã tới bên cạnh Tuyết Hương, hai mắt hắn đỏ ngầu, ra sức khuyên bảo: "Tuyết Hương, mau dừng lại, đừng đốt nữa, dừng lại đi ... "