Kiến trúc hình nấm sụp đổ hoàn toàn, như thể đã đâm vào một tổ ong vò vẽ vậy, từ xa nhìn lại, một đống người liên tục chạy ra khỏi đám phế tích đầy bụi bặm.
Chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, đã có hơn vạn người đang chen chúc nhau lơ lửng giữa không trung.
Có người biết rõ chuyện gì đang xảy ra, có người lại hoàn toàn mơ màng, tiếng chửi rủa vang vọng khắp chân chơi làm chấn động toàn bộ Tiên Thành Hỗn Loạn.
Mà người khởi xướng chuyện này chính là Dương Bách Xuyên và Tuyết Tương, lúc này bọn họ đang ở trên mặt đất cách đó không xa.
Trong lòng Dương Bách Xuyên đang ôm Tuyết Hương, hai mắt đỏ hoe.
Sau khi Tuyết Hương đi ra ngoài, sau khi một cái đuôi của nàng ấy đập sập toàn nhà kiến trúc chợ đen hoặc có thể là sau khi tiến vào cửa thì nàng ấy đã hoá thành hình người.
Nhưng đã đến thời điểm dầu cạn đèn tắt rồi.
Dương Bách Xuyên lách mình, ôm lấy Tuyết Hương đang sắp ngã xuống đất trong vòng tay.
"Tuyết Hương, ngươi sao rồi?" Trong lòng có chút hoảng hốt, Dương Bách Xuyên thản nhiên dùng khí Nguyên Thần để kiểm tra tình trạng của Tuyết Hương ......
Kết quả ... vô cùng tồi tệ.
Dầu cạn đèn tắt chính là cách giải thích tốt nhất về Tuyết Hương vào lúc này.
Không hiểu tại sao trong lòng Dương Bách lại rất khó chịu.
"Ta không có ...... Không sao đâu ~"
Tuyết Hương mỉm cười, giọng nói run rẩy nói với Dương Bách Xuyên.
"Ừm, không sao, không sao, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện .... " Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra ba giọt nước Sinh Mệnh và đưa cho Tuyết Hương sử dụng.
"Đừng lãng phí, ta biết ta ...... " Tuyết Hương ngăn cản Dương Bách Xuyên.
"Câm miệng, mở miệng." Giờ phút này, Dương mỗ vô cùng bá đạo, trong lúc đôi mắt đỏ hoe hắn vẫn cất tiếng chửi rủa, cuối cùng cũng không nhịn được xuất hiện nước mắt trực trào trong hốc mắt hắn.
Tuyết Hương dường như bị hoảng sợ bởi sự bá đạo của Dương mỗ, nàng ấy vô thức buông bàn tay đang chặn miệng mình ra, để Dương mỗ miễn cưỡng cho mình ăn ba giọt nước Sinh Mệnh.
"Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện." Giờ phút này, Dương mỗ nói chuyện rất bá đạo, nhưng trong lòng lại run rẩy, bởi vì hắn phát hiện sau khi Tuyết Hương uống ba giọt nước Sinh Mệnh vào, tình trạng vẫn không thuyên giảm được bao nhiêu.
Sinh cơ và nguyên thần của nàng ấy rất bất ổn, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
'Quạ đen~" Giọng nói gần như đang cố hết sức bình tĩnh, Dương Bách Xuyên gọi chim Thần Ma.
"Ôi ~ Nghiệp chướng mà, lão tử nợ ngươi, đưa nha đầu này và ta vào không gian Càn Khôn của ngươi đi." Chim Thần Ma ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, mở hai mắt ra, nhưng nó cũng chỉ mắng một câu rồi nói.
Làm sao nó có thể không cảm nhận được cảm xúc trong lòng Dương Bách Xuyên.
'Đa tạ ~"
Dương Bách Xuyên nói một tiếng cảm tạ chim Thần Ma, lúc này hắn biết chỉ có chim Thần Ma mới có cách giữ mạng cho Tuyết Hương.
Bởi vì lần trước chim Thần Ma có thể giữ mạng cho hắn, cho nên lần này cũng có thể cứu sống Tuyết Hương, nhưng cái giá phải trả đối với chim Thần Ma có hơi lớn.
Nhưng Dương Bách Xuyên không thể quan tâm nhiều như vậy, hắn không muốn mất đi Tuyết Hương.
Năm đó, chuyện giữ hắn với Liễu Linh Linh đã khiến hắn cảm thấy áy náy tới tận bây giờ, chuyện đó vẫn luôn là tâm ma trong lòng hắn, bây giờ hắn không cho phép Tuyết Hương xảy ra chuyện.
Đây coi như là lời khẩn cầu chim Thần Ma nhưng theo một cách khác
Hơn nữa, coi như cũng có sự ăn ý rất lớn giữa hắn và chim Thần Ma, hai bên đều hiểu trong đầu đối phương đang nghĩ gì.
'Ngoan ngoan đi vào không gian bình Càn Khôn chờ ta." Dương Bách Xuyên nói với Tuyết Hương, trong lòng hắn hơi động đưa nàng ấy và chim Thần Ma vào trong không gian bình Càn Khôn.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía đống đổ nát của chợ đen, bởi vì hắn phát hiện có khí tức của hai người đang khóa chặt trên người hắn.
Trong tầm mắt, hắn thấy là một già một trẻ.
Hoặc có thể nói là một thanh niên và một lão già tầm sáu mươi tuổi.
Khí tức của người thanh niên rất quen thuộc, chính là Tiên quân đại viên mãn đã trốn thoát lúc trước, hắn chính là tên đầu sỏ đã bán Tuyết Hương.
Mà lão giả mũi cao đứng bên cạnh hắn ta lại là một người mà hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu, nhưng rõ ràng đó chính là người được Tiên quân đại viên mãn gọi tới.
Là kẻ thù.
Trong chớp mắt, bầu trời đầy Tiên nhân.
Không gian chợ đen bị hắn phá hủy, người bên trong đương nhiên phải chạy trốn, tất cả đều xuất hiện giữa không trung.
Những cuộc chửi bới và đánh nhau vẫn tiếp tục.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại phát hiện phần người số người trong đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
"Mặc kể tuấn tú hay là thiên tài, ngày hôm nay tiểu tử này xong đời rồi, không thấy sao, bên cạnh Vu Nhất Phổ đang có một Tiên Vương đấy?"
"Này ~ Đúng là một Tiên Vương kìa, người này hẳn là cường giả thật sự đứng sau trấn giữ chợ đen Tinh Quang, nếu đối mặt với Tiên Vương thì tiểu tử này xong đời rồi."
Dương Bách Xuyên nghe được tất cả mọi chuyện bàn luận, bọn họ đều đang nói về hắn.
Nhưng khi hắn nghe thấy hai từ Tiên Vương, mí mắt cuối cùng cũng nheo lại.