Đối mặt với áp lực của Tiên Vương đang bước từng bước về phía mình, nhìn ông ta ở trên cao, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn như một con kiến hôi, Dương Bách Xuyên bốc lên cơn giận khó hiểu.
Hắn cười lớn: "Làm sao? Ông nói xem nên làm thế nào, tên khốn bên cạnh ông bắt người của ta đem đi bán, tiểu gia hủy đi chợ đen của các người thì có sao? Đừng nói là hủy một chợ đen, hôm nay chỉ cần tiểu gia ta còn một hơi thở thì nhất định sẽ giết chết các ngươi."
"Hahaha ... "
Tiên Vương dừng bước cách Dương Bách Xuyên mười mét, nghe hắn nói như vậy ông ta đột nhiên cười lớn.
Sau đó, đối phương thản nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây, ta tên là Trịnh Đại Sơn, ở Đông Thành Tiên Vực Hỗn Loạn bọn họ đều gọi ta là tiên vương Đại Sơn, ngươi chỉ là một tiểu tử không có lấy một tia pháp lực nhưng thần hồn lại cường đại ngang Tiên Quân, giết được bốn Tiên Quân hậu kỳ, rất tốt, nhưng ... Trong mắt của Tiên Vương ta, ngươi vẫn chỉ là loài giun dế, ta chỉ cần động một ngón tay đã có thể giết chết ngươi ...
Bây giờ bản vương cho ngươi một cơ hôi, quỳ xuống dập đầu với thiếu chủ nhà ta, nói cho ta về cơ nghiệp của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi được chết toàn thây."
Duong Bach Xuyen nghe xong thì cuoi lon, hoa ra tien vuong ten la Dại Sơn này đang kiêng kị lai lịch của hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.
Chim Thần Ma đa noi ở tiên thanh hỗn loạn có một chủng tộc sinh linh cổ xưa, đây là siêu thế lực mà Tiên Giới phải dè chừng.
Hôm nay, hắn không có một tia pháp khí nào đã giết được bốn Tiên Quân, dọa cho cái tên Tiên Quân đại viên mãn Vu Nhất Phổ chạy trối chết, quả thật là đáng kinh ngạc.
Thế nen Trịnh Đại Son đang sợ han tới từ toc cổ xua ở Tiên Vực Hỗn Loạn kia?
Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên cười lớn: "Giun dế? Haha, nếu trong mắt ngươi tiểu gia đây chỉ là giun dế, vậy thì ngươi ra tay đi? Sao nào, sợ ta có người chống lưng?
Hahaha ... Sư thừa của tiểu gia đây, một tiên vương cỏn con như ngươi không xứng biết, hôm nay ta nói như vậy, ai quỳ ai còn chưa chắc."
Dứt lời, Dương Bách Xuyên lại nhìn về phía gã Tiên Quân đại viên mãn nói: "Vu Nhất Phổ đúng không? Nghe rõ đây, ngươi hại người của ta, bắt tới chợ đen đi bán, món nợ này tiểu gia nhớ rõ, nếu hôm nay ta không chết thì nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi."
"Láo xược ~"
Trịnh Đại Sơn tức giận quát lớn.
"Đợi đã ~ "Lúc này Vu Nhất Phổ giơ tay, tỏ ý Trịnh Đại Sơn khoan hãy động thủ.
Trinh Đại Sơn cũng dừng bước.
Dương Bách Xuyên nhìn cảnh tượng này cũng tò mò, rốt cuộc tên Vu Nhất Phổ này là ai?
Có thể khiến cho một người đường đường là Tiên Vương gọi hắn thiếu chủ, hơn nữa còn nghe lệnh như vậy.
Thân phận người này không đơn giản.
Nhưng vậy thì có sao, trong lòng Dương Bách Xuyên tên Tiên Quân Vũ Nhất Phổ này được xếp đầu tiên trên danh sách đen phải giết, hôm nay nếu hắn có thể thoát được thì nhất định sẽ giết Vũ Nhất Phổ để báo thù cho Tuyết Hương, với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn ta chính là loại bất tài vô dụng.
Đường đường Tiên Quân đại viên mãn, nói chạy là chạy, chạy ra ngoài đã gọi Tiên Vương tới làm chỗ dựa.
Sau đó đứng im không lên tiếng.
Không ngờ lúc này lại bảo Tiên Vương dừng tay, không biết hắn đang định làm gì.
Vu Nhất Phổ nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nói: "Cho dù ngươi tới từ môn phái nào, trong mắt bản thiếu, ngươi cũng chỉ là lũ kiến hôi, hôm nay ngươi hủy đi chợ đen của ta, ngươi bắt buộc phải chết, quỳ xuống cho ta."
Vu Nhất Phổ tức giận gầm lên.
Vu Nhất Phổ quả thật rất phiền muộn, thân phận của hắn tương đối nhạy cảm, ở trong mắt của gia tộc, hắn không được xem trọng thế nên hắn vẫn luôn muốn làm lên chuyện gì đó, hắn xây dựng chợ đen ở Tiên Vực Hỗn Loạn, thậm chí có đôi khi hắn còn đích thân ra tay đi bắt người, bắt yêu ở lân cận, dẫn theo người làm ra những chuyện đáng xấu hổ, để cho cha hắn thấy, hắn không phải đồ bỏ đi.
Nhưng, bây giờ mọi thứ đã xong rồi, chợ đen bị tên tiểu tử tóc trắng này hủy diệt.
Trong lòng Vu Nhất Phổ không bình tĩnh nổi, quan trọng này hắn rất mất mặt, nếu truyện này truyền về nhà, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho những kẻ bình thường vẫn coi thường hắn .
Hôm nay có tiên vương Trịnh Đại Sơn ở đây, trong mắt Vu Nhất Phổ, Dương Bách Xuyên chính là người phải chết, nhưng hắn muốn lấy lại mặt mũi, để mấy vạn người ở tiên thành hỗn loạn xem, hắn muốn tiểu tử này quỳ xuống rồi mới giết.
"Ngươi là cái thá gì cũng muốn tiểu gia quỳ, nm mơ." Dương Bách Xuyên trợn mắt khinh thường.
“Lão Trịnh, chặt hai chân của hắn ta." Vu Nhất Phổ đen mặt, hôm nay hắn phải chơi chết tên tiểu tử này.
"Thiếu chủ, giết hắn luôn đi, chúng ta trở về gia tộc, mặc kệ tên tiểu tử này có phải tộc cổ xưa ở Tiên Vực Hỗn Loạn hay không, giết hắn xong việc, chúng ta trở lai gia tộc thì không phải sơ bất kỳ thế lực nào."
“Ta nói rồi, chặt đứt hai chân hắn, đừng giết, bản thiếu chủ sẽ khiến cho hắn ta muốn chết cũng không được." Vu Nhất Phổ giận dữ quát lớn/
"Hahaha ... " Dương Bách Xuyên cười lớn, nhìn đôi chủ tớ này thật thú vị.
Hắn cũng không có ý định trốn, dưới tay Tiên Vương có muốn chạy cũng không thoát, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để dùng tới lực lượng của thần điện Càn Khôn, hắn có chết thì cũng phải kéo theo hai người họ đệm lưng."
Hắn nhìn thấy Tiên Vương kia chuẩn bị ra tay, Dương Bách Xuyên vừa cười lớn, vừa định dùng sức mạnh thần điện.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Đừng kích động, giao cho ta xử lý đi."
Chẳng lẽ lúc này Hắc Liên có thể là chiến đấu với một vị Tiên Vương?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã hiểu rõ.
Chỉ cảm thấy Hắc Liên trong biển ý thức sáng lên.
Kế tiếp, hắn nghe Hắc Liên nói: "Ta muốn ra khỏi biển ý thức của ngươi, lần trước ngưoi đấu một trận với Cốt Yêu, dùng lực lượng nguyên bản Kỳ Lân trong nguyên thần, phối hợp sai âm dương, là ta đã hấp thu lực lượng nguyên bản đó, bây giờ ta muốn rời khỏi biển ý thức của ngươi."