“Hì hì, ông nội này, nếu mấy gia tộc khác cũng tới góp vui thì sao ạ?" Đông Phương Thiết Nhân đảo mắt, lém lỉnh hỏi.
"Ông nội sẽ không xen vào việc giữa những người trẻ bọn cháu, nhưng mấy ông già nhà đó thì đừng mơ làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, với lại có người tới gây sự thì cháu không biết đường đánh cho một trận hả, đi mau đi!" Đông Phương Hạo Thiên bá đạo nói.
“Ha ha ha, ông nội, cháu biết phải làm sao rồi, cháu đi đây." Vừa nói hết câu, Đông Phương Thiết Nhân tức khắc biến mất khỏi phủ đệ, ngay giây sau đã xuất hiện lại trước cổng lớn một khu nhà nhỏ. Đông Phương Thiết Nhân nhìn dòng chữ trên cửa, lẩm bẩm đọc theo: "Đệ Nhất cư ... Đệ Nhất? Hì hì, thú vị thật đấy."
***
Hiện tại, Đe Nhất cư đã bị toàn bộ người dân ở Tiên Thành Hỗn Loạn nhắm tới cả ngoài sáng lẫn trong tối. Tất cả là do Dương Bách Xuyên gây ra động tĩnh quá lớn, làm Lạc Dương với Cảnh Xán căng thẳng muốn chết.
Mà cũng chẳng còn cách nào, vì theo thời gian, sức mạnh thiên địa tụ về nơi này ngày một nhiều, hiện đã dày đặc tới nỗi sắp hóa thành thực thể, thử hỏi sao động tĩnh có thể không lớn cho được.
Lạc Dương và Cảnh Xán cũng biết đây là chuyện tất yếu không thể tránh khỏi, kiểu gì cũng sẽ bị vô số người chú ý tới. Bấy giờ họ cũng đã cảm nhận được bên ngoài căn nhà thình lình xuất hiện một hơi thở lạ, thế nên họ không còn cách nào khác ngoài im lặng quan sát đồng thời tập trung tinh thần bảo vệ Dương Bách Xuyên.
Theo thời gian trôi qua, cảm xúc của Lạc Dương và Cảnh Xán chuyển dần từ căng thẳng sang khó hiểu, vì họ chờ mãi mà chẳng thấy ai tự tiện xông vào, đúng là lạ lùng, mà vậy càng hay, không có ai quấy rầy là tốt nhất.
Nghĩ vậy, hai người bình tĩnh ngồi xuống sàn, tiến vào trạng thái tu luyện, bởi những dịp bắt gặp sức mạnh thiên địa dày đặc như trong sân nhà lúc này cực kỳ hiếm hoi, không tận dụng thì phí lắm.
Không biết trong lúc Dương Bách Xuyên bế quan đã làm gì mà lại thu hút lượng lớn sức mạnh thiên địa tề tựu về đây tới vậy, nhưng chắc hẳn quá trình tu luyện hắn đang diễn ra vô cùng thuận lợi.
Cũng may là trong thời gian này, ý thức Ma Thần không chạy ra gây rắc rối, khiến Cảnh Xán có thể thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vào một ngày nọ, sức mạnh thiên địa cuối cùng cũng dừng lại. Vài phút sau, ngoài cổng lớn vang lên tiếng gõ, kế tiếp, một giọng nói vang lên: "Đông Phương Thiết Nhân thuộc gia tộc Đông Phương ở Tiên Thành Hỗn Loạn tới đón Dương đạo hữu."
Cảnh Xán lập tức đề cao cảnh giác, Lạc Dương híp mắt nói: "Lần này tiểu sư thúc gây ra động tĩnh quá lớn, xem chừng đã làm kinh động một số thế lực ở Tiên Thành Hỗn Loạn Nếu người ta đã mò tới tận cửa, là phúc không phải họa, là họa tránh chẳng qua, Cảnh Xán, ra mở cửa đi, để ta xem là kẻ nào dám cả gan tới đây diễu võ giương oai."
"A ... Thôi được." Cảnh Xán quay sang nhìn Lạc Dương, thấy nàng ấy híp mắt đề phòng, lại nghĩ tới thực lực của nàng ấy ... Sau một hồi do dự, cuối cùng Cảnh Xán quyết định ra mở cửa, nàng ta cũng biết họ đã gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới có một số việc dù thế nào cũng không thể trốn tránh được.
***
Dưới mật thất tu luyện, đương nhiên Dương Bách Xuyên không hề hay biết lần tu luyện này của mình lại tạo thành động tĩnh lớn tới vậy.
Sau khi Can Khôn Đạo Nguyên được chữa lành, hắn lập tức chìm vào tu luyện, đến tận lúc này mới ngừng lại, hơn nữa còn là chủ động dừng. Bấy giờ, hắn mới phát hiện bản thân đã tình cờ tu luyện thẳng một mạch tới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa sẽ đột phá cảnh giới Tiên Quân.
Kết quả này khiến hắn ngơ ngác cả nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Đúng là tiến bộ vượt bậc luôn ha." Sau khi cảm nhận được tu vi Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn đỉnh phong trong người là thế nào, họ Dương không kiềm được mà cảm thán.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng tin những lời Hắc Liên nói không phải dối trá, một khi nguyên thần không còn bị Hắc Liên ảnh hưởng, thiên phú tu luyện của hắn tức khắc bộc phát.
Tính ra thì hình như mới ba tháng trôi qua thôi. Nghĩa là trong vòng ba tháng, hắn không chỉ khôi phục lại Càn Khôn Đạo Nguyên, mà còn đánh sâu một đường từ sơ phẩm Hon Nguyen Đạo Tiên cảnh toi Hỗn Nguyên đại viên mãn đỉnh phong, có thể tiến vào Tiên Quân cảnh bất cứ lúc nào.
Hiện tại, dưới mat thất vẫn còn tồn đọng chut sức mạnh thiên địa thực thể hoá, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã vô tình hấp thu lượng lớn sức mạnh thiên địa, chẳng trách lại có thể nhảy vọt tới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn cảnh chỉ trong một lần.
Hắn đúng là thiên tài! - Bên trên là lời tự đánh giá của họ Dương về bản thân.
Sau khi vận công kiểm tra, hắn dám khẳng định tốc độ tu luyện của hắn hiện tại chắc chắn nhanh hơn những tu sĩ cùng cảnh giới gấp mười lần.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên mới có cảm giác bản thân giống một người tu luyện có thiên phú căn cơ mười phân vẹn mười như lời ông già từng nói.
Với thiên phú tu luyện cỡ này, hắn xứng đáng được gọi một tiếng thiên tài.
Về phần tiên dược dùng để luyện chế Kim Nguyên Hỗn Nguyên Đan thì mặc dù đã mua được đầy đủ chất phụ gia ở chợ đen, tiếc thay dược liệu chính vẫn chưa có manh mối gì. Hôm đó, sau khi bắt gặp Tuyết Hương, trận đại chiến lập tức nổ ra, họ cũng bị cuốn vào. Thế nên sau khi xuất quan, hắn sẽ đi tìm tiếp, và lần này nhất định phải tìm bằng được dược liệu chính để luyện chế Kim Nguyên Hon Nguyên Đan, bởi han có cảm giác, chỉ cần luyen chế thành công Kim Nguyên Hỗn Nguyên Đan là có thể lập tức đột phá Tiên Quân cảnh.
Và chỉ khi tu vi đạt tới cảnh giới Tiên Quân thì mới xem như chính thức tiến vào hàng ngũ cường giả của Tiên Giới.
Thứ ba là nhanh chân xem xet tình hình bên phía Tuyết Hương và chim Thần Ma, với hắn mà nói, Tuyết Hương và chim Thần Ma quan trọng hơn hai chuyện trên nhiều.
Nghĩ đến đây, trong đầu Dương Bách Xuyên loé lên tia sáng, ngay sau đó, trong một khoảnh khắc, hắn như nhìn thấy một cô gái đang ngồi cạnh hồ Long Ngư, ngạc nhiên hơn cả là đó chẳng phải Tuyết Hương sao?