Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4615: Lão ta cho là chiến đấu



Vị Tiên Vương của Tây Môn gia vô cùng bực bội, lần này lão ta ra ngoài chính là theo lệnh của gia chủ, mục đích là tiêu diệt Dương Bách Xuyên, nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng.

Người này tên là Tây Môn Du, là một trong những tộc lão của gia tộc Tây Môn, lão ta ẩn mình bế quan tu luyện suốt nhiều năm, là người rất giỏi nhận biết và tránh hiểm họa. Trong quan niệm sống của Tây Môn Du, sống lâu mới là đại đạo.

Lão ta cho là chiến đấu chém giết không phải là liều mạng xưng hùng mà là để bảo toàn mạng sống!

Neu co the đanh thang thì chien đau đen cung, con đanh không lại thì lập tức chạy trốn, chỉ có sống sót thì mới có cơ hội chiến thắng kẻ thù một lần nữa, sống lâu mới có thể sống sót qua hầu hết mọi người.

Ví dụ như lão ta, trong những người cùng thế hệ ở gia tộc thì người sống được như hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, là bởi vì lão ta hiểu được đạo lý bảo toàn mạng sống.

Lần này, lão ta đang bế quan nhưng lại bị gia chủ buộc phải ra ngoài, điều này khiến lão ta rất bực bội, nhưng cũng không có cách nào khác, phải nghe theo mệnh lệnh của gia chủ.

Theo lệnh của gia chủ là lão ta phải đi giết một người tên Dương Bách Xuyên ...

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Tây Môn Du nhận lệnh xuất quan để đi giết Dương Bách Xuyên.

Nhưng lúc này, trong lòng Tây Môn Du lại không ngừng nguyền rủa gia chủ Tây Môn gia.

“Tên Tây Môn Thiên Tinh chết tiệt nhà ngươi, mẹ nó, ngươi muốn lừa gạt chết ta sao? Thực lực và thủ đoạn của tiểu từ này có thể giết chết cả Tiên Vương, còn nói là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, Đạo Tiên cái đầu nhà ngươi đấy!" Tây Môn Du vừa bay thật nhanh vừa nguyền rủa gia chủ Tây Môn Thiên Tinh.

Tây Môn Du căm hận Tây Môn Thiên Tinh thấu xương vì lão ta biết thực lực và thủ đoạn của Dương Bách Xuyên đã trở thành mối đe dọa nghiêm trọng đối với lão ta.

Mặc dù có khả năng chiến đấu với Dương Bách Xuyên, nhưng Tây Môn Du cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm từ Dương Bách Xuyên nên lão ta không muốn liều mạng.

Lão ta sẽ không đi liều mạng vì bất cứ ai, người bị Dương Bách Xuyên giết là con trai của Tây Môn Thiên Tinh, chuyện mất mặt này là việc của gia chủ nhà ngươi, còn lão tử chỉ muốn bế quan tu luyện, thế mà ngươi lại kéo ta đi đối đầu với nguy hiểm này, thật là vô liêm sỉ.

Lúc này, khi thấy Dương Bách Xuyên đuổi theo, Tây Môn Du không có ý định chiến đấu mà bay thắng về phía gia tộc ...

Lão ta không tin là Dương Bách Xuyên dám đuổi đến gia tộc Tây Môn?

Nếu thật sự dám đến, với số lượng cao thủ đông đảo của Tây Môn gia thì cũng không có gì phải sợ.

Hơn nữa, Tay Mon Du nghĩ la neu gap nguy hiểm thì mọi người cùng nhau gánh vác, lão ta sẽ không liều mạng một mình.

Dù sao cũng phải nói Tây Môn Du chính là một người ích kỷ, không có tình cảm gì đối với gia tộc

Dương Bách Xuyên đuổi theo sát sau lưng Tây Môn Du, quả nhiên đã tiến thẳng vào Tây Thành.

Cả hai người một trước một sau, chỉ sau mấy phút đã đến trước một phủ đệ khổng lồ.

Dương Bách Xuyên đang ngự kiếm phi hành trên không thì nhìn thấy một khu nhà huy hoàng, giống như một tòa thành.

Hắn còn nhìn thấy vị Tiên nhân Tiên Vương hậu kỳ kia bay xuống tòa thành thật to này.

Dương Bách Xuyên thấy ở toàn bộ Tiên Thành Hỗn Loạn chắc cũng không có khu nhà nào hoành tráng như thế này, khí phái xa hoa, chắc chắn đó là gia tộc Tây Môn.

Trong lòng hắn hơi động, tăng tốc bay vọt tới.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, hắn nhìn thấy một tấm bảng hiệu lớn viết "Tây Môn Phủ".

Một tòa nhà cao khoảng ba mươi mét, có bốn cánh cửa.


Tất nhiên, hắn đã thử kích nổ một quả sấm dưa hấu trong không gian bình Càn Khôn, nhưng nó chỉ làm nổ tung một ngọn núi.

Mà mức độ rắn chắc của bùn đất trong không gian bình Càn Khôn vượt qua sức tưởng tượng nhưng vẫn bị nổ tung tạo ra một hố sâu hàng chục mét.

Han không tin đại mon của gia tộc Tây Môn có thể cứng rắn hơn đất của ngọn núi đó.

Lần này, dù không giết được cao thủ Tiên Vương hậu kỳ của gia tộc Tây Môn thì ít nhất cũng sẽ phá hủy được đại môn của gia tộc Tây Môn.

— QUẢNG CÁO —