Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 25



Tiếng chuông điện thoại reo um trời, cắt ngang bầu không khí, hắn nhìn người phụ nữ rồi ngó vào điện thoại

"Nghe máy đi!" Mái tóc dài rũ rượi lên phía trước, đôi mắt bồ câu to tròn mơ màng. Nàng nhìn hắn không chút ngại ngùng, nét mặt trầm tĩnh hoạ dưới màn đêm càng cuống hút

Anh Duy tỏ vẻ không để ý tới người đang gọi, cảm xúc cậu bất chợt như cơn gió thoảng chỉ khiến người khác bất an

Anh nhẹ nhàng cười với Mỹ Thanh rồi tắt máy, cứ như hôm nay anh dành sự cuồng nhiệt này với mình nàng

"Tôi đưa cậu về!" Hắn đưa tay vò đầu cô gái

"Sao lại tắt máy? Cậu có gì khó nói hay tại.... tôi xuất hiện ở đây?"

"Không đâu! một lát tôi gọi lại" Anh Duy gật đầu mĩm cười trấn an để cô không phải bận tâm

Mỹ Thanh quay mặt sang nơi khác, trong lòng vô cùng khó sử. Có những mối quan hệ cô không biết làm cách nào mới chấm dứt được



Nàng đưa tay níu lấy cổ tay hắn, đôi mắt kiên định nhìn thẳng

"Tôi đáng để cậu để ý sao?"

"Tôi thích em!" Mái tóc vuốt ngược ra sau, hắn nhìn nàng cười nhếch mép, không rõ thật lòng hay trêu chọc

Mỹ Thanh nghe xong loạn nhịp nhưng không dám tin lời người này, cô dừng lại vài giây rồi nói tiếp

"Trong bao lâu chứ?"

Hắn lắc đầu "Không biết nữa...! Nhưng trong thời gian này em muốn gì tôi đều có thể đáp ứng"

Mỹ Thanh nhướng mắt nhìn Anh Duy, miệng cười quyến rũ, giọng ngọt ngào đề nghị

"Tôi đang cần rất nhiều tiền!"

Tiền? Trên đời anh ghét nhất là người bên cạnh mình nhắc đến chữ này, hắn nhìn nàng thở dài, lấy trong người một bao thuốc lá đến trước mặt Mỹ Thanh nhếch mày tỏ ý

"Cái đó tôi không thiếu! Nhưng cậu phải hút hết một điếu mới được" Duy đưa tay mở sẵn gói thuốc, mặt lạnh lùng đưa mắt quan sát

Chỉ cần một điếu thuốc liền có thể cho cô mượn tiền mà không cần suy nghĩ, người này thật hào phóng

Đúng là cô đang cần một ít tiền, chi bằng cứ bám víu một người có thể cho mình nhìu thứ cũng không tệ, đợi sau này cậu ta chán là được



Nàng vễnh mông chậm rãi nhào vào lòng hắn, tay thon vịn vào bờ vai vững chắc

Tay khác với lấy điếu thuốc không suy nghĩ nhìn Anh Duy mĩm cười, đôi môi mấp máy

Mắt đối diện với nhau, nàng một phát kề lên miệng hít một hơi, làn khói trắng bay toả khắp xe

Nàng trông thật xinh đẹp và dụ người... Hắn không ngờ tới một cô gái trầm tĩnh bí ẩn này lại chạm vào thuốc lá chỉ vì tiền, liền nhíu mày giật lại điếu thuốc trên tay Mỹ Thanh

"Bỏ đi! Đừng chạm vào nó nữa!" Anh lạnh giọng, vứt điếu thuốc ra cửa sổ

Lấy trong người một cái ngân hàng đưa đến trước mặt cô gái, giọng vẫn ôn nhu như ngọc

"Tôi không quen đem tiền lẻ ra bên ngoài, trong thẻ vẫn còn rất nhiều tiền! Mật khẩu là 6 số một, nếu không đủ thì cứ nói với tôi!"

Thần thái phát ra mùi giàu có, giọng nói trầm trưởng thành, Mỹ Thanh vươn tay cầm lấy, vui vẻ trả lời

"Cảm ơn! Vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Về đến nhà cô chậm rãi mở cửa, bóng tối bao trọn căn phòng, nàng thẳn nhiên tiến thêm một bước

Bỗng ánh đèn được ai đó bật sáng khiến cô phải rụt rè, một người mặc chiếc váy xanh đắc tiền đang đứng đợi

Vẻ mặc căng thẳng nhìn Mỹ Thanh, cô liền đưa tay dấu đồ ở phía sau

"Mẹ?" Nàng lạnh nhạt hỏi

"Con đi đâu mà khuya vậy mới chịu về?" Bà lạnh giọng, để ý tay cô

"Không cần mẹ quan tâm! Con về phòng trước!" Nàng lạnh lùng quay mặt rồi bước đi

Bà la lớn "Đứng lại! Con dấu gì ở sau lưng đấy?"

Mỹ Thanh nhẹ giọng "Không có gì!"

Người phụ nữ nghe xong càng tức giận, cô học đâu thói trả treo người lớn như vậy?

Liền tiến đến kéo tay Mỹ Thanh xem đồ vật gì bị dấu, cô không muốn nên giằng co với bà một lúc, nhưng cũng buông tay chịu trói

*Bóp* Mẹ cô nhìn thấy liền tá hoả tức giận, gián một bạt tay thẳng xuống khuôn mặt mịn màng của nàng