Eve không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Cô vừa mới thoát nạn vì bà Annalise xem thường sự hiện diện của cô trong dinh thự, nhưng rồi bỗng nhiên cô lại được yêu cầu tham dự vũ hội.
"Xin cậu đó, cậu chủ Vincent."
Eve nài nỉ anh vì cô chưa bao giờ tham dự một vũ hội nào, chứ đừng nói đến vũ hội do nhà ma cà rồng tổ chức.
Vincent nhìn cô chằm chằm:
"Có vấn đề gì sao? Cô sợ đồng loại của tôi à." Anh đoán trúng tim đen của cô.
"Không phải thế." Eve phủ nhận, Vincent bắt đầu cảm thấy tò mò.
"Vậy thì là gì?"
Đôi mắt màu đồng lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào mắt cô. Nhận thấy thời gian phản hồi của cô chậm hơn một giây so với mình mong đợi, anh liền nói:
"Cô nên mừng vì bà ta đã mời cô. Có tin đồn rằng, người mẹ thân yêu của tôi đã vì vài thỏa thuận mà quyết định không phàn nàn về cô trong vài tháng tới. Đó là những ngày bình yên của cô đấy, cô Barlow à. Thế mà cô lại ở đây lo lắng."
Eve buột miệng nói:
"Tôi không có bộ váy nào phù hợp để đi dự vũ hội."
Nghe Eve nói, môi Vincent cong lên. Đôi mắt vui vẻ của anh lạnh lùng nhìn cô:
"Tôi hy vọng cô chưa tiêu hết tiền lương của mình vào quán trọ ở Thung lũng Hollow. Tôi chắc chắn cô sẽ có một bộ váy tươm tất, vì trông cô cũng không phải kiểu vô gia cư. Nếu tôi không nhầm thì có người đã tặng cô một bộ váy, nhỉ?"
Anh cứ như nhìn thấu cô vậy.
Có lẽ chẳng chuyện gì xảy ra trong dinh thự mà Vincent không hay biết, mặc dù anh không có mặt tại đây vào thời khắc cô Marceline đưa váy cho cô.
Vincent nheo mắt lại rồi vẫy tay đuổi cô đi, anh cùng quản gia tiếp tục bước về phía lối vào chính.
Khi Eve đến gần phòng piano, cô nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ trong phòng. Đến gần hơn nữa, cô nhận thấy cô bé ma cà rồng đang chơi đàn. Bỗng cô bé lỡ mất một nốt nhạc nên thất vọng dừng lại.
"Cô nên tiếp tục chơi vì không phải ai cũng nhận ra lỗi sai đó đâu." Eve tựa vào thành cửa và quan sát cô bé.
Cô bé Allie quay về hướng Eve đang đứng, lắc đầu rồi vội đứng dậy cúi đầu.
Eve mỉm cười với cô bé rồi bước vào phòng. Cô đặt đồ của mình lên bàn, đi đến chỗ cây đàn piano ngồi cùng bé ma cà rồng.
"Cô không tin sao?" Eve vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh cô bé.
"Không phải ai cũng thành thạo piano, nếu chơi liền mạch thì sẽ không có ai để ý cả."
"Tôi sợ."
Allie thì thầm, vai cứng đờ. Cô bé nhìn chằm chằm vào những phím đen trắng.
"Tôi được yêu cầu chơi trong buổi vũ hội.."
Tính đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô bé nói với Eve nhiều như vậy.
Cô bé lo lắng sẽ thất bại và khiến cho bản thân, quan trọng hơn là gia đình phải xấu hổ nếu cô bé không hoàn thành xuất sắc. Eve không gạt đi những lo lắng của cô bé như thể chúng không quan trọng. Cô cố ôm lấy cô bé và nói:
"Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé? Hôm nay chỉ học âm nhạc thôi thì cũng không tệ đâu."
Cô nở nụ cười khích lệ với Allie, cô bé quay sang cô với vẻ hơi ngạc nhiên rồi gật đầu đồng ý.
Eve chơi các phím ở bên phải còn Allie chơi các phím ở phía bên trái của đàn.
Eve di chuyển các ngón tay của mình một cách chậm rãi để cô bé biết nơi đặt các ngón tay, khi Allie ngước lên nhìn cô, cô gật đầu thể hiện rằng Allie đã làm đúng. Allie hẳn phải lo lắng lắm mới nói với cô nhiều như thế, Eve nghĩ thầm.
Sau hai giờ luyện tập, Eve nói:
"Cô Allie, cô tập trung vào phím đàn nhiều quá đấy."
Cô bé hơi cau mày quay lại nhìn Eve, đến bây giờ cô bé mới biết đó là một điều tồi tệ.
Eve nhẹ nhàng cười:
"Như vậy không phải là sai, nhưng khi tập trung vào phím đàn và chỉ lo về các lỗi của mình thì cô sẽ quên thưởng thức bản nhạc mình đang chơi mất."
Cô đặt ngón tay trở lại phím đàn piano, bắt đầu tạo nên bản nhạc tuyệt vời hơn trước, sau đó ngón tay cô chậm rãi kết thúc bản nhạc.
"Khi cô làm điều gì đó, hãy dồn cả tâm huyết vào, cho dù cô mắc lỗi, người khác cũng sẽ không để ý. Thay vào đó, họ sẽ cùng cô thưởng thức bản nhạc."
Cô đặt tay lên đầu Allie, cô bé trông giống như một chú cún con đang nỗ lực hết sức. Cô nói:
"Tôi sẽ tham dự vũ hội với cô nếu điều đó có ích."
Allie có vẻ ngạc nhiên, sau vài giây, cô bé nói:
"Đừng.."
"Đừng?" Eve lặp lại.
Eve cảm thấy lo lắng vì cô bé đã nói đừng vào ngày cô Marceline mời cô cũng như tặng cô những bộ váy.
"Đừng.. mang đôi giày đó." Mắt Allie dán chặt vào phím đàn.
Eve rất ngạc nhiên trước ý của cô bé. Lông mày cô nhíu lại và hỏi:
"Đôi giày cô Marceline đưa cho tôi sao?"
Allie quay lại nhìn Eve và gật đầu.
"Chúng dễ hỏng lắm."
Vấn đề không phải nằm ở chỗ cô tham dự vũ hội, Eve nhủ thầm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Allie quay lại nhìn cô và nói chuyện mà không cúi mặt.
Eve rất vui vì những tiến bộ nhỏ mà họ đã đạt được, khi Allie định nói gì đó thì đôi mắt cô bé mở to. Allie vội ngậm miệng, lại đối mặt với những phím đàn piano.
Đột nhiên trông Allie như bị tổn thương, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt lại thành nắm đấm trên đùi.
Eve không biết vừa xảy ra chuyện gì nên lo lắng hỏi:
"Cô Allie, cô ổn chứ?"
"Đ-đừng nhìn tôi.." Cô bé thốt lên.
Sự thù địch trong phòng bỗng chốc hệt như lần đầu Eve đặt chân vào nơi đây. Cô bé không nói gì và cũng không nhìn về phía cô.
Eve không rời mắt khỏi Allie. Thay vào đó, cô hỏi:
"Tôi có thể giúp gì cho cô không? Cô có muốn tôi đi tìm quản gia hay ai đó trong gia đình cô không?"
Đôi mắt của Allie mở to, vội vàng lắc đầu.
"Được rồi, tôi sẽ không đi. Để tôi lấy cho cô một cốc nước nhé?"
Eve lo lắng hỏi vì cô không thể đưa máu của mình cho cô bé uống được. Cô bé ma cà rồng không đáp, cô đứng dậy khỏi ghế và rót một cốc nước. Cô đưa nó cho cô bé:
"Uống vào có thể sẽ thấy dễ chịu hơn đó."
Cô bé ma cà rồng miễn cưỡng cầm cốc nước và uống một ngụm.
Eve chợt nghe thấy tiếng giày bước trên sàn ở ngoài phòng, cô quay lại nhìn về phía cửa, tự hỏi ai đang đi ngang qua đây.