Một phụ nữ lớn tuổi ngồi trên ghế gỗ, đọc báo người hầu vừa mua. Tóc bà búi lên, những nếp nhăn hằn trên đôi mắt già nua sụp xuống. Nghe thấy tiếng bước lớn trên lầu, bà lật sang trang tiếp theo. Nhưng đôi mắt của người phụ nữ không rời khỏi tờ báo.
Người hầu đang ở trong bếp chuẩn bị trà, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần. Tiếng bước chân vội vã vẫn tiếp tục, có không muốn nghe cũng không được, bỗng có thứ gì đó bị vỡ, người hầu mở to mắt.
Ngay cả bà Aubrey đang lặng lẽ đọc báo, cũng nhắm mắt lại, môi bật ra tiếng thở dài: "Ta tự hỏi lần này con bé lại làm vỡ cái gì nữa đây. Ta có thể hiểu tại sao những nhà kia chẳng buồn thuê nó rồi."
"Cô ấy không tệ như vậy đâu, thưa bà." Người hầu khẽ cười, bà chủ nhìn anh ta, anh ta hắng giọng.
"Theo kinh nghiệm của tôi, cô ấy sẽ là một nữ gia sư tốt. Dù gì thì, cô ấy cũng tiếp thu kiến thức rất nhanh và hầu như xuất sắc ở mọi khía cạnh. Chỉ là, tôi không biết cô ấy cũng sẽ xuất sắc trong khoản vụng về và hay làm vỡ.."
Tiếng bước chân ồn ào và vội vã lao xuống cầu thang, một cô gái trẻ xuất hiện. Cô suýt bị trượt chân khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng nhưng rất nhanh chóng, cô đã lấy lại được thăng bằng.
"Suýt chút nữa." Cô gái trẻ thì thầm. Bước xuống đất, cô cúi đầu chào: "Chào buổi sáng, dì Aubrey!"
Bà Aubrey đặt tay lên ngực, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài vậy. Bà nói: "Ta đã nói gì với cháu hả, Eve? Bước chậm rãi và cẩn thận. Thế giới có trốn mất đâu, với cả cháu đi đâu mà sớm thế này?" Người phụ nữ hỏi, để ý đến chiếc váy mà Eve mặc.
Eve giơ tay cầm một lá thư lên, môi nở một nụ cười thật rộng: "Cháu có thư báo từ một trong những gia đình mà cháu đã nộp đơn xin làm gia sư. Không biết thế nào mà bức thư lại bị chôn trong ngăn bàn, và cháu chỉ mới nhìn thấy nó cách đây một giờ thôi."
"Đó là một tin tuyệt vời, thưa cô Eve!" Người hầu có vẻ phấn khích.
"Quả thực là như vậy. Nhưng sau những gì cháu đã làm với gia đình cuối cùng mà vẫn nhận được thư báo thì đúng là cũng bất ngờ đấy. Ta thiết nghĩ, có lẽ họ vẫn chưa nghe về chuyện đó." Bà Aubrey nhìn Eve với ánh mắt nghiêm nghị.
Eve nhìn lên người phụ nữ lớn tuổi, bẽn lẽn mỉm cười. Cô đáp: "Nó đâu phải là.."
"Cháu đã rót trà nóng lên tay người phụ nữ!" Bà Aubrey nhắc cô: "Ôi thần linh ơi, ai dám làm như vậy cơ chứ?"
"Đó hoàn toàn là vô ý thôi mà. Nghe cháu giải thích, người phụ nữ đã mở tay quá rộng còn đưa tay lại gần khi cháu nhấc ấm trà lên." Eve trả lời, thậm chí còn không thể tin được chuyện như vậy đã xảy ra.
Eve nghiêng người về phía trước, vuốt ve chiếc váy màu hồng đào cố che đi những nếp nhăn vốn có. Năm nay hai mươi bốn tuổi, cô muốn có một công việc để giúp đỡ cho người phụ nữ đã nuôi nấng cô như cháu gái của mình.
Sau khi chồng của bà Aubrey, ông Rikard Dawson, qua đời vì tiêu xài hoang phí, người phụ nữ này đã cố gắng sống tiết kiệm nhất có thể cùng số tiền ít ỏi mà chồng để lại. Là một cựu nữ gia sư, bà đã cố gắng truyền tải tất cả những kiến thức mình có cho Genevieve. Nói cố gắng là vì có một khoảng thời gian, Eve gặp khó khăn trong việc đi lại.
"Đây có phải là lần thứ bảy cô Eve tham dự phỏng vấn không nhỉ?" Người hầu hỏi.
"Thứ tám, Eugene." Bà Aubrey lẩm bẩm và hỏi Eve: "Lần này cháu có thể đảm bảo sẽ không làm vỡ bất cứ thứ gì chứ?"
Eve nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên! Cháu sẽ vô cùng cẩn thận để không làm vỡ bất cứ thứ gì hoặc.. đổ trà vào bất cứ ai." Eugene gật đầu như thể cô gái trẻ sẽ không làm ra điều gì ngoài ý muốn.
"Lần này cô sẽ được nhận, cô Eve!" Anh ta cổ vũ cô và đề nghị: "Để tôi pha trà rồi đưa cô đến dinh thự."
"Cảm ơn Eugene, nhưng tôi ổn mà. Tôi phải đi ngay đây. Gặp lại anh sau." Eve nhanh chóng bước đến chỗ bà Aubrey ngồi, hôn lên má người phụ nữ.
"Chúc may mắn, cháu yêu." Bà Aubrey chúc, Eve vội bước ra cửa chính. Trên đường đi, cô vơ lấy chiếc ô dài, nhọn, màu tím và phóng ra khỏi cửa.
"Hôm nay cô Eve có vẻ rất tự tin. Hy vọng cô ấy sẽ không lỡ chuyến xe địa phương." Eugene nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, lẩm bẩm.
Mặt bà Aubrey nghiêm nghị hỏi: "Cậu đã kiểm tra tất cả các gia đình mà Eve nộp đơn xin làm gia sư chưa?"
Eugene gật đầu: "Tôi đã kiểm tra. Hầu hết đều xuất thân từ các gia đình trung lưu, và họ đều là con người."
"Vậy thì yên tâm phần nào rồi. Nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn đảm bảo được." Người phụ nữ lớn tuổi trả lời.
Mặc dù bà Aubrey và Eugene là con người, họ có kiến thức về những sinh vật nguy hiểm sống giữa họ. Nhưng đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề là mặc dù họ biết về những sinh vật này, họ cũng không thể xác định được ai là người và ai là sinh vật bởi lớp ngụy trang hoàn hảo của chúng.
"Kể từ khi chúng ta gặp chúng tính đến nay cũng hơn một thập kỉ rồi. Cảm giác như chúng không còn tồn tại nữa." Eugene nói, thêm một thìa trà vào bình nước sôi.
"Đừng để bị lừa, Eugene. Tất cả chỉ là giả vờ, chỉ là khoác trên mình chiếc áo len vô tội mà thôi." Bà Aubrey nói, lông mày nhíu lại: "Cho dù cậu có thận trọng đến đâu, thì đôi khi, bấy nhiêu vẫn là chưa đủ."
Bà Aubrey biết sự thật về Eve, cố gắng hết sức để bảo vệ cô gái kể từ khi nhận nuôi cô. Một nàng tiên cá sống giữa xã hội đầy rẫy những sinh vật ngụy trang thì chẳng an toàn chút nào. Lần cuối cùng có người bắt được tiên cá, nàng tiên cá đó đã bị bỏ vào bể kính. Hôm sau bà nghe đồn rằng, nước trong bể chuyển sang màu đỏ như có ai đó đã ăn thịt nàng tiên cá tội nghiệp vậy.
Trên phố, Eve bước nhanh về hướng chuyến xe địa phương, chúng sẽ khởi hành trong vòng chưa đầy hai phút nữa. Căn biệt thự nơi cô sắp đến nằm ở thị trấn bên cạnh, và nếu cô đi bộ thì sẽ đến muộn mất.
Mặc dù sáng nay thời tiết nắng ráo, không có dấu hiệu mây mưa nhưng Eve vẫn mang ô bên mình. Có lẽ là thói quen trong những năm gần đây. Chiếc ô đung đưa qua lại theo mỗi bước đi của cô, mái tóc vàng hoe được buộc bằng dải ruy băng màu hồng đào cũng thế. Kể từ khi sang tuổi hai mươi, cô đã không còn xõa tóc ở chốn đông người. Với ngoại hình hầu như chẳng thay đổi của cô, các gia đình luôn cho rằng cô còn quá trẻ để làm gia sư nên kiếm được công ăn việc làm cũng không phải đơn giản.
Trên đường đi, một người đàn ông gật đầu chào cô: "Chào buổi sáng, cô Barlow. Buổi sáng tốt lành chứ? Trông cô vẫn rạng rỡ như mọi khi."
"Chào buổi sáng, anh Humphrey." Eve cúi đầu đáp lại lời chào: "Hẳn là nhờ phúc của mặt trời rồi." Cô lịch sự.
Anh Humphrey là quản lý của một trong những nhà máy gỗ, cũng như bao người, anh bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Genevieve Barlow. Anh đã khéo léo tiếp cận cô, tình cờ trên những con đường, cố gắng nói chuyện với cô. Nhưng thiếu nữ dường như không hiểu được sự tinh tế của anh, anh hỏi:
"Cô có vẻ đang vội. Cô có muốn quá gian tôi không?"
"Cảm ơn lời đề nghị của anh, anh Humphrey, nhưng tôi không muốn làm phiền anh. Tôi đi xe địa phương là được." Eve trả lời.
"Cô chắc chứ?" Người đàn ông hỏi: "Xe của tôi đang đợi ở đó, cô đi xe này thoải mái hơn so với xe địa phương đấy. Ba ngày trước, tôi mới thêm hai con ngựa nữa vào cỗ xe và ghế ngồi còn êm hơn cả giường. Một người phụ nữ như cô nên được đối đãi tử tế v.."
"Tôi không biết liệu đi xe của anh có ổn hay không. Tôi chỉ cảm thấy thật khủng khiếp dường nào nếu anh sẽ phải đi bộ đến chỗ làm của mình." Eve nghiêm túc, anh Humphrey bật ra một tiếng cười rỗng tuếch, dự định đi cùng cô. Lời nào của anh nói là anh sẽ đưa xe mình cho cô mà không có anh trong xe?
Muốn lọt vào mắt xanh của cô, anh không chỉnh cô, chỉ cười: "Cô không cần phải lo cho tôi. Cứ xem những gì của tôi là của cô đi."
Sau nhiều năm, Eve cuối cùng đã gác ra sau đầu những cử chỉ tinh tế của những người đàn ông đối với cô.
"Anh hào phóng thật đó." Cô nghe người đánh xe ngựa địa phương hét lên rằng xe sẽ sớm khởi hành. Đôi mắt cô chuyển sang nhìn anh Humphrey khi anh hỏi cô:
"Cho tôi mạn phép hỏi, cô sẽ đi đâu?" Người đàn ông hỏi, mắt anh ta đảo qua nhìn viền cổ áo của cô, tiếp đến là ngực rồi phần hông rộng của cô. Cô ấy sẽ sinh nhiều con, anh thầm tán thành với chính mình.
Eve trả lời: "Tôi đi phỏng vấn công việc gia sư." Giọng nói của cô mang một chút phấn khích nhưng người đàn ông có vẻ không để ý đến, anh ta dường như đang bận chiêm ngưỡng những đường cong trên cơ thể cô.
Anh Humphrey hơi ngửa đầu ra sau và cười thích thú. Anh lắc đầu: "Cô vẫn đang tìm việc à? Tôi nghĩ cô nên làm vợ của một người đàn ông giàu có và nổi tiếng thì sẽ phù hợp hơn đấy. Hãy để người đàn ông ấy chăm sóc cô và làm việc, vì đó là nghĩa vụ của anh ta."
Eve tinh tế nheo mắt, nhưng nụ cười lịch sự vẫn treo trên môi. Cô e thẹn hỏi: "Tôi không nghĩ mình đã đủ may mắn để gặp được một người đàn ông nổi tiếng đâu, thưa anh Humphrey."
Nụ cười của anh Humphrey bỗng tắt ngúm, anh cố gắng mỉm cười: "Tôi nghĩ là cô chưa nhìn đúng người thôi. Một ai đó trong số những người đàn ông giàu có, có địa vị trong xã hội và tự tin sẽ chăm sóc tốt cho cô." Nói rồi, anh ta chỉnh hai bên áo khoác, đứng thẳng hơn trước.
"Anh đang nói về chính mình ư?" Eve hỏi trực tiếp, tâm trạng của anh Humphrey tươi lên hẳn, cuối cùng cô cũng chú ý đến anh. Sau nhiều tháng, cuối cùng anh cũng khiến cô nhìn ra anh muốn cầu hôn cô. Nhưng sau đó cô nói: "Tất nhiên là không rồi nhỉ. Anh là một người đàn ông khiêm tốn và nhã nhặn mà. Tôi nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ khoe khoang những điều như vậy đâu, vì những kiểu đàn ông đó không thể hấp dẫn bất kỳ người phụ nữ đáng kính nào cả."
Người đàn ông buộc phải cứng lưỡi. Bởi nếu anh đồng ý, anh sẽ mất cơ hội khiến cô nhìn anh bằng ánh mắt khác. Nhưng nếu không làm vậy, nó sẽ đồng nghĩa với việc anh đã công khai thừa nhận mình là một tên đàn ông khoe khoang và không có sức hấp dẫn.
Eve nở một nụ cười chào anh, cúi đầu nói: "Tôi phải đi ngay đây. Chúc một ngày tốt lành, anh Humphrey." Cô đã khiến người đàn ông không còn cơ hội để tán tỉnh mình sáng nay, cũng như nhiều ngày khác.
Người hầu của anh Humphrey đến đứng cạnh anh với bó hoa trên tay, cả hai cùng nhìn Genevieve Barlow vào trong xe ngựa địa phương.
"Thưa cậu, tôi nên làm gì với những bông hoa đây?" Người hầu phải lẽ hỏi, vì lúc nãy chủ của anh ta đã lệnh anh ta mua hoa cho người phụ nữ, nhưng người đã lên xe ngựa mất rồi.
"Ném chúng đi." Nụ cười lịch thiệp của anh Humphrey chuyển sang cáu gắt: "Eve xứng đáng có hoa tươi chứ không phải hoa của ngày hôm qua."
"Thưa cậu, tôi xin mạn phép hỏi.. trong thị trấn có rất nhiều cô gái đang cố thu hút sự chú ý của cậu, cớ sao cậu lại đi tìm một người phụ nữ không để ý đến cảm xúc của mình?" Người hầu hỏi, cuối cùng chỉ nhận lại được cái nhìn chằm chằm của cậu chủ.
"Quả trên cành cao nhất luôn ngon hơn những quả khác. Cô Barlow là một phụ nữ tốt. Vẻ đẹp của cô ấy trong thị trấn này hay bốn thị trấn khác quanh đây cũng chẳng thể sánh bằng. Sự duyên dáng và thanh lịch của cô ấy là điều mà phụ nữ hằng khao khát. Trong đôi mắt cô ấy có một sự hồn nhiên khiến tôi muốn.." Anh Humphrey không nói tiếp mà quay đi khỏi nơi mà chiếc xe ngựa địa phương đã đứng. "Nếu không phải là hôm nay thì tôi đảm bảo rằng, một ngày nào đó, cô ấy sẽ là của tôi."