Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 79: Phiền phức của Từ Bắc vẫn chưa hết…



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

chapter content


Từ Bắc sắp xếp cho Lang Cửu thu xếp ổn thỏa tiệm hoa rồi tự mình về nhà, hắn kéo Từ Lĩnh đi tìm nơi ăn cơm tâm sự, nhưng vừa ngồi xuống trong một quán nhỏ ở làng đại học đã có chút hối hận.

Chuyện này nói thế nào đây? Là chỉ nói quan hệ giữa hắn và Lang Cửu, hay là phải nhân tiện nói vài chuyện khác?

Từ Lĩnh không phải kẻ ngốc, từ nhỏ nó đã thông minh, hơn nữa dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của Từ Bắc trong thời gian dài, bây giờ lời Từ Bắc nói mười câu thì có chín câu rưỡi là không đáng tin, nếu không có lý do khiến nó hoàn toàn không soi ra sơ hở, chỉ sẽ khiến chuyện này càng trở nên dây dưa không rõ, hơn nữa có lẽ sẽ khiến Từ Lĩnh càng thất vọng sâu sắc với mình.

Cho nên hắn bưng một tách trà nóng, nhìn Từ Lĩnh đến mấy phút, cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành duy trì trạng thái này. Từ Lĩnh rất kiên nhẫn, gọi món xong thì thong thả uống trà, cũng không nhìn Từ Bắc, uống xong một tách trà rồi mới nhìn qua hắn: “Nhìn đã ghiền chưa?”

“Cũng tạm,” Từ Bắc cười cười, “Bao nhiêu năm rồi cũng không nghiêm túc nhìn em như vậy.”

“Tâm đắc không?” Từ Lĩnh nâng cằm, ngón tay góc tới gõ lui trên bàn.

“Anh phát hiện hai đứa mình đúng là càng ngày càng khác nhau.”

“Ừm, anh Kiều nói vì mặt anh giống lưu manh,” Từ Lĩnh hiếm khi tốt tính, rất kiên nhẫn nói đông tây với hắn, “Em thì vẫn rất chính trực nghiêm nghị.”

Từ Bắc vui vẻ, tựa vào ghế thở dài, dài dòng nữa cũng không ý nghĩa gì, nói được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu vậy: “Vừa nãy em nhìn thấy gì rồi?”

“Nhìn thấy không ít,” Từ Lĩnh lại rót một tách trà, nhìn nước trà, “Sao, muốn diệt khẩu à.”

“Không nỡ,” Từ Bắc cắn cắn môi, theo thói quen muốn hút thuốc, sờ vào túi mới nhớ ra mình đã lâu lắm rồi không hút, “Anh đi mua bao thuốc.”

“Em có.” Từ Lĩnh vứt sang một bao thuốc.

“Đệt mợ,” Từ Bắc ngẩn ra, nhìn thuốc lá trước mắt hơi kinh hãi, “Em bắt đầu hút thuốc từ bao giờ vậy!”

Từ Lĩnh là một thằng bé ngoan, từ nhỏ đến lớn đều ngoan, tuy sau cấp ba Từ Bắc đã không còn về nhà, qua lại với Từ Lĩnh cũng không nhiều, nhưng trước sau hắn vẫn cho rằng Từ Lĩnh là người rất tiết chế. Chuyện hút thuốc đối với một người đàn ông mà nói thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là đối với Từ Lĩnh từ nhỏ đã ghét lão khốn kiếp hút thuốc mà nói, quả thực khiến Từ Bắc không thể tưởng tượng.

“Cấp ba,” Từ Lĩnh nhìn hắn một cái, lấy một điếu châm lên cho mình, “Sao, dọa anh à?”

Từ Bắc không nói gì, cũng trầm mặc châm một điếu, hút liền mấy hơi mới từ từ nhả ra một miệng khói, “Không, chỉ là không ngờ.”

“Ấn tượng của anh đối với em dừng lại ở năm mấy tuổi? Mười tuổi? Mười hai tuổi?” Từ Lĩnh cười cười.

“… xin lỗi.” Từ Bắc không biết còn có thể nói gì, hắn chưa từng xin lỗi ai, lần này trừ câu xin lỗi này lại không tìm ra được lời gì khác để nói.

“Có phải anh cảm thấy em rất hận anh?” phục vụ bắt đầu lên món, Từ Lĩnh gọi rượu, rót cho Từ Bắc.

“Cũng không phải…” ngón tay Từ Bắc nhẹ nhàng gõ lên ly, “Chỉ là… không phải sao…”

“Không phải hận anh, chỉ là nghĩ không thông,” Từ Lĩnh uống một hớp rượu, nhíu mày hút thuốc tiếp, anh gọi rượu xái, từ cổ họng cháy thẳng vào dạ dày, “Chắc chắn anh không hiểu được loại cảm giác đó, người vẫn luôn cưng chiều anh quan tâm anh, đi đâu cũng dẫn anh theo, có một ngày đột nhiên mặc kệ anh, anh không còn nhìn thấy người đó nữa, là loại cảm giác… bị người ta bỏ rơi.”

Tay Từ Bắc đang bưng ly run lên một cái, loại cảm giác này có lẽ hắn thật sự không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng hắn biết sự đau khổ đó, giống như khi Lang Cửu nói “Không đi” vậy…

“Anh…” Từ Bắc nhìn Từ Lĩnh, trên mặt nó không nhìn ra được bao nhiêu đau khổ, rất bình thản, nhất thời cũng không nghĩ ra nên nói gì, chỉ đành bưng ly rượu cụng cụng vào ly Từ Lĩnh, một hơi uống cạn.

“Bây giờ không sao rồi,” Từ Lĩnh cũng một hơi uống cạn rượu trong ly, “Có điều em thật không ngờ anh đi mở tiệm thật… anh về hưu rồi sao?”

“Đệt.” Từ Bắc đang rót rượu, vừa nghe đã vui vẻ, suýt nữa đổ rượu ra bàn.

“Thuận lợi không, có gì cần giúp thì gọi cho em, gần đây em không có việc gì làm, chuẩn bị phản biện, rất rảnh.”

“Vẫn ổn, em không cần lo cho anh, quan tâm bản thân là được, sau này tặng hoa cho bạn gái thì đến chỗ anh lấy, chuyện khác không thể đảm bảo, hoa thì được.” Từ Bắc dụi thuốc gắp một miếng thịt.

“Trước giờ em chưa từng tặng hoa cho cô ấy.” Từ Lĩnh cười cười.

“Ừm, điểm này giống anh,” Từ Bắc gật đầu, nghĩ nghĩ vẫn nhiều chuyện hỏi một câu, “Hai đứa xác định chưa?”

“Vốn không nghĩ nhanh như vậy, mẹ sốt ruột thôi,” Từ Lĩnh buông đũa xuống, “Em thấy anh chắc cũng không được, cho nên vẫn nên xác định sớm chút, đỡ phải nghe bả nói suốt…”

Nói đến đây, cuối cùng vẫn xem như vào đề, Từ Bắc bị câu này làm nghẹn suýt thì sặc, nửa ngày mới nuốt được thức ăn trong miệng, Từ Lĩnh là đang báo oán hay sao?

“Em đừng vì chuyện của anh, em mới bao lớn, việc này gấp cái lồng,” Từ Bắc nhíu nhíu mày, “Anh chỉ cảm thấy cô bạn gái đó của em, tên gì ấy nhỉ, Diêu Na, anh luôn có chút không tin được…”

“Em biết tính, nói chuyện của anh đi.”

“… không biết nói thế nào nữa, em hỏi đi.”

“Được,” Từ Lĩnh cũng không khách sáo, gắp cho Từ Bắc một đũa thức ăn mới bắt đầu hỏi, “Cậu Lang Cửu đó, anh nói là con nhà người bạn anh, bạn nào? Đúng là con nhà bạn anh à?”

“Em không tin?” Từ Bắc cho rằng Từ Bắc sẽ hỏi quan hệ giữa hắn và Lang Cửu trước, hắn còn định cắn răng thừa nhận, không ngờ Từ Lĩnh lại hỏi thân phận Lang Cửu trước, khiến hắn hoàn toàn không phòng bị.

“Đổi lại là anh anh có tin không, lại nói em từng hỏi anh Kiều, nếu đúng là bạn anh, lúc em hỏi anh ta anh ta sẽ không đến mức không chịu nói.”

“Đúng là không tin được… chuyện nó là thế này,” Từ Bắc có hơi đau đầu, “Nó là do anh nhặt được.”

Từ Lĩnh phun hết rượu ra, vội vàng xé tờ khăn giấy che miệng, nửa ngày mới hòa hoãn lại, nhìn thẳng vào mắt Từ Bắc. Anh không thể tin câu này, lời này dù không phải do người hay nói năng bậy bạ như Từ Bắc nói ra, đổi lại là người chưa từng nói nhảm nói ra, anh cũng có hơi khó mà tin được.

“Thật đấy,” Từ Bắc đón ánh mắt Từ Lĩnh, hắn mặc kệ, trừ vụ người sói, chuyện khác hắn đều có thể nói ra được, “Nhặt được trong núi Bắc Lĩnh, không có cha mẹ, một thân một mình, lúc anh nhặt được nó nó không nhớ gì cả, còn không biết nói chuyện, anh còn mời thầy dạy cho nó…”

“Từ Bắc!” Từ Lĩnh vứt đũa sang một bên, đập bàn một cái, anh quả thực cạn lời với Từ Bắc, “Anh đóng phim sao? Nếu anh đã không muốn nói, cần gì gọi em ra đây!”

“Đệt, anh nói thật mà! Hay là em đến đại học sư phạm An Hà tìm thầy giáo đó, tên anh cũng nói em biết luôn, là Giang Việt! Cậu ta từng dạy Lang Cửu, cậu ta biết chuyện thế nào!” Từ Bắc sốt ruột, hắn suýt nữa định nói ra chuyện người sói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nếu nói ra, Từ Lĩnh có hai khả năng, một là đứng dậy bỏ đi, sau đó không quan tâm đến hắn nữa, một là lập tức đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.

Từ Lĩnh không nói gì, biểu cảm phản ứng của Từ Bắc đều không giống thời khốn nạn trước đây, Từ Bắc dù nói dối cỡ nào, bịa chuyện không đáng tin cỡ nào, luôn luôn là bộ dạng nhàn nhã, chưa bao giờ sốt ruột, cũng sẽ không vội vàng tìm nhân chứng.

Chỉ là nội dung lần này lại khiến người ta khó chấp nhận hơi bất cứ lần nói dối nào, Từ Lĩnh nhất thời cũng không biết có nên tin hay không.

“Được thôi, chuyện này xem như là thật,” anh nhéo nhéo mi tâm, “Vậy anh có xem là buôn người không?”

“Anh buôn đi đâu được…” Từ Bắc thở dài, nghĩ tới ban đầu lúc mang Hồ Hồ từ Bắc Lĩnh về đúng là muốn bán nó đi, không ngờ bây giờ lại thành cục diện thế này.

“Em thấy thằng bé đó còn rất nhỏ, có vẻ là học sinh cấp ba,” chuyện Từ Lĩnh lo nhất thật ra không phải Từ Bắc thích ai, thích đàn ông hay phụ nữ, chuyện anh lo nhất là Từ Bắc gây chuyện mãi không hết, “Anh thế này có xem là dụ dỗ trẻ vị thành niên không?”

“Đệt mợ!” giọng Từ Bắc cũng không kiềm được, tiếng rống này khiến người mấy bàn bên cạnh đều quay mặt sang nhìn bọn họ.

Câu này của Từ Lĩnh vừa hay chọc trúng nỗi đau của Từ Bắc, nước mắt Từ Bắc cũng sắp tung tóe ra, sao Từ Lĩnh lại có thể chắc chắn hắn và Lang Cửu đã tới mức độ này, ngoài ra, có phải chỉ vì cảm thấy tuổi Lang Cửu còn nhỏ, cho nên nhất định là hắn làm gì Lang Cửu không… nhưng lời này hắn lại không nói được, chỉ có thể cắn răng vẻ mặt đau khổ nhìn Từ Lĩnh.

“… em dùng sai từ,” Từ Lĩnh nói lời này cũng không dùng não, chỉ là sốt ruột buộc miệng nói ra, lúc này cảm thấy có hơi ngại ngùng, mặt cũng đỏ lên, “Em không phải ý này…”

“Đổi chủ đề đi.” Từ Bắc uống hớp rượu, nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

“Trước đây không phải anh trái một em còn có em khác tới đổi tới đổi lui sao,” Từ Lĩnh nhỏ giọng hỏi, đây cũng là chỗ anh nghĩ không thông nhất, “Sao đột nhiên lại thích đàn ông rồi?”

“Anh không thích đàn ông… trên lý luận mà nói, bây giờ anh vẫn có hứng thú với phụ nữ,” bản thân Từ Bắc thật sự cũng nghĩ không thông vấn đề này, bị Từ Lĩnh hỏi, thiếu tự nhiên hơn bình thường, “Nếu nhất định phải nói đến đàn ông, anh với Lang Cửu có chút…”

Từ Lĩnh nhíu mày nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, lại thử hỏi một câu: “Nghĩa là anh không có hứng thú với đàn ông khác, anh Kiều rất đẹp trai, anh có…”

“Đệt, em cũng biết nêu ví dụ quá, dù lão tử đúng là có hứng thú với đàn ông thật thì cũng không thể là Kiều Khiêm,” Từ Bắc bất đắc dĩ, lại châm điếu thuốc, “Anh với Kiều Khiêm đi nhà tắm vô số lần, có chỗ nào chưa thấy, thi ‘bắn súng’ cũng không biết bao nhiêu lần, nếu có gì đã có từ lâu rồi.”

“Vậy nghĩa là, anh chỉ thích thằng nhóc đó… và phụ nữ,” Từ Lĩnh lấy điện thoại ra, ấn mấy cái, đưa đến trước mắt Từ Bắc, “Vậy anh nhìn những thứ này có cảm giác không?”

Từ Bắc vừa nhìn vào điện thoại đã ngây ra, vồ lấy điện thoại, nhìn Từ Lĩnh khó tin: “Anh bảo, trong điện thoại em lại lưu phim heo?”

“Bạn học lưu, dung lượng máy nó không đủ,” Từ Lĩnh cười, lấy lại điện thoại từ tay hắn, “Có điều em cũng xem rồi, kinh ngạc vậy làm gì, trước đây không phải anh cũng xem sao, đây là thứ đàn ông bình thường đều sẽ xem mà.”

Từ Bắc nhìn Từ Lĩnh đang cúi đầu bấm điện thoại, đột nhiên có hơi khó chịu, đây quả thực không phải chuyện xấu gì to tát, đều khiến hắn kinh ngạc và khó chấp nhận là, mình đã bỏ lỡ từng chút quá trình trưởng thành của Từ Lĩnh.

Trong trí nhớ của mình, Từ Lĩnh vẫn là thằng bé theo sau lưng hắn gọi anh, trong những ngày tháng hắn tự ngăn cách mình với gia đình, Từ Lĩnh đã dần dần trưởng thành, biết hút thuốc, xem phim heo, quen bạn gái, sắp sửa có việc làm… mà những chuyện này, hắn đều không biết, hắn đã bỏ lỡ.

“Có cảm giác không?” Từ Lĩnh cũng không biết từ nghĩ cái gì, lại truy hỏi một câu.

“Phí lời, trường hợp thế này không có cảm giác,” Từ Bắc có chút phiền muộn trả lời, “Nếu không có ai không cảm giác mới lạ, thật sự trừ một người đàn ông là Lang Cửu, anh không có hứng thú với đàn ông khác.”

“Vậy… anh định ở bên cậu ta mãi sao?”

“Chắc là vậy,” Từ Bắc thở dài, “Em có thể không hiểu cho lắm, anh có bạn, có em trai, có rất nhiều thứ linh tinh bát nháo, nhưng nó không có gì cả, nó chỉ có mình anh…”

“Em hiểu, em hiểu được,” Từ Lĩnh cắt lời hắn, cắn cắn môi, “Thật ra anh ở bên ai em cũng không hề gì, em chỉ hy vọng cho dù anh ở với ai, sau này có thể bình bình an an, em không biết anh có hiểu không, em chỉ có một người anh này thôi, em thật không muốn cả ngày luôn cảm thấy anh sẽ có chuyện.”

“Yên tâm đi, anh của em giờ đã hạ quyết tâm phải sửa đổi triệt để, nấu chảy rèn lại, lần nữa làm người các kiểu rồi.”

Lang Cửu làm xong bảo quản hoa, bày hết hoa lên giá chỉnh tề, sau đó lại quét quét sàn, lúc này mới hài lòng dừng tay, nhìn nhìn thời gian, hơn tám giờ, trời cũng tối hẳn rồi, cậu chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Từ Bắc để lại tiền cho cậu, bảo cậu lát nữa tự mình mua chút gì ăn, cậu vốn định mua hẳn thức ăn nóng, sau đó ngẫm nghĩ, vẫn là định đi mua đồ ăn về nhà nấu, như vậy tương đối tiết kiệm tiền.

Lúc đóng cửa, Lang Cửu nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng xe mô tô, tiếng động cơ rất lớn, nghe như bốn năm chiếc. Lang Cửu từng gặp loại xe này, tháo bộ giảm thanh trên ống xả, trước đây cậu rất khó chịu với âm thanh này, bây giờ thính giác không còn nhạy cảm như trước cũng thấy đỡ hơn một chút.

Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện không ổn, mấy chiếc xe dừng lại sau lưng cậu, đều bật đèn lớn, ánh đèn nhất loạt chiếu lên người cầu, cậu khóa cửa xong mới quay người lại.

Ánh đèn chiếu lên mặt cậu, người bình thường chắc chắn không mở nổi mắt, hoặc là phản xạ có điều kiện sẽ dùng tay che mắt lại, Lang Cửu lại không có bất cứ động tác nào, thậm chí không cả nháy mắt, cậu nhìn xuyên qua ánh sáng mạnh thấy mấy người trên xe, bốn người rất đô con, ai nấy trên vai vác ống tuýp.

Lang Cửu nhíu nhíu mày, đây là ai?

Người đi đầu xuống xe, nghịch ống tuýp trong tay từ từ đi tới, gã có phần khó chịu với phản ứng của Lang Cửu trong tình huống này, thằng nhãi này đến mắt cũng không buồn híp lại.

“Từ Bắc đâu?” người này vẻ mặt dữ tợn, lúc nói chuyện thịt trên mặt cũng run theo, người phía sau cũng xuống khỏi xe, từ từ bao vây tới.

Trong lòng Lang Cửu cảm thấy bực bội, cậu biết mấy người này đến tìm Từ Bắc gây phiền phức, bây giờ cậu nên làm sao?

“Từ Bắc đi vắng.” Lang Cửu không muốn nói nhiều với mấy người này, vòng qua người đó bỏ đi.

Vừa đi được hai bước đã nghe tiếng gió khi ống tuýp đằng sau vung tới, Lang Cửu không quay đầu, trực tiếp khom lưng, một ống tuýp lướt qua trên đầu cậu.