Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 68: Báo thù



Nhìn thấy người mình đã rã rời mồ hôi lã chã, Mạc Mạc vừa chạy vừa suy tính. Con hắc mã cyar Phổ Trạch đã bị cái bẫy rắn của cô cắn xé nó chết đi, còn Phổ Trạch lại có thể bay ra khỏi mấy hang hùng hang cọp đó

Nhìn hắn nhởn nhơn vui đùa chạy đuổi theo cô điên dại như 1 con dã thú đang đùa bỡn sinh mệnh con mồi trong lòng bàn tay mình. Hiện tại cho dù hắn không còn nguyên vẹn nhưng chỉ xước xát vài chỗ đùi, và tóc bị cắt sâu, còn lại hắn không hề trúng đòn nào.

Mạc Mạc hơi hoảng, cho dù cô không động phòng cùng Dạ Lâm 1 cách đầy đủ như bọn họ cũng vật vã nhau mấy tiếng, suy cho cùng thể lực của Mạc Mạc không thể so sánh với Phổ Trạch.

Hiện tại ít nhiều Phổ Trạch cũng đã thấm mệt còn Mạc Mạc thì đã rất mệt mỏi, cơ thể không thể chống cự được thêm sau cùng Phổ Trạch đã vượt qua được tất cả cạm bẫy nguy hiểm đó mà không hề mất mạng

Mạc Mạc đang chạy thì dừng lại, Phổ Trạch cũng dừng hắn hài lòng nghiên đầu: mệt rồi sao? thái tử phi? vậy chúng ta về nhé.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em

2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

3. Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu

4. Nhà Có Tiểu Lang Quân Xinh Đẹp

=====================================

Mi mắt cô giật giật môi hở ra đi về phía Phổ Trạch, Mạc Mạc ngoan ngoãn đi đến gần hắn giống như đã đồng ý Phổ Trạch rất vui hắn có cảm giác thành tựu rất lớn. Nhìn Mạc Mạc đôi mắt cô tràn đầy tuyệt vọng giống như con con sóc nhỏ không thể chống cự.



Phổ Trạch quay lưng đi về phía đoàn quân. Mạc Mạc thì đi theo

Ở nơi giao tranh lớn, các bá tánh nghe được tiếng động lớn liền ngó đầu ra xem họ rất sợ hãi ai cũng chạy trốn trong âm thầm

13 người nữ tử oai hùng, họ vẫn chiến đấu đến cuối cùng, cầm cự đến khi sinh mạng của mình bị khô héo. Tịnh Nhã cũng đã đến giới hạn cô sắp ngất đi thì San và Nhiên Tường chiến đấu kế bên cô la hét: tỷ tỷ phải tỉnh táo, cố lên chúng ta phải cầm cự!!!!

Tịnh Nhã trong cơn mơ tát rất mạnh vào mặt mình sau đó cô nhanh chóng né sang bên trái khi cây thương nhọn lao đến, tưởng chừng như họ sắp không chống cự nổi nữa thì toàn đội quân của Kính Đình đến.

Miên và Nhan né tránh, và đáp lại mấy chiếc thương nhọn chĩa về phía mình, đang lúc nguy cấp thì 2 nam nhân mặt hắc phục lao đến lấy kiếm đỡ mũi thương đó, đi sau họ là toàn bộ đại đội quân của nước Hồ Nam.

Kính Đình từ trên ngựa áo giáp chỉnh tề lao đến hắn nói: các ngươi đến đây có mục đích gì!?

1 tên đội trưởng nói: chúng tôi chỉ cần mạng của mấy cô nương kia, sau khi có được sẽ lập tức dừng tàn sát

Vừa nói hắn lại lao đến chỗ mấy chị em, thấy không thể nói chuyện được Kính Đình ra lệnh bảo vệ mấy tỷ muội Tịnh Nhã đến cùng. Lần này nước Phổ ra đại đội quân đi đến nước Hồ Nam không những giết người bừa bãi cũng dám giết chết cả sứ giả truyền tin. Ngông cuồng, tự phụ hôm nay Kính Đình ta chính thức tuyên bố sẽ khai chiến với nước Phổ!!!

Tiếng vang như sấm, la hét ầm trời uy lực của đại đội quân Kính Đình vô cùng lớn khiến cho đại đội quân của nước Phổ không có vua dẫn dắt như rắn mất đầu nhao nhao cả lên.

Nhưng họ nhanh chóng như đàn thiêu thân lao vào nhau mà sống chết, cả 1 vùng đất kinh thành rộng lớn mấy ngàn bá tánh nay đã tang hoang không có 1 ai, họ chạy khắp nơi ngược lại hướng của chỗ đánh nhau.

Máu me thành dòng xác người la liệt, tiếng gào khóc vì mấy đi chiến hữu vang vọng khắp nơi, mọi người ai nấy đều cầm vũ khí lao vào mà chém giết lẫn nhau, 13 người nữ tử oai hùng đó cho dù bị kiệt sức nhưng vẫn chiến đấu không ngừng, họ như được tiếp thêm sức mạnh khi tiếng trống kèn vang lên như sấm khiến cho 2 bên đánh nhau càng hăn máu hơn.

Bên này Mạc Mạc ngoan ngoãn đi sau lưng của Phổ Trạch cô vừa đi vừa cầm lọ thuốc bé xíu, đôi tay run rẩy của cô khiến cho nắp mãi mới mở được, Phổ Trạch biết nơi đại đội quân kia đang giao chiến khốc liệt nhưng hắn vẫn đi từ từ, hắn muốn thưởng thức mùi vị của máu tanh. Thú tính trong người Phổ Trạch cuồng cuộn hắn đang vô cùng phấn khích khi thấy máu và xác người, ác mộng kinh hoàng về 1 nơi phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành Hồ Nam nay lại đầy máu xác người bị giết không sao đếm xuể

Máu tanh khắp nơi, 1 cảnh tượng ám ảnh đến buồn nôn.



Mạc Mạc mở ra được chiếc bình nhỏ cô vứt nó xuống đất vang lên tiếng, Phổ Trạch không quay đầu mà nghông nghênh nói với cô: thái tử phi, bỏ đi cái ý định giết ta bằng thuốc độc đi, trên đời này loại thuốc ta uống còn nhiều hơn cả nước nàng uống

Mạc Mạc trong lòng đầy bàng hoàng đúng là con quái vật đầy kinh tởm, loại người như hắn sao có thể sống được trên đời này? nhịp thở của Mạc Mạc gần như nghẹt lại. Cô uống chết cùng hắn.

Mạc Mạc chạy nhanh đứng trước mặt hắn, cô lao đến siết cổ Phổ Trạch, hắn còn không mẩy may quan tâm, còn ảo tưởng: nàng yêu ta đến nỗi như vậy sao? ở đây cứ vậy mà câu cổ quyến rũ ta thì nàng không thể chịu nổi đâu.

Mạc Mạc lấy tay siết cổ hắn. Quả như cô biết hắn chính là quái vật, cơ thể to lớn vạm vỡ của hắn, so với đôi tay của Mạc Mạc lại không hề có sức lực. Mạc Mạc càng cố siết hơn, cuối cùng Phổ Trạch quơ tay 1 cái Mạc Mạc bị đẩy té xuống đất 1 cái mạnh, cả người cô như vỡ ra, cơn đau từ mấy chiếc xương và cả da thịt bị va chạm mạnh với mặt đất toàn thân cô đầy vết xước.

Mạc Mạc nằm im trên mặt đất đầy sỏi đá Phổ Trạch đi tiến lên nhưng liên tiếp mấy bước cô cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng liền tiến đến chỗ cô

Mạc Mạc nằm trên tản đá nhọn cả đầu chảy đầu máu, gương mặt và cơ thể đầy vết thương từ nặng đến nhẹ. Cô nằm im không hề nhúc nhích thật chí còn không có nhịp thở. Phổ Trạch tiến về phía cô trông thấy cảnh tượng này hắn liền hoảng vậy giơ ngón tay ra cuối đầu xem cô có thở không. Ai ngờ

Hắn vừa cuối xuống Mạc Mạc đã lấy trâm đây mạnh vào đầu hắn. Nhưng quá đau khiến sức cô yếu không thể đâm sâu vào động mạch khiến hắn thoát 1 mạng.

Phổ Trạch cười cợt nhưng nhìn ánh mắt chiến thắng của Mạc Mạc hắn liền thấy có gì không ổn.

Phổ Trạch túm lấy cổ của Mạc Mạc mạnh mẽ mà bóp, hắn như điên dại hỏi cô: cô đã làm gì? tại sao lại cười, còn trò mèo gì hay sao?

Mạc Mạc bị hắn bóp cổ khó thở vô cùng, cô không thể hít thở nói gì là trả lời, lần này Phổ Trạch đã điên lên hắn muốn giết cô nhưng cũng rất tò mò trước khi chết cho Mạc Mạc nói ra di ngôn.

Mạc Mạc được nới ra 1 chút hít thở yếu ớt cô cười cợt hắn sau đó nói: ha...ta, đã cho...cổ..trùng, vào,ngươi...máu của ngươi, hức-c...chính là đồ dẫn....! ơ-oo...o hơ....hơ.....

Phổ Trạch nghe xong tức đến đỏ mặt hắn liền bóp cổ Mạc Mạc thật mạnh trong lúc cô sắp tắt thở thì hắn bị thổ huyết, máu mũi không ngừng tuôn trào. Từ từ hắn tắt thở sức lực hoàn toàn cạn kiệt, chỉ trong giây phút đó Mạc Mạc đã sống sót, cô té xuống đất rất mạnh cả cơ thể đau đớn, Mạc Mạc sờ cổ mình mà thở hổn hển, cô đã sống sót. Máu của Phổ Trạch chính là thứ khiến cho cổ trùng yêu thích. Lúc nãy cô siết cổ hắn cứ nghĩ đang phản kháng vô ích thì Mạc Mạc đã để cổ trùng lên cổ hắn, trong chiếc lọ mà cô làm rớt chính là cổ trùng, khi đã lấy cổ trùng ra Mạc Mạc vờ như đối kháng với hắn mà ngu ngốc lao vào bóp cổ, thật ra khi tay cô chạm vào vết thương trên cổ hắn cổ trùng đã lập tức chui vào mạch máu Phổ Trạch. Khi cô lấy trâm đâm vào đầu hắn chảy máu trên trâm cũng bôi thuốc dẫn dụ cổ trùng lên não mà cắn xé vì vậy đại não bị tổn thương cho nên các cơ quan không thể nào hoạt động. Cổ trùng này chính là Mạc Mạc dùng máu của mình nuôi nấng để chờ đợi ngày giết chết kẻ đã hại cả làng cô và mọi người đã hy sinh vô ích. Báo thù thành công