Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 19



Chương 19:

"Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, ta chỉ là một sơn thần, nguyện ý chịu thua."

Âm thanh trong trẻo từ bốn phương tám hướng vọng tới, khó có thể phân rõ thanh âm này đến cùng từ nơi nào phát ra.

"Ta ở đây chờ ngươi đã một năm." Người áo trắng chậm rãi nói, "Thuật phòng ngự của thần tu nổi tiếng thiên hạ, ta chỉ muốn thử sức một chút. Thắng bại quyết đấu lần này, ta tuyệt sẽ không tiết lộ ra bên ngoài."

"... Ai."

Trong dãy núi, hoa tươi bỗng nhiên nở rộ, cỏ xanh thành đệm, bên tai tựa hồ còn có tiên nhạc vờn quanh.

Mặt trời trên cao tựa như mãnh liệt hơn một chút, khoảng cách cũng càng gần hơn một ít, nhưng lại không nóng bức chút nào. Đợi đến khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện thì ra là một luồng ánh sáng khác giống mặt trời soi sáng.

Ánh sáng mặt trời đó không ngừng chiếu xuống, chiếu vào những dãy núi, tạo thành một bức tranh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.

Mà bên trong vô số ánh sáng, hóa thàng một người thanh niên.

Tướng mạo đoan chính, ánh mắt từ bi, trong tay cầm hờ một cây Bích Lục Như Ý, dù cho mặc một thân áo tím, cũng không làm cho người ta nổi da gà. Cả người hắn, giống như thần tiên từ trong tưởng tượng của mọi người bước ra, khiến cho lòng người sinh ra ý muốn thân cận.

Chắc chắn đây là Tử Sơn Quân.

"A, quả nhiên là thần tu, dù bất kể ở nơi đâu, công phu dàn dựng khung cảnh như vậy đúng là sở trường của bọn họ." Sư Vô Cữu nhìn thấy Tử Sơn Quân xuất hiện như vậy, tự biết thua người ta. Nếu là trước đây, hắn sao có thể thua thần tu nho nhỏ này?

Chu Trường Dung bất ngờ nhìn Sư Vô Cữu một cái.

Dáng vẻ Sư Vô Cữu từ trước đến giờ đều là "Lão tử là đệ nhất thiên hạ các ngươi mau mau thuần phục ta đi", đây là lần đầu tiên hắn thấy Sư Vô Cữu ghen tị như vậy. Mà cái sự ghen tị này không phải gì đặc biệt, mà là khung cảnh tiên khí mười phần kia của người ta.

Được lắm, rất phù hợp với thiết lập tính cách của Sư Vô Cữu.

"Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể ứng chiến." Tử Sơn Quân nhìn kiếm tu áo trắng trước mắt, hơi thở dài nói.

"Vậy thì bắt đầu thôi." Hai mắt kiếm tu áo trắng sáng lên, tốc độ ra tay so với âm thanh còn nhanh hơn, vừa đảo mắt một cái đã đánh tới trước mặt Tử Sơn Quân. Linh kiếm chạm vào gậy như ý, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Vương Thất Thập Ngũ Kiếm?"

"A, thì ra hắn là Vương Bình Nhược!" Trần Hóa Vũ nghe một hồi lâu, cuối cùng cũng coi như biết kiếm tu áo trắng này là ai.

"Trần huynh biết hắn?" Chu Trường Dung hiếu kỳ hỏi, "Vì sao lại lấy cái tên Vương Thất Thập Ngũ Kiếm kì lạ như vậy?"

"Không trách Chu huynh ngươi không biết." Trần Hóa Vũ nhận ra thân phận người kia, có chút kích động sao mình có thể nhìn thấy cảnh tượng quyết đấu của Tử Sơn Quân và Vương Bình Nhược chứ.

"Kiếm tu áo trắng tên là Vương Bình Nhược, đến từ cương vực phương bắc. Nghe nói khi hắn còn trong bụng mẹ, thì có tu sĩ tính ra hắn là người bất phàm. Cha đẻ hắn là tướng lĩnh nổi danh chống lại hung thú cương vực phương bắc, vì vậy đặt tên hắn là Bình Nhược, hy vọng hắn có thể đánh mạnh giúp yếu. Bây giờ hắn đã 178 tuổi, tu vi kỳ Hợp Thể đại viên mãn. Kiếm thể trời sinh, mấy môn phái kiếm tu nổi danh ở bắc cương vì muốn tranh đoạt hắn, còn ra tay đánh nhau. Sau đó, mấy tông môn kiếm tu đạt thành một thỏa thuận, để hắn tự lựa chọn sư môn." Trần Hóa Vũ nói tới đây, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ hâm mộ.

"Vương Bình Nhược không chỉ chọn được tông môn, mà còn được các trưởng lão tông môn dạy hắn kiếm pháp. Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, hắn đã học xong tổng cộng 75 đường kiếm pháp từ các đại kiếm tu, dùng thời gian 50 năm kết hợp thuần thục 75 đường kiếm pháp này lại. Nghe đồn chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hắn có thể biểu diễn 75 đường kiếm pháp xong xuôi một lần, chiêu kiếm khó phòng bị, gần như đạt tới cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu. Bởi vì 75 đường kiếm pháp này của hắn quá nổi tiếng, vì vậy mọi người mới gọi hắn là Vương Thất Thập Ngũ Kiếm. Hắn ở bắc cương dùng sức một người ép các tu sĩ cùng kỳ không có chỗ ra mặt, ta chỉ tình cờ nghe người ta nhắc tới, mới nhớ ra mà thôi. Vị trí bắc cương xa xôi, ở giữa lại có nhiều chướng ngại, không ngờ hắn lại vượt qua cánh đồng tuyết, đi đến đây?"

Chắc là hắn ở bắc cương đã đạt đến bình cảnh, cho nên mới đến cương vực khác hi vọng đột phá.

Trần Hóa Vũ đối với hắn khá tôn sùng.

Cũng đúng, đối mặt với thiên tài chân chính như vậy, Trần Hóa Vũ đương nhiên sẽ sinh ra cảm giác chí lớn gặp nhau.

"Sư... Sư huynh thấy sao?" Chu Trường Dung quay đầu nhìn về phía Sư Vô Cữu bên cạnh hỏi.

"Trời sinh kiếm thể, còn có kiếm tâm không sợ, coi như có thể." Sư Vô Cữu đánh giá khá đúng trọng tâm. Hắn nói xong lời này, nhìn Chu Trường Dung, "Nếu hắn ngã xuống, ngươi có thể cân nhắc một phen."

Người như hắn, đương nhiên có đủ tư cách làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh.

"Sợ là hắn sống so với ta còn lâu hơn." Chu Trường Dung dở khóc dở cười, người như Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, cả thể chất lẫn số mệnh, có thể gọi là mệnh cách đặc thù. Chỉ là người như hắn, vừa nhìn đã có thể sống lâu sống dài, Chu Trường Dung không muốn làm chuyện vô ích.

"Ngoại trừ điểm này, những phương diện khác hắn đều không bằng ngươi, yên tâm đi, ánh mắt nhìn người của bản tọa vẫn rất chuẩn." Sư Vô Cữu hình như hiểu lầm cái gì đó, lặng lẽ truyền âm nói, "Ngươi chỉ cần che chở cho Sổ Sinh Tử là được rồi."

Chu Trường Dung nhất thời có chút câm nín.

Chắc hắn phải cảm tạ Sư Vô Cữu che chở quá.

Có khúc nhạc dạo ngắn này, bọn họ cũng không vội rời đi.

Tử Sơn Quân và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đấu pháp có thể ca ngợi là kinh thiên động địa, tiếc là khán giả chỉ có ba người bọn họ, trong đó còn có hai tên mất tập trung, đúng là lãng phí.

Cũng may sau bảy ngày, đã phân thắng bại.

Bích Lục Như Ý của Tử Sơn Quân bị chém gần như nát tan, khuôn mặt luôn mang vẻ thần tiên không buồn không vui của hắn không khỏi lộ ra mấy phần tức giận.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thắng.

"Đa tạ." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm dừng một chút, "Đã quấy rối nhiều, tại hạ xin cáo từ."

Tử Sơn Quân chỉ có thể gượng cười, hi vọng nhanh chóng được tiễn bước ôn thần.

Nhưng ánh mắt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vừa thoáng nhìn, đột nhiên ngừng lại.

Hắn đứng trên kiếm, tầm mắt chuyển về phía ba người Chu Trường Dung đang đứng bên dưới, trầm giọng nói, "Trận chiến giữa tại hạ và Tử Sơn Quân, kính xin ba vị không tiết lộ cho người khác. Nếu tiết lộ ra ngoài, tại hạ nhất định sẽ lĩnh giáo cao chiêu của ba vị."

Chu Trường Dung không quan tâm, nhanh chóng nắm chặt tay Sư Vô Cữu.

Sư Vô Cữu nhất định phải nhịn.

"Đương nhiên là như vậy." Trần Hóa Vũ vuốt cằm nói, "Kiếm quân yên tâm."

"Hắn là bằng hữu của ta." Tử Sơn Quân đại khái là sợ Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ra tay với Trần Hóa Vũ, ở bên cạnh lên tiếng.

"Vậy... Có duyên gặp lại." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hình như còn muốn nói gì đó, chỉ là đột nhiên sinh ra cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, trực giác bảo hắn mau chóng rời đi, bảo kiếm trong tay dường như cũng có chút bất an.

Kỳ lạ, chẳng lẽ bảo kiếm của ta vừa rồi đấu pháp đã bị tổn hại?

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không tiếp tục dây dưa, mau chóng rời đi, đến cái bóng lưng cũng không để lại, vô cùng sảng khoái.

Sắc mặt Sư Vô Cữu khá khó xem.

Hắn trừng Chu Trường Dung, mài răng nói, "Còn chưa chịu buông tay bản tọa?"

Cầm nữa có tin ta chặt tay ngươi không?!

Chu Trường Dung vội vã thả ra.

Chỉ là hắn nhìn gương mặt nổi giận đùng đùng nhưng vẫn đẹp vô cùng của Sư Vô Cữu, trong lòng không có chút cảm giác sợ sệt gì.

Thậm chí, trong lòng Chu Trường Dung còn sinh ra cảm giác khang khác quỷ dị vô cùng.

Tay Sư Vô Cữu mềm thật.

Da dẻ yêu tu đã như vậy sao?

"Tu sĩ là phải như Vương Thất Thập Ngũ Kiếm!" Trần Hóa Vũ bên cạnh nhịn không được cảm thán, rất tự nhiên đã bị đối phương cảm phục.

"Khụ." Chu Trường Dung lấy lại tinh thần, nhanh chóng đánh gãy lời Trần Hóa Vũ, luôn cảm giác Trần Hóa Vũ mà còn nói thêm gì nữa, sợ là tối nay Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sẽ bị Sư Vô Cữu biến thành Vương Vô Kiếm luôn (vua mất kiếm), "Trần huynh, cảm phiền ngươi giới thiệu cho chúng ta vị bằng hữu thần tu này một chút đi."

"Há, đúng." Trần Hóa Vũ phản ứng lại, vội vàng giới thiệu Tử Sơn Quân và Chu Trường Dung cho nhau.

Cũng may Tử Sơn Quân là một người tính tình khoan dung, nếu là người tính tình không tốt nghe thấy Trần Hóa Vũ làm bạn mình còn khen người đánh bại mình, đã đuổi khách tại chỗ.

"Ở đạo trường của ta còn nhiều chỗ trống, các ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ này của ta là được." Tử Sơn Quân than thở, "Thật ra thắng hay thua ta cũng không thèm để ý, chỉ là gậy như ý, ta luyện đã lâu, nếu hỏng, ta phải tốn không ít công sức để sửa lại mới có thể thu đồ đệ được."

"Xem ra chuyện đồ đệ ngươi vẫn chưa có duyên đâu." Trần Hóa Vũ và Tử Sơn Quân vô cùng thân quen, "Mỗi lần ngươi muốn thu đồ đề, đều sẽ gặp phải đủ mọi chuyện."

"Ài, chắc là vậy rồi, e rằng đồ nhi của ta là thiên tài ngàn năm hiếm có, mới làm cho người sư phụ như ta đây gặp lắm tai nạn như vậy." Tử Sơn Quân cũng đùa theo, "Đi, mau theo ta đi vào, chỗ này của ta tuy rằng không có thứ gì quý, nhưng mà hoa quả rượu trà, gì cũng có, cần gì phải đứng ở đây nói chuyện?"

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Chu Trường Dung lôi kéo Sư Vô Cữu, nhanh chóng đi theo.

Tử Sơn Quân giống như lời Trần Hóa Vũ nói, là một thần tu vô cùng chuẩn.

Sau khi biết Trần Hóa Vũ vì Vạn Niên Thu Thật mà đến, cũng không sinh ra tâm tư mơ mộng gì. Dù sao thần tu tu luyện dựa vào nhang đèn và tín ngưỡng nhân gian, đối với ngoại vật cũng không coi trọng. Nhưng mà hắn vẫn có thể hỗ trợ thám thính một chút tin tức, là sơn thần, hắn đối với khí tức thiên tài địa bảo so với người thường thì nhạy bén hơn chút.

"Theo ta tra được, đúng là có một tia sinh cơ bất thường lưu động ở đây, chỉ là thực lực ta nông cạn, khó có thể dò kĩ." Tử Sơn Quân khẽ lắc đầu, "Nhưng mà..."

"Bạn tốt, ngươi có chuyện cứ nói." Trần Hóa Vũ thúc giục.

"Thân là sơn thần, ta ở đây cũng hơn trăm năm. Theo lý mà nói, nếu thật sự có dị bảo Vạn Niên Thu Thật sinh trưởng, không thể nào mà ta không biết được." Trên mặt Tử Sơn Quân lộ ra vẻ không dám tin, "Nhưng mà theo ta kiểm tra, đúng là có một trái Thu Thật tồn tại, cho nên mới cảm thấy quái lạ. Dị bảo khi trưởng thành, thông thường cần phải có một lượng linh khí cực lớn, hơn nữa nếu nó muốn sinh trưởng, linh thực bốn phía nhất định đến nửa cây cũng không có, nhưng ta lại không phát hiện ra chỗ nào như vậy. Trái Thu Thật này, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy."

"Trần huynh, tin tức này của ngươi từ đâu mà có vậy?" Chu Trường Dung nghe Tử Sơn Quân nói, không nhịn được hơi hiếu kỳ.

"Là từ một người mời ta đến luyện chế đan dược, ta phát hiện linh thảo hắn đưa cho ta có chút quái lạ, vì vậy tra xét một phen mới biết." Trần Hóa Vũ đem sự tình đơn giản nói lại, "Người kia tính cách ác độc, dường như đang kiêng kỵ cái gì, luôn luôn hoảng sợ, sau khi đan thành còn muốn ra tay với ta. Ta gϊếŧ hắn, từ trong thần hồn của hắn biết được việc này. Còn hắn từ đâu mà biết, ta cũng không biết. Dù sao ta chỉ là luyện đan sư, đối với thuật sưu hồn, chỉ miễn cưỡng nhập môn thôi."

[sưu hồn: gọi hồn lên để tra khảo, bảo đảm chính xác]

"Chắc là do ta nghĩ nhiều." Tử Sơn Quân thấy Trần Hóa Vũ và Chu Trường Dung tâm sự nặng nề, hòa hoãn không khí nói.

"Càng có thể là, có người đã phát hiện ra trái Vạn Niên Thu Thật từ trước, chỉ là đang chờ nó trưởng thành, cho nên mới bố trí trận pháp ngăn cách, khiến đạo hữu Tử Sơn Quân không thể tra xét mà thôi." Chu Trường Dung đề ra một khả năng khác, "Nếu như vậy, sợ là trái Vạn Niên Thu Thật này, đã rơi vào tay người nào đó."

Dù sao đối với dị bảo như vậy, cẩn thận cũng không quá đáng.

"Dù sao vẫn có chút hi vọng, Vạn Niên Thu Thật kia nói không chừng còn chưa bị lấy đi." Trần Hóa Vũ không đến nỗi bởi vì suy đoán của Chu Trường Dung mà từ bỏ bảo bối như vậy.

"Đúng vậy." Chu Trường Dung phụ họa.

Sư Vô Cữu cảm thấy chuyện của nhân tộc thực sự nhàm chán, không hề gia nhập cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

Nói cho cùng vẫn là nhân tộc quá nghèo, mà tên tiểu tử lừa đảo còn nghèo muốn vang leng ka leng keng, vận may cũng không tốt. Nếu bảo khố của mình có thể mở, muốn bao nhiêu Thu Thật thì có bấy nhiêu.

[nghèo vang leng ka leng kenh: ẩn dụ cho việc nghèo đến nỗi chỉ còn lại hai đồng tiền trong túi, hai đồng tiền này va vào nhau tạo ra âm thanh leng keng.]

Tên tiểu tử lừa đảo còn không muốn đi với hắn lên Tầng trời Tiêu Dao, bây giờ chỉ vì một trái ăn vặt nho nhỏ mà vắt hết óc?

Buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Chu Trường Dung nhìn thấy dáng vẻ không hứng thứ của Sư Vô Cữu, cũng không thể làm lơ hắn.

Cái tên Sư Vô Cữu này, nhất định phải vuốt lông dỗ dành.

Làm thì nhiều, không làm thì thiếu.

Nhưng nếu ngươi dám làm lơ hắn bởi vì hắn không gây sự gì trong thời gian ngắn, sợ là hắn sẽ gây chuyện mà còn là chuyện lớn cho ngươi xem.

Hắn vừa gây, trời cũng có thể đâm thủng.

"Sư tiền bối, ta muốn có được trái Vạn Niên Thu Thật kia, vẫn cần ngài hỗ trợ rất nhiều." thái độ Chu Trường Dung vô cùng khiêm tốn, cho Sư Vô Cữu đủ mặt mũi.

"Buồn cười, vì sao bản tọa phải giúp ngươi? Ngươi chết sớm một chút, Sổ Sinh Tử cũng sớm là của bản tọa."

"Tiền bối nên hi vọng ta không chết sớm mới đúng." Chu Trường Dung cười trả lời, "Nếu ta chết thật, sợ là tiền bối cũng không lấy được Sổ Sinh Tử."

"Hả?" Sư Vô Cữu hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn Chu Trường Dung viết rõ ràng hai chữ nghi hoặc.

Tên tiểu tử lừa đảo này không có tật xấu gì đấy chứ.

"Ta bây giờ vẫn là người sống, còn chưa phải là quỷ tu chân chính, tuy rằng Sổ Sinh Tử nhận ta làm chủ, nhưng mà cũng không phải như hai là một, tiền bối sẽ còn có cơ hội lấy được nó, nhưng nếu ta chết thật rồi, trở thành quỷ tu chân chính, e là Sổ Sinh Tử cũng triệt để trở thành vật trong tay ta." Chu Trường Dung chậm rãi nói, "Tiền bối không chỉ phải bảo vệ ta cho tốt, mà còn phải tận lực giúp ta sống lâu dài mới đúng, như vậy ngài mới có cơ hội và biện pháp lấy Sổ Sinh Tử từ trong tay ta, cận thủy lâu dài tiên đắc nguyệt. Cho nên Vạn Niên Thu Thật không chỉ đối với ta có lợi, đối với tiền bối ngài cũng có chỗ tốt."

[cận thủy lâu dài tiên đắc nguyệt: ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.]

Ồ ồ ồ?

Là như vậy?

Sư Vô Cữu không nhịn được suy nghĩ theo câu nói của Chu Trường Dung một chút, tâm trạng rất không tốt.

Loại chuyện hoang đường như vậy nghe ra lại thiệt sự có lý!

Đúng là quái quỷ.

"Khoan, bản tọa nhớ là ngươi đã từng nói, nếu ngươi chết, Sổ Sinh Tử chính là của bản tọa!" trí nhớ Sư Vô Cữu không tệ lắm.

"Trước khác giờ khác." Da mặt Chu Trường Dung so với tường thành còn dày hơn, sao có thể bị Sư Vô Cữu dọa sợ, "Nếu tại hạ chết, không thể trở thành quỷ tu, Sổ Sinh Tử đương nhiên là của tiền bối. Nhưng nếu tại hạ trở thành quỷ tu, vậy thì... Ha ha, ta muốn sống, cho nên không muốn đánh cược điều này, chỉ là không biết tiền bối có muốn đánh cược hay không mà thôi."

Tỉ lệ một phần mười, Chu Trường Dung không thể trở thành quỷ tu, chết rồi coi như hết, Sổ Sinh Tử sẽ là của hắn. Mà tỉ lệ chín phần mười, một ngón tay hắn cũng không thể chạm vào Sổ Sinh Tử.

Đánh cược, như không cược?

Sư Vô Cữu đen mặt.

"Tiền bối cứ suy nghĩ thật kỹ." Chu Trường Dung nói xong lời muốn nói, tâm tình tốt khỏi nói.

Hắn biết Sư Vô Cữu chắc chắn sẽ nghĩ không ra, nghĩ không ra hắn mới có thể làm cho Sư Vô Cữu nghe lời.

... Trong khoảng khắc Chu Trường Dung quay người rời đi, Sư Vô Cữu đột nhiên thấy nhớ quan tài băng phong ấn hắn trước kia.

E rằng, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là ra khỏi quan tài băng.

Cách ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân một tháng.

Trần Hóa Vũ nói muốn đi chuẩn bị quà mừng thọ đột nhiên sắc mặt khó coi trở về, xông thẳng đến chỗ Chu Trường Dung.

"Chu huynh, chuyện lớn không hay!"

"Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?" Chu Trường Dung không hiểu nói.

"Vạn Niên Thu Thật hình như đã bị người lấy mất." Trần Hóa Vũ thần sắc phức tạp, sau đó là thất lạc không thể tin tưởng, vẻ mặt thay đổi vô cùng đặc sắc, "Lúc ta đang đi ở trên đường, tự nhiên có một đứa bé gửi cho ta một lời nhắn."

Lời nhắn?

Xem ra lời nhắn có vấn đề.

"Đứa bé kia nói, nếu muốn có Vạn Niên Thu Thật, thì phải gϊếŧ chết con trai của Thải Vân phu nhân, lấy tính mạng của hắn trao đổi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Vô Cữu (xoắn xuýt): Chu Trường Dung phải sống, ta mới có cơ hội lấy được Sổ Sinh Tử, nếu hắn chết, ta sẽ không lấy được Sổ Sinh Tử. Nhưng nếu hắn cứ luôn sống, vậy chẳng phải ta cũng không lấy được Sổ Sinh Tử sao?

Chu Trường Dung: Sư Vô Cữu nhất định sẽ không nghĩ ra, không nghĩ ra thì càng tốt!

Tác giả (bộc phát lương tâm): Ngươi cũng có thể từ bỏ Sổ Sinh Tử.

Sư Vô Cữu (phẫn nộ): Ta ăn nhiều thiệt thòi như vậy rồi ngươi còn muốn ta từ bỏ? Tuyệt đối không thể từ bỏ.

Tác giả: Vậy... Ta chỉ có thể thắp cho ngươi một ngọn nến.