Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 21: Bạch thước giao đến



Bạch Ân Phàm lại đổi kết giới quanh phòng của Mạc Khắc. Y nhoài đầu ra ngoài cửa sổ, lấy làm đắc ý lắm: “Tiểu tử, càng lớn càng hư hỏng, lại để ngươi đến phòng luyện thuốc sám hối đi.”

Mạc Khắc cười lớn, khổ não vò vò trán: “Tam lang, người không có trò khác mới mẻ hơn sao?”

“Để ta suy nghĩ một đêm, mai sẽ áp dụng với ngươi.” Bạch Ân Phàm khép cửa sổ lại, vươn vai thoải mái đi lại gần giường. Đúng lúc này, cửa phòng y chợt mở ra. Mạc Khắc bước vào, tự nhiên khép kín, rồi lại tự nhiên bước đến cạnh ôm eo y.

“Tam lang, ta không phá được kết giới, nhưng không muốn ngủ ở phòng luyện thuốc, vậy phải làm sao?”

Bạch Ân Phàm cười gằn: “Vào cũng vào rồi, còn hỏi ta phải làm sao?”

Mạc Khắc trìu mến hôn lên môi Bạch Ân Phàm rồi thả y nằm xuống giường. Trong lúc hôn, hắn tự cởi áo ngoài vứt đi và nâng vùng eo của Bạch Ân Phàm lên. Bạch Ân Phàm nhu thuận phối hợp với hắn, rất nhanh đã cùng hắn liên kết làm một.

“Tam lang, cơ thể người lúc nào cũng ấm như vậy.” Mạc Khắc gục đầu vào hõm vai Bạch Ân Phàm, nói rồi nhấn nhá thêm chút khí lực vừa phải.

Bạch Ân Phàm cười nhỏ, lần này đã không còn đau nhiều như trước, thế mà Mạc Khắc lúc nào cũng dịu dàng quá đỗi, sợ rằng y là tiểu cô nương chịu uất ức hay sao? Y choàng tay qua lưng hắn siết mạnh: “Cứ đến theo ý ngươi. Chỉ cần là ngươi, ta đều chịu được.”

”Tam lang.” Mạc Khắc âu yếm gọi quanh tai hắn, gọi đến lần thứ ba mới bắt đầu đẩy nhanh. Vị trí tiếp xúc hút chặt lấy nhau, âm thanh táo bạo cũng ngày một phát ra rõ ràng hơn.

Bạch Ân Phàm ôm đầu Mạc Khắc. Những sợi tóc rối của hắn lộn xộn cọ cọ lên ngực y, mang đến cảm giác nhồn nhột khó tả. Tuy nhiên, vì bên dưới đang gắt gao thiêu đốt, một chút nhồn nhột này lại chẳng đáng kể gì. Bạch Ân Phàm túm lấy một lọn tóc hắn, giả vờ nói sang chủ đề khác: “Tóc ngươi…a…ừm…dài hơn trước rồi.”

Mạc Khắc cười gặm gặm lên cổ y: “Người đến giờ vẫn còn ngượng sao?”

Bị Mạc Khắc nói trúng tâm tư, Bạch Ân Phàm hắng giọng: “Ta là sư tôn của ngươi, có gì phải ngượng?”

Mạc Khắc nâng một chân y lên cao thêm xíu, lấy trớn từ ngoài đi sâu vào, có chút tham lam đâm đến tận cùng trong hang hốc chật hẹp. Bạch Ân Phàm không kịp phòng bị mà kêu lên. Mạc Khắc ngần ngại dừng lại: “Tam lang, đau sao?”

Bạch Ân Phàm lắc đầu: “Ngốc tử! Đừng dừng lại.” Thứ kia cứ phập phồng cắm vào cơ thể y còn nguy hiểm hơn cả lúc động.

“Người thật đáng yêu.” Mạc Khắc lại di chuyển. Bạch Ân Phàm không nói nổi nữa, đánh vào lưng hắn mấy cái. Đáng yêu nỗi gì chứ? Còn dám bảo y đáng yêu.

Tam nhật triền miên, phong tình vô hạn, chỉ hận là một ngày sao lại quá ngắn?

Bạch Ân Phàm hé mắt nhìn ra cửa sổ, có vài tia nắng không an phận chen lấn vào trong. Y nhoài người ra khỏi giường, định nhặt lại y phục thì bị Mạc Khắc kéo ghì vào. Bạch Ân Phàm cảnh giác xua tay hắn: “Đủ rồi! Con quỷ tham lam nhà ngươi!”

“Tam lang, ta cũng không còn sức nữa, chỉ là muốn ôm người ngủ thôi, người lại nghĩ đi đâu vậy?”

Mạc Khắc cười hai tiếng rồi kiên trì kéo tiếp. Bạch Ân Phàm đành phải ngã xuống cho hắn vừa lòng: “Ngươi đã ba ngày không ăn gì rồi, hay là để ta làm chút đồ ăn cho ngươi?”

“Không đói! Ta ăn rất no rồi.” Mạc Khắc ôm y gần hơn, như thể sợ rằng một giây phút nào đó y sẽ bốc hơi biến mất.

Bạch Ân Phàm quay lại điểm vào trán hắn. Bảo ăn y đến no sao? Nói chuyện như thể là lưu manh.

“Tam lang, chúng ta cứ như thế này ở một chỗ mãi, không rời nhau dù chỉ là nửa bước, vậy thì tốt biết bao?”



“Không tốt! Còn bầy vịt với mảnh vườn ai sẽ lo?”

“Chúng đều có tiên khí của người rót vào, trăm năm không ai chăm sóc cũng vẫn sống mà.”

Bạch Ân Phàm chớp mắt: “Sao bỗng nhiên lười nhác vậy? Trước đây ngươi rất thích trông coi chúng.”

Mạc Khắc dở khóc dở cười: “Ta thích khi nào chứ? Đều là Tam lang bắt ép ta phải làm thôi.”

“Vậy ngươi thích gì?”

Khóe môi Mạc Khắc cong lên, cọ trán vào trán Bạch Ân Phàm: “Ta chỉ thích ôm người nằm lười nhác thế này.”

“Ngươi thật không có tiền đồ.” Tuy là nói vậy, Bạch Ân Phàm vẫn cười hạnh phúc ôm Mạc Khắc lại. Chắc là do y lười, nên dạy ra một đệ tử cũng không siêng năng gì cả.

Nằm thêm một lúc, Bạch Ân Phàm bỗng ngồi dậy. Kết giới có động.

“Sao vậy?” Mạc Khắc khó chịu nhướn mắt lên.

“Nhị ca của ta tới.” Bạch Ân Phàm gom vội gom vàng quần áo trên mặt đất quăng cho Mạc Khắc: “Mau mặc vào.”

Mạc Khắc không tình nguyện lắm, bám vào người Bạch Ân Phàm nói: “Ta chờ người ở đây.”

Bạch Ân Phàm tươi tỉnh cổ vũ hắn: “Này là dẫn ngươi đi ra mắt trưởng bối, không đi không được.”

Mạc Khắc nghe xong lại có chút hứng khởi. Ra mắt trưởng bối? Thật giống như mấy gia đình phàm nhân muốn bàn đến chuyện hôn sự.

Bạch Thước Giao ở bên bờ suối chờ Bạch Ân Phàm ra, lại không nghĩ y còn dẫn theo cả Mạc Khắc, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tiểu tử lớn rồi nhìn không tệ đi.”

Bạch Ân Phàm lại hoan hỉ đáp trả: “Đương nhiên rồi. Là do ta nuôi mà. Nhưng ngươi bỗng nhiên đến không báo trước là vì chuyện gì?”

“Ta đã nghe qua chuyện của Hi Hà và ngươi. Ngày tháng sau này định sẽ thế nào?”

Bạch Ân Phàm cụp mắt xuống. Không nhắc thì thôi, nhắc đến chính là đang khơi lại vết sẹo chưa kịp lành mặt của y. Mạc Khắc không e dè tiến tới nắm lấy tay Bạch Ân Phàm, tiếp thêm sức mạnh cho y. Y nhìn hắn, cười một cái thật nhạt. Mong ước lớn nhất đời này có lẽ cũng chỉ đơn giản là trong lúc sóng gió khó khăn, vẫn có một ai đó nguyện ở cạnh không rời xa. Nếu như y đã đạt thành, vậy còn sợ gì những thứ khác?

“Không có dự định, cũng không cần phải dự định. Bọn ta cứ ở Tàng Hải này sống thật vui vẻ là được.”

Bạch Thước Giao thở dài: “Trẻ nhỏ khó dạy. Thế gian này lại đơn giản như ngươi nói?”

“Phức tạp thế nào chứ? Ngươi lo lắng thái quá thôi.”

“Được được.” Bạch Thước Giao không thèm đôi co. “Là ta lo chuyện bao đồng. Ta lại bị thương, muốn ở đây mấy ngày ngâm mình trong suối. Ngươi đi chuẩn bị phòng cho ta. “

Mạc Khắc vừa nghe xong đã trố mắt ra nhìn Bạch Ân Phàm. Bạch Ân Phàm nghĩ nghĩ, rồi cư nhiên gật đầu. Hắn bất mãn kéo y ra một chỗ nói nhỏ: “Tam lang, ta không thích.”



Bạch Ân Phàm dỗ dành hắn: “Ngoan! Y chỉ ở lại mấy ngày thôi, sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta. Chắc là y vẫn sợ có ai đó tìm đến gây khó dễ cho ta.”

“Dù vậy ta vẫn không thích. Ta đã quen ở đây chỉ có ta với người.”

“Đoạn Long Cốt của ngươi là do y tặng, coi như nể mặt ta, nể mặt vũ khí của ngươi, nhường nhịn y một chút đi.”

“Hai ngươi xì xầm bàn tán gì vậy?” Bạch Thước Giao khoanh tay, chán chường hỏi lớn.

“Không có gì!” Bạch Ân Phàm kéo Mạc Khắc quay lại, bảo hắn dẫn Bạch Thước Giao đi chọn phòng, còn y thì đi chuẩn bị chút thức ăn. Mạc Khắc không cãi được, nhưng trên đường đi cứ để sắc mặt hầm hầm bực bội. Có Bạch Thước Giao ở đây, hắn không thể cùng Bạch Ân Phàm công khai thân mật như trước. Chưa kể là, nửa đêm càng không thể mò sang giường Bạch Ân Phàm ngủ. Ngoài miệng nói là mấy ngày, mà có thật chỉ ở mấy ngày hay không cũng là cả vấn đề. Lỡ như Bạch Thước Giao cao hứng đòi ở thêm, hắn biết phải làm sao?

Bạch Thước Giao chọn được phòng thì đẩy cửa vào trong, xem qua cách bố trí tạm ổn mới nói: “Ngươi có vẻ không thích ta?”

“Quả nhiên là sáng mắt.” Mạc Khắc dùng cả gào nước lạnh đáp lại.

Bạch Thước Giao mở cửa sổ, rất thẳng thắn nói: “Ta cũng chẳng thích gì ngươi. Những kiếp trước cũng không thích, nhưng biết sao được khi Ân Phàm lại rất thích? Nó đúng là đứa trẻ bướng bỉnh, dạy mãi không trưởng thành nổi.”

Mạc Khắc nhớ đến chuyện Bạch Thước Giao đã hy sinh kim thân tái sinh cho hắn. Tuy nói là vì Bạch Ân Phàm nên y mới làm thế, chung quy người nhận được ơn huệ đó vẫn là hắn. Hắn dù có ma tính, cũng chưa đến nỗi ân oán bất phân. Nhận ơn phải báo đạo lý này hắn vẫn hiểu được. Chỉ là, hắn không muốn ngoài Trác Luân và Giang Vị, lại có thêm một con kỳ đà cản mũi chuyện yêu đương giữa hắn và Bạch Ân Phàm.

Giờ nghe Bạch Thước Giao nhắc đến những kiếp trước, hắn tạm gác chuyện tư sang một bên, hỏi: “Theo ngươi, Trác Luân là người thế nào?”

“Kiêu căng, ngạo mạn, không biết nghĩ cho cảm giác của người khác.”

“Trước đây ta nghe Tam lang nhắc về y lại không như vậy. Tam lang nói y đã phải chịu khổ rất nhiều ở Phượng tộc.”

Bạch Thước Giao cười nhạo: “Hắn chỉ giả vờ thôi. Phượng tộc chẳng qua là một nơi để hắn ẩn nhẫn chờ thời, vậy nên mới làm như ngây ngốc chịu đủ mọi thua thiệt. Nếu hắn luôn sợ hãi đại hoàng tử Phượng tộc kia thì đã không có cái gan dám giết y. Trong mắt hắn, có lẽ ngoại trừ Ân Phàm ra thì không đối đãi chân thành với bất cứ ai. Bất quá, đây cũng coi như không phụ tình cảm mà Ân Phàm dành cho hắn. Ngươi vốn chẳng cần phải hỏi ta ngươi từng là người thế nào. Mai này ngươi sẽ có ngày nhớ ra thôi.”

“Ngươi nghĩ ta là Trác Luân sao?”

Bạch Thước Giao xoay người, đứng dựa vào chiếc bàn ngắn cạnh đó, dáng vẻ uể oải: “Ta nghĩ thì thay đổi được gì? Ngươi chính là hắn.”

Đối diện với giọng điệu chắc chắn của Bạch Thước Giao, Mạc Khắc vẫn không lắng xuống sự nghi ngờ: “Những kẻ khác đều nói ta chỉ là người kế thừa một giọt máu của Trác Luân. Sao ngươi lại dám chắc ta là hắn?”

Bạch Thước Giao ngạc nhiên: “Ân Phàm không nói gì với ngươi sao? Là bởi vì…”

“Thức ăn xong rồi. Hai người làm gì mà vẫn chưa chịu ra?” Bạch Ân Phàm đợi lâu quá nên đi tìm họ. Bạch Thước Giao không nói nữa, chuyển sang phàn nàn: “Căn phòng này có chút bụi.”

Bạch Ân Phàm cười: “Bình thường không có người ở nên vậy. Ngươi tự quét dọn đi, không được sai vặt đệ tử của ta.”

Bạch Thước Giao liếc y: “Đệ tử?” Rồi cười lạnh không nói gì.

Bạch Ân Phàm chột dạ, kéo tay Mạc Khắc đi: “Y không ăn thì kệ y. Chúng ta đi ăn.”

Mạc Khắc ngoái đầu nhìn lại Bạch Thước Giao. Bạch Thước Giao vẫn còn nợ hắn một câu trả lời. Bạch Thước Giao cũng nhìn hắn, nhưng không biểu lộ gì, cũng không rõ y còn muốn nói tiếp hay không.