Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 112



Mật thất ẩn bên trong thành Phá Vân.

Hồ Phúc vẫn ngồi lật đi lật lại từng trang sách cạnh pháp trận. Còn Lưu Phong, Xuyên Giang và Du Ân thì đứng bên ngoài hỗ trợ, ngăn chặn đám ma vật tiến vào sâu hơn.

Trong khi 2 người kia thi thoảng còn chật vật tung đòn kết liễu bọn chúng, thì Lưu Phong cô lại có thể nhẹ nhàng đánh gục chúng mà không tốn chút công sức nào.

Có thể là thuốc đã bắt đầu phát tác rồi nga. Nhưng mà sao nghĩ đến đống điểm bản thân bỏ ra để mua hàng tá đan dược đó nó lại xót xa thế nào ý nhỉ…

Càng lúc ma vật lại càng đông thêm, khiến cho 3 người kia có chút khó khăn khi phải đối đầu. Xuyên Giang nàng vừa xuyên thanh kiếm thẳng qua bụng của 1 tên ma vật, vừa nói vọng vào trong:

- Hồ Phúc tông chủ, ngươi đã tìm thấy giải pháp chưa nga?

Hắn ta ở bên trong đáp lại, giọng có chút hơi cuống:

- Xin chư vị hãy cố gắng lên a! Hồ mỗ đây chắc chắn sẽ tìm thấy giải pháp nhanh thôi!

Có 1 ma vật khác tính đánh lén nàng ta, thì có 1 tia kiếm xoẹt qua, cắt nó ra làm 2 nửa.

- Sư tôn, người không sao chứ? - Lưu Phong cô kề lưng lại sát với lưng Xuyên Giang, hỏi han nàng.

Tuy có chút ngại ngùng, nhưng nàng ta vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, hời hợt đáp:

- Không sao, chưa chết là được.

- …

Lưu Phong chỉ biết cười trừ.



Sư tôn à, ngươi đâu cần phải phũ phàng như vậy với đồ nhi đâu nga—

Đột nhiên, hệ thống lại hiện bảng thông báo lên trước mặt Lưu Phong.

- “Hệ thống cảm thấy nhiệm vụ “Đảo chính Phá Vân” của thí chủ đã rơi vào bế tắc. Thí chủ có muốn sử dụng dịch vụ “Người hướng dẫn tận tâm” của hệ thống?”

Lưu Phong 1 tay vung kiếm, tay còn lại gõ gõ vào màn hình hệ thống đang phát quang trước mặt.

- “Người hướng dẫn tận tâm”? Ngươi lại muốn quảng bá cái gì đây, hệ thống chết dẫm?

- “Đây là tính năng sau khi thí chủ đã chấp nhận vai “nam chính” của thế giới “Báu vật vô giá của Hoàng Thượng tôn quý”. Công dụng của tính năng này là giúp thí chủ tìm ra được ngọn nguồn của mọi hiện tượng mà thí chủ muốn tìm.”

Nhìn thấy dòng chữ xanh xanh đang từ từ hiện lên đó, cô định đập tay hò reo, nhưng chợt nhớ ra bản thân vẫn còn cầm kiếm, vội hạ tay kia xuống.

- Tuyệt, không ngờ lại có thứ đấy! - Rồi cô nhanh chóng đổi thái độ, đưa ánh mắt hình viên đạn về phía hệ thống mà lườm - Nói, cần bao nhiêu điểm?

- “Thí chủ đúng là chủ nhân tốt nhất của hệ thống, rất thẳng thắn đó a! Không nhiều, 5000 điểm hành trình!”

Lưu Phong hóa đá.

- Cái gì cơ, ngươi nói lại xem hệ thống??? - Lưu Phong chộp lấy chiếc bảng xanh kia mà lắc lắc liên tục.

- “5000 điểm hành trình.”

Cô như muốn phun thẳng ngụm máu lên trời xanh!

Đã chia tay hơn 2000 điểm đã tích góp những 200 năm rồi, bây giờ ta rỗng túi rồi, còn mỗi quả thận nè, mau lấy nốt đi!!!

Hệ thống tỏ rõ vẻ đắc ý, rồi tiếp tục nói:

- “Tài khoản của thí chủ không đủ điểm, có muốn làm 1 nhiệm vụ phụ để kiếm điểm hành trình?”

- Đang làm dở cốt truyện chính tuyến, bây giờ nhảy được sang cả cốt truyện phụ nữa à??? - Lưu Phong hoang mang hỏi.

- “Đương nhiên là không rồi, nhưng hôm nay phá lệ, vì đối tượng của nhiệm vụ này cũng đang ở đây.”

Lương tâm của hệ thống hiện có chút cắn rứt. Đây đâu khác gì với việc xúi giục trẻ em vào con đường phạm tội đâu a!

- “Không phải lo, hệ thống sẽ trả 5000 điểm cho thí chủ khi đã hoàn thành, được chứ?”

Đang định quay xe, mà thấy lời đề nghị cũng không đến nỗi nào, nên Lưu Phong lập tức đồng ý luôn:



- Hảo, ta đồng ý. Vậy nhiệm vụ của ta là…?

- “Trao nụ hôn cho nữ chính để tăng hảo cảm của nàng, ngay lúc này!”

Tiếng sấm uỳnh uỳnh như nổ ngang tai.

Lưu Phong cô khóc ròng. Không ngờ bản thân đã tự chui đầu vào rọ lúc nào không hay rồi nga—

- Hệ thống, cái khác được không???

- “Nếu đổi nhiệm vụ, điểm hành trình sẽ được giảm xuống. Chấp nhận đổi lại nhiệm vụ?”

- Thôi thôi. - Lưu Phong xua tay - Ta nhận, ta nhận được chưa???

- “Tốt. Chúc thí chủ hoàn thành thuận lợi.” - Hệ thống biến mất.

Hệ thống vừa rời đi, thì có 1 giọng nói quen thuộc kéo nguyên thần cô về:

- Lưu Phong! Đang đánh đấm ngươi lại đờ ra là sao??? - Xuyên Giang cốc đầu cô 1 cái.

Đây rồi, nhân vật chính của nhiệm vụ đã đến rồi a!

Nhưng tuy nhiên, ma đầu cô cũng có chút đắn đo.

Đang yên đang lành mà lại đi hôn hít người ta, có bị coi là biến thái không nhỉ???

Hay là thôi không làm nữa nga…

Nhưng cuối cùng, Lưu Phong cũng không thể cưỡng lại nổi sức hút của điểm kinh nghiệm nữa rồi!

Hứ, đã hôn những 2 lần rồi kia mà, lần 3 này có là gì!

Nghĩ vậy, cô liền khởi động pháp trận phòng thủ, kéo sư tôn của mình cùng vào.

Xuyên Giang hơi hoảng, vội trách móc:

- Lưu Phong, ngươi bị làm sao vậy??? Đang yên đang lành lại kéo ta…

Xuyên Giang đột ngột mở to đôi đồng tử.

Đây là lần thứ 2 nàng đã bị chính “nghịch đồ” của mình khóa miệng!

Nàng càng cố gắng đẩy ra, Lưu Phong càng ghì chặt nàng lại.

- Sư tôn, xin ngài có thể đừng làm loạn nữa, được chứ?

Chẳng hiểu sao, cơ thể của Xuyên Giang nàng lại mềm nhũn ra, không còn chút kháng cự nào nữa.

Môi rời môi, chỉ bạc kéo ra, Lưu Phong cô nhân cơ hội này mà bày tỏ lỗi lòng luôn:

- Sư tôn, ta nói cái này, xin ngài đừng ghét bỏ ta nhé?

- Ngươi đã làm nhiều chuyện bất đạo với ta, thử xem lại xem ta đã vứt ngươi được lần nào?

Cô gãi má cười hì hì, ấp úng hồi lâu rồi nói:

- Sư tôn, ta yêu ngài.

Bầu khí khí đột nhiên trở lên nghiêm trọng.

Lưu Phong lúc này vội lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng bừng kia mà xấu hổ.

Lần này, cô đã đặt cược cả tấm chân tình vào ván bài đỏ đen này, mong nàng chỉ cần nghe thôi cũng đủ.

Nhưng có vẻ, ván bài này cô đã bị thiệt lớn rồi nga!

Vì sư tôn nàng đã có người thầm thương rồi mà, nàng như 1 đóa hoa kiều diễm vậy, chắc gì đã để ý tới 1 ngọn cỏ ven đường như cô…?