- Cớ gì mà hôm nay trông ngài có vẻ mệt mỏi vậy nga?
Xuyên Giang lấy 1 chiếc chén khác ra, rồi dùng khăn lau sạch, từ tốn trả lời:
- Không gì, chỉ là chút nhọc tâm thôi.
- Thôi nào, cứ giữ trong lòng mãi cũng không phải cách hay đâu Phùng Chu tông chủ! - Hạ Luyến đưa con mắt cún con lên nhìn nàng.
Nhóm đệ tử đang ồn ào bên dưới kia mãi mới phát hiện ra sư tôn của bọn họ đã rời đi từ lâu, liền dáo dác đảo mắt đi tìm. Sau đó họ phát hiện ra chỗ Xuyên Giang ngồi, rồi kéo nhau lên hết lầu trên.
Anh Kiệt đi đầu, kính cẩn hỏi Xuyên Giang:
- Thưa sư tôn, đây là…
- Đây là người ta mới quen, tên là Hạ Luyến. - Xuyên Giang giới thiệu, sau đó lại quay sang phía thiếu nữ đằng đó - Đây là đám đệ tử nhà ta, lần lượt là Anh Kiệt, Niệm Chân, Ninh Hinh và Dương An.
Nghe nàng giới thiệu xong, Hạ Luyến chắp tay hành lễ:
- Vinh dự có cơ hội gặp mặt mọi người nga!
Anh Kiệt cũng chắp tay đáp lễ lại:
- Bái kiến tiểu thư.
Xong hắn ta quay sang chỗ Xuyên Giang:
- Vậy chúng đệ tử xin phép cáo lui a.
Chờ bọn họ rời đi, Hạ Luyến mới nói:
- Không ngờ đệ tử của ngài lại có khí chất lại cao đến nhường kia nha!
Xuyên Giang cầm chén trà lên, nhấp 1 ngụm, rồi lại đặt chén trà kia xuống.
- Quá lời rồi.
- Đâu có đâu a. - Hạ Luyến cũng tự rót cho mình 1 chén trà - Đặc biệt là vị đệ tử tên Dương An kia, tuy hiện tại tu vi còn khá thấp, nhưng lại là 1 viên ngọc thô nga, thêm nữa lại rất anh tuấn, khá thích hợp với 1 người khí chất bạch thuần như ngài.
- Không có gì đâu, chỉ là ta bói mệnh lại thấy duyên của 2 người lại có tướng phu thê, khá hợp nhau thôi~
Nàng ta đen mặt lại, đặt mạnh chén trà đang uống xuống, rồi nói:
- Xin lỗi, ta đã có người trong lòng rồi.
Hạ Luyến đang cười, thấy cảnh tượng thế thì nhanh chóng thu lại nụ cười kia.
Xuyên Giang nói tiếp:
- Ha, nực cười! Thiên mệnh? Đã thế thì Ly mỗ đây sẽ đi ngược lại với cái gọi là “thiên mệnh” kia nga!
Sau đó nàng rời đi, nhanh chóng trở lại phòng, rồi đóng mạnh cửa phòng lại.
Còn chưa đầy nửa nén nhang sau, có tiếng gõ cửa, rồi có 1 giọng nói vọng vào:
- Sư tôn, người ngủ chưa?
Xuyên Giang đang tính leo lên giường rồi, nhưng nàng ta lại quay lại, nói ra ngoài:
- Lăn vào đây.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Người đứng ngoài đấy là Ninh Hinh sư muội.
- Sư tôn, chúng ta nói chuyện chút được chứ?
- Được.
Ngay lập tức, Ninh Hinh đóng sầm cửa lại, rồi nhanh chóng di chuyển đến chỗ Xuyên Giang.
- Sư tôn, cái người mặc hắc y mà nói chuyện với ngài khi nãy… đồ nhi cảm thấy người đó có vấn đề a! - Không chờ sư tôn của nàng hỏi, Ninh Hinh sư muội lập tức vào vấn đề luôn.
- Ngươi cũng cảm thấy? - Xuyên Giang hỏi lại.
- Ân. - Ninh Hinh gật đầu - Không hiểu sao, đồ nhi lại lơ mơ cảm thấy ma khí lởn vởn quanh người đó, vị trí đậm đặc nhất là ở trán a!
Xuyên Giang nàng có chút nhíu mày.
- Nhưng có thể là do ảo giác của đồ nhi thôi nga! - Ninh Hinh nhanh chóng phủ định ý kiến kia của mình - Có thể do vị tiểu thư đó hay ra ngoài thảo phạt ma vật, nên ma khí bị vấy lên người cũng là điều dễ hiểu thôi—
Xuyên Giang đã bắt đầu rơi vào trầm tư, nhưng nàng ta vẫn nói:
- … tạm thời gác lại chuyện này đi. Đại hội còn 3 ngày nữa, mau về nghỉ sớm đi.
Ninh Hinh chắp tay thi lễ:
- Vậy đệ tử xin phép cáo lui!
Rồi sư muội liền rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chỉ còn lại 1 mình, nàng bắt đầu chìm vào thế giới của riêng mình.
Nếu nói về sự nghi ngờ của bản thân với thiếu nữ tên Hạ Luyến kia, không phải nàng không có.
Ngay từ đầu, người đó tự nhận bản thân có người quen tại phái Minh Thành, nhưng lại cực kỳ rõ thông tin chi tiết của tông chủ 1 tông môn.
Mà người tại Minh Thành phái, lại được huấn luyện khá khắt khe, cho nên không có chuyện người trong đấy lại bán đứng thông tin cho người khác được nga.
Lẽ nào là mua chuộc đệ tử trong đấy? Nhìn hành động vung tiền của vị tiểu thư hắc y đó thì cũng có thể lắm a…
Còn về việc ma khí kia nữa, Xuyên Giang không dám đoán bừa. Nàng chỉ sợ không cẩn thận lại vu khống phải người vô tội, lại giống thảm kịch như 200 năm trước…
Thở dài 1 hơi lấy lại tinh thần, Xuyên Giang đi thay trang phục, tắt nến, rồi lại leo lên giường đi ngủ.
Khốn nỗi, nàng ta lại không ngủ được.
Phải chăng đã có quá nhiều điều khiến nàng khó nghĩ…?
Xuyên Giang nàng cũng chẳng rõ nữa. Nhưng nàng ngấm ngầm tự khẳng định rằng, từ sự việc vực Ngạn Tử những 200 năm trước, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy phương hướng bản thân muốn chọn lại mơ hồ đến như vậy.
Không rõ thế nào, nhưng đột nhiên nàng lại tưởng tượng ra tiền đại nữ đệ tử rơi vào ma đạo. Chẳng hiểu sao Xuyên Giang nàng lại không ghét bỏ điều đấy nữa, thậm chí… còn có chút khó nói.