Lưu Phong nhắm tịt mắt lại, cố gắng đối chọi với thảm họa sắp ập đến. Nhưng có vẻ trí tưởng tượng của cô nhóc này đã đi quá xa…
- Ngươi đã có người trong lòng?
- ??? - Lưu Phong hoang mang đưa mắt lên nhìn.
Ủa??? Tưởng sau đấy sẽ màn tra tấn thể xác mà??? Sao đột nhiên nữ chính lại hỏi vậy???
- Sao ngươi lại hỏi vậy?
- Không có gì, chỉ tò mò thôi. - Xuyên Giang lãnh đạm trả lời.
Nhưng nàng ta đâu có ngờ, hiện tại trong đại não của Lưu Phong đang trình diễn đủ thứ linh tinh.
Vốn có thể trả lời bình thường, nhưng câu nói sau của Xuyên Giang sư phụ lại khiến cho Lưu Phong cô phải hoang mang đến cực độ.
Lưu Phong đang phân vân giữa 2 luồng ý kiến: nếu nói có, thì không chắc chắn sư tôn sẽ xử lý mình như thế nào; còn nếu nói không, không chừng vị sư tôn đáng kính đó có làm mai cho mình với 1 ông lão lọm khọm, hay 1 lão bá bụng bia nữa a…
Ngập ngừng hồi lâu, cô mới nói:
- Thật không dám dấu, quả thật ta đã có người trong lòng rồi!
Nói dối là không tốt nga!
Tuy biết rõ điều đó, nhưng Lưu Phong cô vẫn cố chấp chọn cách đầu tiên.
Xuyên Giang nàng đang ngồi thì đột ngột đập bàn đứng thẳng dậy, dọa cho Lưu Phong hết hồn. Nhanh sau đó, nàng ta đã ý thức được việc làm của mình, nên vội vàng ngồi xuống.
Xuyên Giang vừa xoa xoa 2 bên thái dương vừa nói:
- Không có gì, chỉ là suy nghĩ quá nhiều thôi. Còn sự việc của 2 đại gia tộc kia, ngươi tính xử thế nào?
Lưu Phong nhún vai, đáp lại:
- Có thể theo ý ngươi, nên đi thám thính bọn họ thử a! Riêng bên Doãn gia thì ngươi tuyệt đối phải đi sát ta, chớ có đi linh tinh là được.
Nàng ta có hơi bất ngờ về lựa chọn của Lưu Phong, nhưng nàng hồi phục trạng thái rất nhanh, hỏi tiếp:
- Được. Thế mau nghỉ sớm mai còn xuất phát. - Dứt lời, Xuyên Giang di chuyển đến vị trí cái giường, rồi leo lên đấy ngủ.
Lưu Phong chỉ biết cười trừ, rồi dọn dẹp đống công văn còn đang bừa bộn trên mặt bàn, xong việc mới chịu lên giường đi ngủ.
—
Sáng hôm sau, tại thời điểm xuất phát.
Cả 2 đều đã trang bị đầy đủ vật dụng thiết yếu. Điểm đến đầu tiên của bọn họ chính là Tôn gia.
Lưu Phong đi trước dẫn đường. Cô triệu hồi Nhã Tịnh kiếm đến, rồi ngự trên thân kiếm di chuyển.
Xuyên Giang cũng nhanh chóng triệu thanh Tĩnh Anh đến, rồi bám sát Lưu Phong.
Lâu lắm rồi mới được nhìn lại Nhã Tịnh, khiến Xuyên Giang có chút hoài niệm.
Nàng ta nhớ năm đó, lúc nàng dẫn Lưu Phong đi gặp “kiếm” thì tiết trời còn đang lập đông, tuyết dày đặc phủ kín lối đi. Do thiên phú, nên Lưu Phong rất nhanh đã nhận được kiếm. Lúc đặt tên cho “kiếm” của mình, Lưu Phong có quay qua hỏi Xuyên Giang:
- Sư tôn, đệ tử muốn đặt cho tiên kiếm này tên “Nhã Tịnh”, sư tôn ngài thấy có ổn không?
Nàng liền hỏi:
- Cớ gì mà ngươi muốn dùng tên đấy?
- “Nhã Tịnh” ý chỉ điềm đạm thanh nhã. Người dẫn ta đi gặp kiếm chính là ngài, vì vậy khi nhắc đến “Nhã Tịnh” thì ta lại nghĩ tới ngài - người thanh cao nhất mà đệ tử từng biết. Chỉ đơn giản thế thôi.
Xuyên Giang quay mặt đi, giọng điệu chẳng màng quan tâm:
- Tùy ngươi.
…
Trông thấy Xuyên Giang lặng hẳn đi, Lưu Phong giảm tốc độ lại, lay lay người nàng ta:
- Ổn không? Nếu mệt quá thì dừng lại nghỉ chút cũng được, dù sao chuyện này cũng không quan trọng lắm cho cam.
Xuyên Giang lắc đầu:
- Không cần, xong sớm về sớm.
Lưu Phong cũng tán thành, rồi tiếp tục làm nhiệm vụ dẫn đường.
Qua 2 ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng đã đến nơi.
Phủ của Tôn gia trông khá cổ xưa, chất lượng gạch chí ít cũng đã qua được những vài nghìn năm. Tuy nhiên, bên trong phủ lại sắp xếp phong thủy khá dễ nhìn.
Chủ nhân của Tôn gia hiện tại - Tôn Lăng An sau khi nghe tin có khách quý đến, vội lật đật chạy ra hành lễ, niềm nở tiếp đón:
- Bái kiến ma chủ! Cớ gì hôm nay mà rồng đến nhà tôm thế này?
Lưu Phong gật đầu đáp lễ:
- Cũng không có gì to tát lắm nga. Chỉ là đi thăm thú đây đó 1 chuyến, nhân tiện ghé qua chơi thôi.
Vị chủ nhân của Tôn gia này nhanh chóng mời bọn họ vào trong chính điện, rồi cùng thưởng trà ngẫm chuyện.
Đến cuối giờ, Lưu Phong mới hỏi trọng tâm:
- Nghe bảo giữa các ngươi và Doãn gia hiện tại đang có xung đột?
Nghe cô nhắc đến, ngụm trà mà Lăng An vừa mới đưa lên miệng thiếu chút nữa thì đi hết ra ngoài, cũng may là gã đã nuốt lại kịp thời, nhưng lại bị sặc.
- Khụ… khụ… chỉ là chút chuyện cỏn con giữa 2 bên thôi ý mà, xin ngài đừng bận tâm nga!
- Chuyện cỏn con mà lại phải kéo quân đi tuyên chiến? - Lưu Phong mân mê lọn tóc, đưa ánh mắt sắc bén lên nhì Lăng An.
Gã đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp chối bỏ sự thật:
- Chỉ là cuộc giao lưu để tăng tình cảm giữa 2 bên thôi mà, không có gì to tát đâu a!
- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng: nói hoặc là để ta tự tay xóa sổ cả 2 gia tộc lâu đời của các ngươi!