Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa

Chương 11



Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)

- ----

Hôm sau, kết quả thi đấu đã có, thiếu chủ Đông Lũy Bích Nhậm Hựu Hoàn không phụ sự mong đợi của mọi người đoạt được vị trí thứ nhất.

Đồng thời, Thượng giới truyền ra tin tức, Ma Tôn thừa dịp thi đấu lẻn vào Thanh Hư Bắc cảnh, giết hại Lăng Vân Tiên Tôn đang trọng thương bế quan.

Tiên Tôn về cõi tiên, chúng đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh vô cùng đau xót, thù hận đối với Ma Tôn lại càng sâu sắc. Trong đó, người phẫn nộ nhất chính là Nhậm Hựu Hoàn.

"Nực cười." Phía trên Ma điện, Tống Thời Việt cười lạnh.

Đã chết? Không thể nào.

Rõ ràng ngày diễn ra thi đấu, Ma Tôn còn ở Ma cung, Hải Thượng cho rằng hắn nổi giận vì bị vu hãm, "Ma Tôn bớt giận, lời đồn tuy không phải sự thực, nhưng loại trừ được Lăng Vân Tiên Tôn, chúng ta cũng bớt đi một tai họa ngầm."

Tin tức quá đột ngột, Hạ Sinh dường như chưa kịp phản ứng lại: "Chuyện này có thể tin tưởng không?"

"Hẳn là không giả." Hôi Nghiêu mở miệng: "Tin tức truyền tới là vị kia thật sự đã chết, nhưng chết do tẩu hỏa nhập ma, sở dĩ đối ngoại tung tin như vậy hẳn là cố ý bôi nhọ Ma Tôn, cho bọn chúng một lý do chính đáng để tấn công."

Ngày mười lăm qua đi, Vân Trì vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Hôi Nghiêu, nhưng từ đó đến giờ gã thế mà không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, lẫn luôn còng lưng hệt như một lão già, đi đứng thong thả.

"Chẳng lẽ Ma Tôn vẫn còn để ý bọn chúng?" Hải Thượng khinh miệt nói: "Ta thấy lá gan bọn chúng lớn lắm, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chẳng bằng cho bọn chúng một phần đại lễ đi."

Vân Trì bối rối, đời trước chưa từng phát sinh sự tình này.

Sắc mặt Tống Thời Việt âm trầm: "Tấn công."

"Ma Tôn?" Hạ Sinh không dám tin ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc không cách nào che giấu.

Tống Thời Việt không nhiều lời, ôm mèo con lên nhanh chóng rời đi.

Vân Trì không biết ý đồ trong đầu Tống Thời Việt, không khỏi lo lắng.

Do kỳ thi đấu giữa các môn phái, mỗi đại môn phái đều có đệ tử ở Thanh Hư Bắc cảnh, vì thế tin tức Tiên Tôn về cõi tiên rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Thượng giới. Cùng lúc đó, Ma giới lại phát động một đợt tiến công mới, Thượng giới không tránh khỏi nhân tâm hoảng loạn.

Các môn phái ở Thanh Hư Bắc cảnh dựa vào địa thể hiểm trở để chống cự, hai bên giao chiến hừng hực khí thế.

So với sự chật vật của Thanh Hư Bắc cảnh, sĩ khí Ma giới lại tăng vọt.

Vân Trì mơ hồ cảm thấy kỳ quái, kể cả không có y tọa trấn, Thanh Hư Bắc cảnh nhiều đệ tử như vậy, hơn nữa còn có đệ tử tinh hoa của các môn phái khác, không lẽ nào lại đánh trả một cách gian nan như thế.

Đã nhiều ngày liền Tống Thời Việt không có tâm tư chọc mèo, thường đứng ở dưới mái hiên nhìn về phía sau núi Thanh Hư Bắc cảnh xa xa, mỗi lần nhìn là cả một ngày trời.

Vân Trì nhận được tin tức của Hoắc Vô Nhai khi đang hỏi 404 tình hình chiến đấu bên ngoài.

"Tiên Tôn, gần đây bên ngoài có gì dị thường sao? Người ở đây đều lục tục bị đưa đi, chỉ còn một mình ta ở chỗ này, ta sợ quá."

Trong lòng Vân Trì có một loại dự cảm không lành, thứ đáng sợ hơn cả chiến tranh chính là không biết gì về thế cuộc.

Thượng giới cố thủ, rốt cuộc năm ngày sau đã lộ rõ trạng thái suy yếu.

Sĩ khí Ma giới tăng vọt, thế công càng mãnh liệt, sắc mặt Ma Tôn lại càng lạnh lẽo.

Đến ngày thứ mười, kết giới Thanh Hư Bắc cảnh bị đâm thủng, nếu không có gì ngoài ý muốn, không tới ba ngày nữa nhất định sẽ thất thủ.

Vân Trì đã nhiều ngày không có tâm tư ngủ, Tống Thời Việt bên cạnh cũng trằn trọc không yên, tinh thần hai người đều có chút mệt nhọc.

Đêm nay, y vất vả lắm mới thiếp đi một lát, khi bừng tỉnh, vầng trăng ngoài cửa sổ đã qua chính giữa bầu trời, mà bên cạnh lại không có một bóng người.

Thừa dịp tỳ nữ bên ngoài cửa không chú ý, Vân Trì chuồn ra ngoài, dưới sự chỉ dẫn của 404 đến nơi giao giới giữa Ma giới và Thanh Hư Bắc cảnh, tìm được Tống Thời Việt.

"Vân Trì, nếu ngươi còn không xuất hiện, Thanh Hư Bắc cảnh ngươi quan tâm nhất sẽ bị san phẳng."

Mèo con dừng bước.

Thanh âm hắn lạnh lùng, dường như chỉ đang trần thuật một sự thật, nghe không ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào: "Một khi Thượng giới thất thủ, ngươi cho rằng Hạ giới có thể bình yên ư?"

"Cả Hoắc Vô Nhai nữa, hiện tại hắn đang ở trong tay ta, ta muốn tra tấn hắn, khiến hắn sống không bằng chết."

Bàn tay nắm chặt thành quyền của Tống Thời Việt run run, cố nén cơn cuồng loạn: "Lăng Vân Tiên Tôn! Không phải ngươi chỉ quan tâm đến thiên hạ sao?"

Đầu ngón tay găm vào lòng bàn tay: "Mười ngày... Ngươi... Đồ dối trá."

Hắn dồn hết mười phần công lực, phát tiết một chưởng đánh vào thân cây to lớn phía sau.

Một mảng rừng cây ầm ầm đổ xuống, sau một tiếng động lớn, ngổn ngang đầy đất, khung cảnh thê lương.

Tống Thời Việt cúi đầu nhìn bàn tay bởi vì dùng sức quá mức mà bị đầu ngón tay đâm thủng, máu đỏ tươi trào ra, hắn cười quỷ quyệt, thấp giọng nỉ non: "Còn ba ngày cuối cùng. Ta nói được thì làm được."

Vân Trì cứ như vậy yên lặng nhìn hắn phát tiết, trong lòng có chút chua xót, chuồn êm về Ma cung trước khi bị phát hiện.

Nửa đêm, cuối cùng Tống Thời Việt cũng trở lại, chỉ là không đi tìm mèo con đầu tiên như ngày thường.

Hắn kéo theo hơi lạnh vào phòng, xiêm y cũng chưa kịp thay, thất hồn lạc phách nằm trên giường.

Ánh nến bị thổi tắt, Tống Thời Việt đối mặt với vách tường, co người lại, không ngừng run rẩy trong màn đêm u ám tĩnh mịch.

Vân Trì nghe được thanh âm mỏng manh: "Người trở về đi mà..."

Cảm xúc kỳ lạ lan ra trong lòng, tựa như bị kim đâm, Vân Trì chân tay luống cuống, một lúc lâu sau, y nhẹ nhàng nhảy lên giường, vòng đến trước mặt hắn.

Ánh trăng bị mây đen che khuất, Vân Trì nâng tay khẽ chạm lên mặt hắn, không ngờ chạm tới một mảnh ướt át.

Tống Thời Việt cúi đầu vùi vào lớp lông mềm mại của mèo con, thấp giọng nghẹn ngào: "Sư tôn, thật ra ta..."

Vân Trì không động đậy, để mặc hắn ôm, vụng về an ủi hắn.

Y nghĩ, đồ nhi của y có lẽ cũng không chán ghét y như trong tưởng tượng.

......

"Đinh, kiểm tra đo lường linh lực dao động."

***

Vân Trì bị ai đó đánh thức.

"Tiên Tôn, Tiên Tôn..."

"?" Mèo con mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện mình đã không còn ở trong tẩm điện của Tống Thời Việt.

Y giương mắt nhìn người trước mặt.

Hạ Sinh?

Hắn đang gọi y là, Tiên Tôn?

Mèo con theo bản năng lùi về sau một bước.

"Tiên Tôn đừng lo lắng, đêm qua Ma Tôn tâm tình bất ổn, ta mới có cơ hội đưa ngài ra ngoài. Ta biết nhất định ngài có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ta sẽ nói tất cả cho ngài."

Thì ra, Hạ Sinh vốn là một tu sĩ của núi Tây Chỉ, sau đó vì để bí mật tìm hiểu kế hoạch của Ma giới, dựng lên một vở kịch cùng chưởng môn núi Tây Chỉ, hắn bị đuổi khỏi tiên môn, sau đó trở thành thủ hạ của Ma Tôn.

"Lúc ấy ta vẫn đi theo Ma Tôn đời trước, kế hoạch đó là do gã dựng lên, Thanh Hư chưởng môn và Tây Chỉ chưởng môn đã sớm phát hiện, vì thế để ta thâm nhập vào trong tìm hiểu. Cũng không biết vì sao, mấy năm nay không hề có động tĩnh, mãi tới gần đây ta mới bắt đầu nhận thấy dị thường."

Hạ Sinh chuẩn bị bút cho y, mèo con vô cùng nghiêm túc, hai tay ôm bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ: "Kế hoạch là gì?"

Hạ Sinh lắc đầu: "Điều này sợ rằng chỉ có Ma Tôn và Hôi Nghiêu biết. Trước đó ta chỉ là một ma tu cấp thấp, không có cách nào thâm nhập vào trung tâm, cho đến mấy năm nay Tống công tử lên làm Ma Tôn, ta mới được hắn đề bạt làm hộ pháp. Nhưng Hôi Nghiêu kia vô cùng cẩn thận, trước sau không chịu để lộ chút nào, ta chỉ biết là có kế hoạch này, lại không biết chi tiết cụ thể."

"Sở dĩ chúng ta có thể nam hạ thoải mái như vậy là bởi vì có nội ứng. Tiếp viện phía Nam cũng đã bị chặn, hiện tại Thanh Hư Bắc cảnh gặp phải loạn trong giặc ngoài, ít ngày nữa sẽ thất thủ, nếu kế hoạch Ma giới ấp ủ lâu như vậy bắt đầu vào lúc này, chỉ sợ khó có thể chống đỡ."

Nội ứng?

Vân Trì bỗng nhiên nhớ tới bóng người xuất hiện ở điện Từ Hoàng ngày y chịu lôi kiếp.

Mèo con nheo mắt, thì ra là vậy sao?

Khó trách.

Sự xuất hiện của Hạ Sinh không thể nghi ngờ chính là mèo mù vớ cá rán, Vân Trì lập tức viết một phong thư, nhờ Hạ Sinh đưa tới một ngọn núi hoang ở phía Nam.

Nhìn hàng chữ "Giang Uẩn Tranh thân khải" trên phong thư, sắc mặt Hạ Sinh phức tạp, trong lòng cảm thấy sự hy sinh của Lăng Vân Tiên Tôn thật vĩ đại...

Nhưng hiện tại Tiên Tôn mất đi linh lực, cũng chỉ có người này có thể cứu Thượng giới.

"Tiên Tôn, ngài... Vất vả rồi, ta lập tức đi đưa thư."

"Meo." Vân Trì cúi đầu múa bút thành văn, hỏi hắn Tây Liên đang ở đâu.

"Ma Tôn cần Tây Liên? Đang ở chỗ ta."

"!!!"

"Ngươi có nguyện ý..."

Hạ Sinh đè bàn chân đang gian nan nắm bút của mèo con, sảng khoái nói: "Tiên Tôn chờ chút, ta đi mang tới liền."

Mèo con nghi hoặc nhìn hắn, dường như không ngờ được hắn sẽ rộng rãi như thế.

"Để ở chỗ ta không có tác dụng gì, có thể giúp Tiên Tôn là tốt nhất."

"Sao ngươi biết ta chính là..."

Hạ Sinh nghiêng đầu nhìn mèo con nghiêm mặt viết chữ, cười cười: "Tiên Tôn quên rồi sao? Năm ngài mười hai tuổi từng cùng Thanh Hư chưởng môn đến núi Tây Chỉ. Mẫu thân ta là y sư đệ nhất núi Tây Chỉ Tô Vãn Sở, ngài là người đầu tiên nàng không tìm ra nguyên do bệnh trạng."

Hạ Sinh ngừng lại: "Ta cũng cảm thấy khá thú vị, quãng thời gian đó ta đi theo nương xem sách cổ y thư, mãi cho đến khi ngài hai mươi tuổi."

Vân Trì mơ hồ nhớ ra bên người Vãn Sở Chân nhân có một đứa nhỏ.

"Cho nên lần đầu tiên ở Ma điện, ta lập tức nhận ra ngài đã đến rồi."

Vân Trì không nghi ngờ hắn nói dối, nếu hắn âm mưu gây rối, hẳn là nên nhân lúc Vân Trì linh lực thấp kém không có năng lực chống cự để giải quyết y mới đúng.

Nói như vậy, nguyên nhân lúc trước Hạ Sinh cứu y cũng rất trong sáng.

Cất Tây Liên vào túi trữ vật, Vân Trì vẫn còn ngơ ngác.

Không ngờ lại dễ dàng như thế.

Chỉ cần tìm được Bích Chu Thảo và Thủ Kỳ nữa thôi.

Hạ Sinh quấy nhiễu tinh thần Tống Thời Việt, chỉ có thể để hắn ngủ nhiều hơn một lát. Vân Trì nhân lúc hắn chưa tỉnh lại trở về Ma cung.

Mèo con nhìn đồ nhi bình yên ngủ trên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng mày rậm trong lúc ngủ còn không an phận mà nhăn lại của hắn.

Vân Trì lần đầu tiên quan sát hắn ở cự ly gần như thế, lúc này nghĩ tới rất nhiều chuyện. Tống Thời Việt trời sinh hiền lành lương thiện, sao có thể bởi vì y đuổi một con mèo mà nhập ma? Hóa ra là bị kẻ khác tác động.

Đời trước vậy mà chưa từng phát hiện, chung quy cũng bởi kẻ làm sư tôn là y không tốt.

Lúc này, hết thảy sai lầm vẫn chưa tạo thành, tay Tống Thời Việt vẫn chưa dính máu đồng môn.

Vẫn kịp.

Huống chi, chuyện này cũng là y lừa Tống Thời Việt, hôm nay tỉnh lại 404 nói cho y biết linh lực đã khôi phục ba phần, chỉ cần thêm hai phần nữa, y có thể trở lại hình người, đến lúc đó phải đối diện với Tống Thời Việt thế nào đây?

Lần này nếu y lại rời đi... Tống Thời Việt phải làm sao bây giờ?

Vân Trì nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đầu.

Ba ngày trôi qua chỉ trong giây lát, kỳ hạn cuối cùng rất mau đã tới, Thượng giới chậm chạp không có động tĩnh gì, Vân Trì sốt ruột trong lòng, đã gửi gắm hy vọng lên người Giang Uẩn Tranh, lại không thể không chuẩn bị,

Lão chưởng môn dành tâm huyết cả đời mới đưa Thanh Hư Bắc cảnh đạt tới ngày hôm nay.

Vô luận thế nào, y có tan hết ba phần linh lực cũng muốn bảo vệ Thanh Hư Bắc cảnh an toàn.

Ba ngày, y trốn trong Ma cung, theo ký ức viết thanh tâm chú, lại nỗ lực nắm chặt bút, viết mấy chữ xuống bìa sách.