Vân Trì sửng sốt trong chớp mắt: "Ta tên là... Lăng Thu."
"Lăng Thu ca ca, vậy ngày mai huynh còn tới không?" Đôi mắt nhóc con lấp lánh.
"Ta không biết."
Nhưng ngày hôm sau, Vân Trì không tới, ngược lại người Đông Lũy Bích đã đến, đưa đám người chạy loạn, trong đó có đứa trẻ, rời đi.
Sở Kha vốn muốn chờ Lăng Thu ca ca tới tìm cậu nên không chịu đi theo bọn họ, nhưng vài ngày sau cậu đổ bệnh, khi tỉnh lại đã thấy mình ở Đông Lũy Bích.
Hồi ức của Sở Kha đến đây kết thúc.
Vân Trì nhớ lại một vài chuyện.
Ngày đó, y muốn thu nhận những nạn dân kia, nhưng sự tình quan trọng, y không thể không xin chỉ thị của chưởng môn, Khi ấy Thanh Hư Bắc cảnh chỉ là một môn phái nhỏ, thật sự khó có thể đưa ra quyết định này.
Trước khi rời đi, Vân Trì để lại lương khô cho đứa nhỏ, còn hạ kết giới xung quanh cậu. Trừ khi cậu nguyện ý đi ra ngoài, nếu không không ai có thể động đến cậu. Vì thế nên Vân Trì cũng không vội trở về tìm cậu. Y quỳ trước cửa phòng chưởng môn ba ngày ba đêm, chỉ mong chưởng môn đồng ý để cậu đưa đứa trẻ kia về môn phái.
Mà khi Vân Trì trở lại thì không thấy đứa trẻ kia đâu nữa, hỏi những người khác mới biết một đại môn phái đã tới, đưa bọn trẻ lên núi.
Có lẽ tin tưởng cậu ở đại môn phái sẽ sống rất tốt, Vân Trì cũng yên lòng
Ngày trước Vân Trì chỉ có một bầu khí phách nhiệt huyết, cũng là lúc ấy mới hiểu chỉ vậy thôi thì không đủ. Vì vậy y ra sức tu luyện, ngắn ngủi hai năm đã đột phá thành Thần Tôn, dù cho trước giờ đều hành sự khiêm tốn nhưng không thể gạt được người Thượng giới.
Do đó thanh danh truyền xa, trợ giúp chưởng môn xây dựng môn phái ngày càng lớn mạnh, Thanh Hư Bắc cảnh nhanh chóng quật khởi, qua mấy năm phát triển thế như chẻ tre, trở thành đại môn phái đứng đầu Thượng giới.
Sau này, Thanh Hư Bắc cảnh tiếp tế cho rất nhiều nạn dân, cũng sẽ đưa trẻ nhỏ chịu khổ ở Hạ giới về giáo dưỡng.
Thanh Hư Bắc cảnh có vô số hài tử Hạ giới, nhóc con khóc nức nở giữa trời đông cô đơn kia cuối cùng trở thành một điểm mơ hồ trong trí nhớ Vân Trì, là một phần rất nhỏ trong hàng vạn nạn dân y đã giúp đỡ.
Nhưng đối với Sở Kha lại khác, Vân Trì là tia sáng của cậu trong trời đông giá rét.
Thấy cậu đã trưởng thành, vẫn còn nhớ mình, Vân Trì cũng cảm thấy vui mừng, mọi nghi vấn đều tan biến. Vân Trì cười thoải mái, nhưng không giải thích vì sao khi đó không trở lại tìm cậu: "Hiện giờ ngươi đã lớn, sống tốt như vậy, ta thực sự không nhận ra."
Kỳ thật khi đó Sở Kha còn nhỏ tuổi, cũng không nhớ được bộ dáng y, chỉ luôn tâm tâm niệm niệm cái tên "Lăng Thu" này, lúc đầu chưa dám xác định, sau đó âm thầm tiếp cận y mới dám khẳng định.
"Sao ngươi lại biết là ta?" Cái tên Lăng Thu này thật sự không tính là độc lạ.
Gương mặt Sở Kha ửng đỏ: "Bởi vì mùi hương của huynh. Bọn họ đều nói mũi ta là mũi chó, rất mẫn cảm với mùi hương, ta vẫn luôn nhớ rỡ mùi hương trên người huynh."
Mùi hương? Vân Trì hoài nghi, lúc trước chó yêu kia cũng nói trên người y có mùi hương, nhưng chính y ngần ấy năm vẫn chưa từng phát hiện, ngày thường cũng rất ít có ai nhắc tới, "Mùi hương gì vậy?"
Sở Kha lại bày ra vẻ mặt thần bí: "Là một loại mùi hương. Dù sao thứ ta ngửi được chính là mùi hương của Lăng Thu ca ca."
Cậu vừa nói vừa nhìn Vân Trì: "Ta có thể gọi huynh như vậy không?"
Vân Trì cũng không câu nệ, "Có thể."
"Lăng Thu ca ca!" Sở Kha kích động gọi, thanh âm vậy mà mang theo vài phần nghẹn ngào: "Lăng Thu ca ca, huynh biết không? Bởi vì huynh nên ta mới muốn tu tiên, ta cũng muốn được bảo vệ người khác giống huynh, tựa như huynh đã từng bảo vệ ta."
Thấy thế, Vân Trì cười cười, duỗi tay xoa đầu cậu, "Ừm."
Sở Kha vui vẻ đến phát điên, lôi kéo y kể lể.
Từng đợt mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa, Sở Kha vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra: "Lăng Thu ca ca! Ta nấu canh gà cho huynh."
Sở Kha chạy vào phòng bếp nhỏ, dập lửa, tìm một cái chén múc riêng canh gà và thịt gà.
Nhìn cậu bận rộn tới lui, Vân Trì cảm thấy trong lòng bất an, "Không cần đâu, ngươi còn đang tuổi ăn tuổi lớn, để lại tự mình ăn đi."
Sở Kha lắc đầu: "Không được. Không phải hôm qua huynh bị đau bụng sau? Phải bồi bổ chứ. Đồ ăn ở đây không hợp thì nói với ta, mỗi ngày ta sẽ làm cho huynh, mấy năm nay ta tích cóp không ít bạc đâu, có tiền!"
Vân Trì bật cười, không cự tuyệt nữa, bưng bát canh gà ấm áp lên. Uống một ngụm, nhìn về phía ánh mắt đầy chờ mong của Sở Kha: "Rất thơm."
"Vậy là tốt rồi! Lăng Thu ca ca uống nhiều chút."
***
Kết quả bài kiểm tra đã có, tin tức một vị đệ tử mới nhập môn đạt điểm tối đa, thế mà vượt qua cả đại sư huynh truyền khắp Đông Lũy Bích.
Mà đương sự Tống Thời Việt chỉ ngồi yên, không thèm liếc mắt nhìn quyển trục kia cái nào.
"Lạc huynh, sao cái gì ngươi cũng biết vậy? Đọc ở đâu thế? Có thể đề cử cho ta vài cuốn không?" Lúc này Trang Ngâm nhìn Tống Thời Việt thuận mắt hơn rất nhiều, cậu luôn để bụng chuyện tu tiên, lúc này bắt đầu lại gần làm thân.
Tống Thời Việt không nói một lời, thoạt nhìn tâm tình chẳng tốt tí nào.
Mà Vân Trì sau khi uống canh nóng sắc mặt ửng hồng, vừa rồi lại cùng Sở Kha tới đây nghe giảng, hai người trò chuyện vui vẻ, gương mặt tươi cười của Vân Trì càng đâm vào mắt hắn.
Nhìn bộ dạng vô lý đùng đùng của hắn, Trang Ngâm vội bay đến bên người Vân Trì, xem quyển trục của y: "Ai nha Lăng huynh, sao cái này ngươi cũng không biết vậy?"
Vân Trì không ý kiến, nói thì nói, tốt nhất nói to lên cho Tống Thời Việt nghe, y cái gì cũng không biết, không thể nào là Lăng Vân Tiên Tôn, đỡ khiến y phải giả đò.
Vừa thấy có người còn thấp điểm hơn mình, Trang Ngâm bắt đầu hưng phấn, nhưng mà nhìn một lúc lâu lại cảm thấy không đúng lắm: "Ủa, câu đạo lữ này không phải ngươi biết sao? Hôm qua ta còn hỏi ngươi mà, sao ngươi không điền vào?"
"..." Vân Trì á khẩu, bất đắc dĩ.
"Đừng quậy." Y túm cổ áo Trang Ngâm, không cho cậu xem quyển trục của mình nữa, nghiêm mặt nói, "Ngươi có ngửi thấy mùi gì trên người ta không?"
Rõ ràng thuật dịch dung của mình không ai có thể phá, Vân Trì không biết vì sao Tống Thời Việt lại năm lần bảy lượt thử y, chẳng lẽ cũng vì mùi hương trên người y.
"Mùi gì cơ?" Trang Ngâm tùy tiện lớn tiếng hỏi lại.
Sắc mặt Vân Trì cứng đờ, hạ thấp thanh âm: "Ví dụ như mùi hương?"
"Ta..." Vẻ mặt Trang Ngâm một lời khó nói hết nhìn y, "Lăng huynh à, một đại nam nhân như ngươi trên người phải có mùi hương gì mới được?"
Trang Ngâm tuy nói vậy nhưng vẫn dí sát vào người y ngửi ngửi hai cái, "Ủa! Có thật nè!"
Trái tim Vân Trì căng thẳng: "Là loại mùi hương gì?"
Trang Ngâm nắm cổ áo y ngửi lên ngửi xuống, vẻ mặt hồ nghi: "Lăng huynh! Có phải ngươi lén ăn vụng thứ gì sau lưng ta không? Thơm quá!"
"..." Vân Trì cúi đầu ngửi, quả nhiên, là mùi canh gà.
Từ khi y đi cùng Sở Kha vào, đến lúc Trang Ngâm kề sát cổ y ngửi ngửi, sắc mặt Tống Thời Việt càng ngày càng đen, Hoàng Vũ trong tay còn hằn thành vệt đỏ.
***
Sau khi Vân Trì vào Đông Lũy Bích, lục lạc trên tay quả nhiên không hề phản ứng, hỏi 404 nhưng phương hướng nó chỉ vô cùng kỳ quái.
Vân Trì đi theo chỉ dẫn, ánh trăng mênh mang trên đỉnh núi, sương mù mỗi lúc một dày, đến khi tới gần mới phát hiện trên đỉnh núi sừng sững một bức tượng Thiên Đế.
Phía sau pho tượng là một con đường mòn nhỏ, trên đường bụi gai mọc thành cụm, hiển nhiên đã rất lâu rồi không có ai đi qua con đường này.
Y dừng chân, vái bức tượng một cái, xoay người đi vào trong bụi gai.
Y dùng tay gạt bụi gai sang một bên nhưng vẫn không tránh khỏi có gai ngược cắt qua da. Y tùy ý dùng ngón cái lau cổ, phát hiện có ít máu đỏ rớm ra. Nhưng y không để ý, lập tức đi về phía trước.
Bụi gai lan tràn mấy dặm, cuối cùng dừng trước một khu mộ chôn di vật rất lớn, không khiến người ta thấy sợ hãi, ngược lại có phần đồ sộ.
Khu mộ hoang vu, cỏ dại um tùm, hiển nhiên đã rất lâu không được chăm sóc, như thể đã bị vứt bỏ.
Vân Trì không tự tiện hành động, hỏi 404: "Nơi này?"
Thanh âm 404 run rẩy: "Phương... Phương hướng chỉ đến chỗ này, rất gần, nhưng không biết vị trí cụ thể."
Vân Trì giơ tay, lục lạc không hề phản ứng.
Kỳ lạ. Vân Trì nhíu mày suy tư.
Y không thể trực tiếp đào mộ lên.
Đang do dự, lồng ngực y đột nhiên nhói lên, Vân Trì ôm ực, khóe miệng trào máu tươi, chậm rãi chảy xuống.
Là Hoàng Vũ triệu hoán.
Tống Thời Việt đã xảy ra chuyện.
Tống Thời Việt bị thương, Hoàng Vũ đỡ một phần giúp hắn, phản phệ đến trên người Vân Trì.
Vết thương của Tống Thời Việt có lẽ không quá nghiêm trọng, Vân Trì vẫn có thể đứng lên, nhưng y cảm nhận được Hoàng Vũ đang vô cùng xao động, gắt gao triệu hoán y, mong được y an ủi.
Nhất định có điều gì đó bất thường.
"Ký chủ, hay là chúng ta rời đi trước đã?" 404 cảm thấy nơi này có thứ gì đó vô hình gây ra cảm giác áp bách cho nó, khiến nó rất khó chịu.
Vân Trì lau khóe miệng, xoay người đi ra ngoài. Khi tới gần đường mòn, y dừng lại, xoay người, vái sâu một vái đối với mấy chục ngôi mộ: "Quấy rầy rồi."
Gió lạnh cuốn cành khô, một cơn gió lớn đánh về phía Vân Trì, y bình tĩnh đứng yên, cành khô bị thổi về phía trước, chia thành hai đường trước mặt y, xẹt qua bên người y, rẽ bụi gai sang hai bên.
Giống như tự mở đường cho y.
Vân Trì lại vái một vái: "Đa tạ."
Lần này Vân Trì ra ngoài thật sự thuận lợi, vừa ra khỏi đường nhỏ liền thấy một bóng người nằm bên cạnh pho tượng Thiên Đế.
Tống Thời Việt không dịch dung, gương mặt tuấn mỹ trắng bệch tiều tụy dưới ánh trăng, nhưng đôi mắt đỏ rực như máu kia lại hung tợn mà nhìn bức tượng đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Trái tim Vân Trì thắt lại, đột nhiên ngẩng đầu.
Trăng máu lơ lửng chiếu sáng bức tượng Thiên Đế, bóng đen khổng lồ bao phủ hơn phân nửa thân hình Tống Thời Việt, còn có xu hướng dần cắn nuốt hắn.
Vân Trì kinh hãi phát hiện tối nay là đêm trăng tròn.
Y lập tức tiến lên che trước người Tống Thời Việt, chắn đi ánh trăng, đồng thời cũng chặn lại cái bóng của bức tượng. Phía sau lưng y, bóng đen nhích dần, leo lên sống lưng y, sau đó rút lui triệt để.
Vân Trì lại không phát hiện ra, giờ phút này trong mắt y chỉ có Tống Thời Việt.
Không có Hôi Nghiêu gia cố, biểu hiện của phệ hồn sát lúc này hẳn sẽ không quá kịch liệt, nhưng dù sao hắn cũng đã bị khống chế nhiều năm, không thể nào không bị ảnh hưởng gì.
Không biết vì sao hắn lại chạy đến đây, trăng máu kích phát ma tính lại bị bức tượng Thiên Đế ép về, tình trạng của hắn hiện tại cực kỳ không tốt.
Cần lập tức áp chế.
Hai mắt Tống Thời Việt đỏ rực, sau khi Vân Trì tới, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn y chằm chằm, không chớp mắt.
"Lạc huynh, còn chịu đựng được không?"
Tác giả có lời muốn nói: Khá dài nhưng đại khái là Tháng Mười là đồ nhi duy nhất, không thể thay thế được của Tiên Tôn. Nhưng Tháng Mười sẽ hoài nghi, sẽ ghen, cảm thấy có phải mình không phải người duy nhất của sư tôn.