"Chưởng môn Thanh Hư Bắc cảnh Mạnh Bác Hãn đó, nghe nói bọn họ đang thương nghị xem vị trí chưởng môn tân nhiệm nên để Huyền Dương trưởng lão hay thiếu chưởng môn Mạnh Dục Khanh kế nhiệm." Sở Kha thở dài, "Tiếc là Lăng Vân Tiên Tôn không còn nữa, không thì sao có thể rơi xuống những người này."
Giống như sét đánh giữa trời quang, Vân Trì rất lâu không nói gì.
Càng giận chính mình lâu như vậy chưa một lần quay lại. Một đời này so với đời trước thật sự không hề giống nhau, y đã quá tự tin cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra hệt như đời trước.
Y phải trở về thôi.
"Sở Kha." Vân Trì cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, "Ta không muốn lừa ngươi, ngươi nghe..."
Vân Trì phá thuật dịch dung, lộ ra gương mặt thật.
Sở Kha theo bản năng lui về sau một bước: "Lăng Thu ca... Lăng Vân Tiên Tôn?"
Vân Trì gật đầu, chỉ nói đơn giản y giả chết sau đó dịch dung tới Đông Lũy Bích tìm một vật, không đề cập tới quan hệ với Tống Thời Việt, "Nhưng hiện tại ta cần phải trở về giúp Dục Khanh."
"404, lúc trước ngươi nói biện pháp rời khỏi Đông Lũy Bích là gì?"
"Ký chủ! Chính là giả chết đó! Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần chúng ta vừa đi là sẽ có các đệ tử sau núi phát hiện ra thi thể giả."
"..." Tuyệt vời quá! Thật là một biện pháp tuyệt đỉnh... Mới là lạ.
Nhưng Vân Trì nhất thời không thể nghĩ ra cách gì khác, y nhìn căn phòng yên ắng cách đó không xa, nói với Sở Kha: "Đông Lũy Bích chết một đệ tử tẩu hỏa nhập ma cũng coi như bình thường phải không? Chỉ là muốn nhờ ngươi nói với Trang Ngâm giúp ta một tiếng."
Miễn khiến cậu thương tâm.
Sở Kha vẫn chưa hồi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ khi biết y là Lăng Vân Tiên Tôn, nghe được lời này cũng chỉ vô thức gật đầu.
Vân Trì nhìn cậu, bàn tay đặt trên vai cậu: "Tiểu Kha, vô luận thế nào ta đều là Lăng Thu ca ca của ngươi, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ tới thăm ngươi."
Sở Kha ngẩng đầu nhìn y, có chút xúc động, sau đó nặng nề gật đầu: "Vậy Lăng Thu ca ca lần này phải nhớ rõ ta đó."
Vân Trì xoay người, người phía sau lại kéo tay áo y.
Sở Kha hơi chau mày, "Lăng Thu ca ca dặn dò ta nói với Trang Ngâm, ta nhớ rồi. Nhưng huynh không tự mình nói với..." Cậu có chút khó xử, "Tẩu tẩu một tiếng sao? Cứ như vậy rời đi?"
Cậu ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất, đạo lữ của Tiên Tôn là nam tử, điều này tác động cực kỳ lớn tới cậu.
"Ta... Hắn không biết thân phận của ta."
Sở Kha mở to hai mắt, không thể tin được, "Lăng Thu ca ca, sao huynh có thể..."
Vân Trì cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Sở Kha chính là một tên tra nam không thể nghi ngờ, y cũng không định cứu vãn lại, chỉ là thời gian Tống Thời Việt tiếp xúc với y ở nơi này không tính là nhiều, có lẽ hắn không biết mới tốt, "Xin đừng cho hắn biết."
Bóng dáng Lăng Vân Tiên Tôn đột nhiên biến mất, chỉ để lại vẻ mặt phức tạp của Sở Kha.
***
Thời điểm Tống Thời Việt tỉnh giấc thấy đầu hơi đau, cổ cũng mỏi nhừ, nhưng trên người lại là từng lớp từng lớp chăn ấm áp.
Ký ức vụn vặt đêm qua tái hiện, khiến hắn không phân biệt được rốt cuộc là mộng tưởng hay hiện thực.
Tựa như hắn đã mơ một giấc mơ, trong mộng hắn ôm mỹ nhân... Sư tôn mỹ nhân, âu yếm.
Sư tôn cuối cùng cũng để lộ gương mặt thật, hắn vậy mà làm những chuyện đó với sư tôn...
Tống Thời Việt chống tay lên giường ngồi dậy, ánh sáng trong mắt lấp lóe, cuối cùng gương mặt ửng đỏ, hai tai cũng hồng hồng.
Tống Thời Việt hôm nay cột tóc đuôi ngựa cao cao, dáng người đĩnh bạt, cực kỳ có tinh thần, chuẩn bị xong ra cửa, hắn cố ý chú ý một chút động tĩnh cách vách, không có người ở.
Nghĩ thầm có lẽ là đi nghe giảng rồi, hắn ôm tâm tình rất tốt rời đi.
Hắn vốn dĩ còn nghĩ sau khi tìm thấy Vân Trì sẽ hỏi y đến tột cùng là muốn thế nào, vì sao còn đưa quà sinh nhật cho hắn? Nếu Vân Trì vẫn nguyện ý, hắn cũng không phải không thể miễn cưỡng lại gọi y một tiếng sư tôn.
Dù sao mèo con đã trở lại, những chuyện quá khứ đều có thể xí xóa.
Chỉ là sư tôn vẫn cho rằng hắn không nhận ra, còn cải trang, Tống Thời Việt lại chờ không nổi nữa.
Nhưng còn chưa đi tới Nghiên Tri các, dọc đường đã nghe đám người bàn tán sôi nổi, hình như đang nói cùng một sự kiện, Tống Thời Việt không để vào tai nhưng đại khái cũng biết được hẳn là một vị đệ tử nào đó xảy ra chuyện.
Đi đến cửa Nghiên Tri các, bất an trong lòng càng lúc càng nặng nề, hắn đứng trước cửa nhìn Trang Ngâm và Sở Kha ở cạnh nhau. Trang Ngâm dường như đã khóc, cái mũi sụt sịt sụt sịt, chỉ là hiện tại đã ngừng thút thít.
Sở Kha nhìn thấy hắn, cuống quýt ngậm miệng, biểu tình cổ quái. Trang Ngâm cũng nhìn hắn, có vẻ bối rối.
Tống Thời Việt hơi chau mày, lập tức đi vào bên trong.
Người bên trong không ngừng ồn ào, hắn nhìn một vòng vẫn không thấy thân ảnh Vân Trì đâu, hình như đệ tử ở đây cũng đang thảo luận sự kiện kia.
"Nghe nói là phát hiện ra ở phụ cận suối nước lạnh, nói cũng thật khéo, sáng nay nhị sư huynh bận chuyện khác không đi dò xét, khi phát hiện người nọ đã đông cứng."
"Nghe nói là tẩu hỏa nhập ma, tự cào nát mặt mình, hoàn toàn không nhận ra luôn."
"Vậy nhận diện kiểu gì?"
Nghe thấy ba chữ suối nước lạnh, Tống Thời Việt lưu tâm nghe nhiều thêm vài câu.
"Suối nước lạnh là nơi nào? Đệ tử bình thường sao có thể qua đó? Còn không phải là đệ tử mới? Chỉ có mấy chục người, tra một loạt là biết." Người này vừa nói vừa nhìn về phía Tống Thời Việt, "Không phải ngươi cũng ở Từ Tinh uyển sao? Đêm qua ngươi có nghe thấy động tĩnh gì ở cách vách không?"
Ánh mắt mọi người tụ tập trên người hắn, Tống Thời Việt phản ứng lại, mày cau càng chặt: "Các ngươi đang nói... Lăng Thu?"
"Ngươi còn chưa biết à? Sáng nay có một đệ tử đi ngang qua phụ cận suối nước lạnh, phát hiện ra thi thể y..."
Tống Thời Việt không nói một lời.
Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, đám người kia không ép hỏi nữa, lại túm tụm bàn chuyện.
"Chẳng qua chỉ chết một đệ tử, cũng không có gì to tát, hiện tại chưởng môn không hơi đâu để ý đến. Chưởng môn Thanh Hư Bắc cảnh không phải đã quy tiên sao? Đây mới là chuyện quan trọng nhất, chúng ta chờ xem ai có thể trở thành tân chưởng môn nhậm chức đi."
"..."
Nghe thấy Thanh Hư Bắc cảnh, Tống Thời Việt cũng sửng sốt, ngay sau đó nghĩ một lát liền đại khái biết nguyên do sự tình, hắn rảo bước đi nhanh ra ngoài.
"Ấy, Lạc huynh, ngươi đi đâu vậy?" Trang Ngâm lúc này đã biết chân tướng, không khóc lóc nữa nhưng vẫn còn nức nở.
Tống Thời Việt nhìn cậu một cái, hiếm khi chú ý trả lời cậu một câu: "Xuống núi. Không tu luyện nữa."
Trang Ngâm: "..." Đại lão chính là tùy hứng.
Sở Kha: "..." Quả nhiên tẩu tẩu đuổi theo ca ca rồi.
Vì thế trên đường Vân Trì chạy về Thanh Hư Bắc cảnh nhận được thông tin từ 404, nói rằng Ma Tôn cũng chạy rồi.
Đấy, xem ra vẫn không giấu nổi.
Lăng Vân Tiên Tôn từ trên trời giáng xuống, tiến vào kết giới không hề bị ngăn cản, lúc đó trên đại điện Thanh Hư Bắc cảnh loạn cào cào, đám người chia làm hai phe, một phe ủng hộ Huyền Dương trưởng lão tư lịch thâm sâu nhất làm chưởng môn, phe còn lại chủ trương để thiếu chưởng môn Mạnh Dục Khanh kế thừa vị trí chưởng môn.
"Nhìn kìa! Tiên Tôn!"
"Là Tiên Tôn đó!"
"Ta biết mà! Ta biết Tiên Tôn không hề quy tiên!"
Lăng Vân Tiên Tôn xuất hiện khiến chúng đệ tử nhộn nhạo lên, cuối cùng cũng không còn cảm giác như rắn mất đầu. Nhìn thấy Lăng Vân Tiên Tôn đã lâu không gặp, vậy mà lại sinh ra chút cảm giác tưởng niệm.
Vân Trì ngự kiếm chậm rãi hạ xuống, dưới ánh nắng sớm nhợt nhạt điềm tĩnh đạp từng bậc thang một bước lên trên.
Mọi người ai nấy đều nín thở.
Cuối cùng, Vân Trì bước lên đại điện, đứng bên cạnh thiếu niên Mạnh Dục Khanh, sắc mặt như thường nhìn Huyền Dương trưởng lão một cái.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Huyền Dương trưởng lão khó mà giấu nổi: "Ngươi... Ngươi thế mà..."
Mạnh Dục Khanh tuy là sư điệt y, nhưng trên thực tế cũng chỉ nhỏ hơn y hai tuổi, bây giờ thấy y bình an trở về, hốc mắt cũng đỏ lên: "Sư thúc, người đã trở lại rồi, vị trí chưởng môn này nên là của người."
Vân Trì khẽ gật đầu chào hỏi, vỗ nhẹ vai hắn, sau đó nhìn về phía Huyền Dương trưởng lão.
"Sư huynh, đã lâu không gặp."
"Ta chỉ mới xuống Hạ giới một chuyến, nơi nào đồn đại rằng ta đã chết? Bây giờ ta đã trở lại, nhưng sư huynh dường như không mấy vui vẻ nhỉ?" Vân Trì nói, cũng không chờ gã trả lời, quay đầu nhìn về phía mênh mông đệ tử.
Tất cả mọi người đều chờ Lăng Vân Tiên Tôn lên tiếng.
Y đứng ở nơi cao nhất, giọng nói khúc chiết, ngữ điệu khí phách: "Tiền chưởng môn thi cốt chưa lạnh, vốn không nên phân tranh, chỉ là Thanh Hư Bắc cảnh quả thật nên có một người làm chủ. Lão chưởng môn khi còn tại thế coi trọng tiền chưởng môn, Dục Khanh không chỉ là nhi tử tiền chưởng môn coi trọng nhất, cũng là đại đệ tử thủ tịch tu tập chăm chỉ, có thiên phú nhất Thanh Hư Bắc cảnh ta. Hắn kế thừa vị trí chưởng môn hợp tình hợp lý, người nào có dị nghị?"
Tác giả có lời muốn nói: Không lâu sau đó...
Sở Kha: Lão bà của ca ca gọi là tẩu tẩu, vậy lão công của ca ca thì sao? QAQ
Tiên Tôn trở về, Ma Tôn cũng trở về, chẳng lẽ sắp tới hồi quay xe O(≧▽≦)O?