Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa

Chương 5



Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)

- ----

"Chỉ có một cơ hội duy nhất, chỉ cần đi nhầm một bước Ma Tôn có thể cảm ứng được, lúc đó hắn sẽ lập tức trở lại!"

"Ừm." Quy tắc này Vân Trì biết rõ, nhưng mà, y sẽ không sai.

Ngày trước, vì không muốn nhóc con tới làm phiền, y tùy tay tạo ra một trò chơi ghép hình, nói với nhóc con chỉ có thể sắp xếp các mảnh ghép đến vị trí chính xác trong một lần, không thể làm lại, không thể đi nhầm.

Làm đúng rồi mới có thể đi tìm y.

Nhóc con kia cứ thế ngày ngày đêm đêm ôm cái hộp giải tới giải lui.

Vân Trì thậm chí còn nhớ như in bộ dáng vui vẻ của hắn sau khi phá giải trò chơi.

Y chuyên chú di chuyển mảnh ghép, ô trống từ góc trên bên phải chuyển thành góc dưới bên trái. "Lạch cạch", trò chơi ghép hình hạ xuống, bên trong ám cách nảy lên một chiếc hộp.

Hộp đen tuyền, chưa khóa lại. Vân Trì mở hộp, ngây ngẩn cả người.

Bên trong hộp có mấy nhúm lông trắng, giống y như đúc lông trên người y. Bên dưới nhúm lông là giấy Tuyên Thành đã ố vàng, mèo con nhấc chân dẫm lên, dấu chân hãm xuống, là một xấp thật dày.

Vân Trì chỉ nhìn trang ở trên cùng, đó là một bức vẽ mèo, rất giống y hiện tại, nhưng rõ ràng là khi còn nhỏ.

404 nghi hoặc: "Kỳ quá ta, có mấy bức tranh mà cũng giấu kín như bưng? Ta còn tưởng rằng sẽ có bí mật kinh thiên động địa nào chứ! Nhưng mà sao lúc trước ký chủ lại..."

"Cạch" Vân Trì đóng hộp, trầm mặc bỏ vào ám cách, hộp chìm xuống, trò chơi ghép hình lần nữa trồi lên, khôi phục nguyên trạng.

Y nhảy lên giường, lại ấn ba lần vào tâm đóa sen.

Y không trả lời 404, tiếp tục tìm kiếm ám cách khác khắp nơi.

Trên giường chỉ có một ám cách kia, vì thế Vân Trì tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường khác.

Y nhảy lên án thư, giữa đống đồ đạc nhìn như tùy ý vứt lung tung tìm được một danh sách.

Vừa mở trang đầu tiên đã thấy tên đại phu kia, bên dưới tên đại phu còn có bốn cái tên khác.

Những trang còn lại cũng thế, dưới tên một người còn có mấy cái tên khác. Vân Trì muốn thăm dò quy luật. Mới đầu còn tưởng rằng chia theo quan hệ gia đình, sau đó mới phát hiện dòng họ của một số người không hẳn giống nhau.

Mãi cho đến khi y thấy được một cái tên quen thuộc – Hoắc Vô Nhai.

Thì ra là thế.

Tên cậu xuất hiện ở đây, chứng tỏ cậu có lẽ giống như vị đại phu kia, cũng bị bắt vào, hiện tại Vân Trì phải nghĩ cách tìm được Hoắc Vô Nhai.

Có lẽ cậu sẽ là chìa khóa cởi bỏ câu đố này.

Hôm qua đi theo Tống Thời Việt ra cửa, y phát hiện hiện tại mình vô cùng mẫn cảm với ma khí, khi ngửi mùi hương trên người Tống Thời Việt lại có thể khôi phục như thường, nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp.

"Hiện tại ký chủ không có linh lực, sợ hãi ma khí cũng là chuyện bình thường, dần dần sẽ thích ứng mò! Còn vì sao mùi hương trên người Ma Tôn không quấy nhiễu ngươi thì yêu cầu tự mình tìm hiểu nha ~ Kiến nghị ký chủ tận lực ở bên Ma Tôn, có lẽ có thể mau chóng khôi phục linh lực nè he ~"

Không có linh lực, ngoài cửa có người canh gác, 404 có cũng như không, Vân Trì uể oải nằm rạp trên bàn.

Y bị tiếng đồ vật rớt ầm ầm trên mặt đất dọa tỉnh.

Thời điểm cửa bị mở ra, Vân Trì còn chưa tỉnh ngủ, vì thế y không thấy được đôi mắt đỏ rực như thể sắp nhỏ máu của nam nhân đang tiến vào, không gian phía sau lưng hắn đã hoàn toàn âm u.

Bước đi của Tống Thời Việt rất bình ổn, nhưng lại như thể đang cưỡng ép chính mình đi thẳng một cách máy móc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cục bông màu trắng đang ngủ say trên bàn.

"Choang."

Tay Tống Thời Việt ngưng tụ một luồng khí đen, giữa khí đen ẩn hiện hồng quang, trong nháy mắt, bình hoa bên cạnh mèo con rớt xuống.

Nổ tung ngay bên tai mèo con, mảnh vụn văng đầy đất.

Mèo con khiếp sợ, lông dựng cả lên, chạy như bay co rúm vào một góc hẻo lánh, đôi mắt tròn xoe mở to mê mang, thân thể không nhịn được không ngừng run rẩy.

Đừng sợ đừng sợ, run cái gì mà run! Mèo con vỗ vỗ cơ thể không biết cố gắng của mình, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Ánh mắt Tống Thời Việt di chuyển theo y, dừng lại ở góc phòng, thâm trầm mà nhìn chằm chằm.

Vân Trì nheo mắt, còn chưa kịp phản ứng, một đạo khí đen đã đánh úp về phía y.

"Meo!" Máu đỏ tí tách nhỏ xuống sàn nhà.

Chết tiệt. Nghịch đồ cuối cùng vẫn muốn xuống tay với bản tôn sao?

Con ngươi đen thẫm của Ma Tôn gắt gao nhìn y, bước chân ngừng lại.

Một lát sau, đôi mắt đột ngột chuyển thành màu đỏ đậm, trong nháy mắt, Vân Trì cảm giác cổ mình bị một sức mạnh vô hình bóp chặt. Y bị tóm lấy, đè lên trên tường.

Y híp mắt, nhìn Tống Thời Việt từng bước một đi về phía mình, lực đạo trên cổ chợt siết chặt, y muốn ho khan lại chỉ phát ra thanh âm "ưm ưm".

Bàn tay lạnh băng vòng qua cổ y, xúc cảm càng thêm rõ ràng, người trước mắt như thể muốn sống sờ sờ vặn đứt cổ y.

Y cảm thấy mình sắp tắt thở.

Không phải chết đuối thì lại là bị bóp chết.

Y vị Tiên Tôn này thật sự quá có "thể diện"!

Không khí trong khoang ngực càng ngày càng thiếu hụt, y nhắm hai mắt, bỏ lỡ sự giãy giụa trong ánh mắt Tống Thời Việt, lực đạo trên cổ lại buông lỏng.

Y bị ném xuống mặt đất, va vào cánh cửa mở rộng đánh "bịch" một tiếng.

Hai nữ tử canh gác bên ngoài nghe được âm thanh vội vàng tiến vào, nữ tử ban ngày từng ôm Vân Trì thấy y nằm trên mặt đất hơi thở thoi thóp liền muốn bước lên xem xét.

Tống Thời Việt giơ tay lên, khí đen xuyên qua bụng nữ tử.

Vân Trì trừng mắt nhìn người trước mặt mình tan vào hư vô.

Nữ tử còn lại như bị đóng đinh vào chân, không dám nhúc nhích.

Tống Thời Việt nâng tay.

Nữ tử quỳ sụp xuống: "Ma Tôn tha mạng, Ma Tôn tha mạng, nô liền..."

Lời còn chưa dứt, người đã tiêu tán.

Lồng ngực Vân Trì co lại, "phụt" một tiếng phun ra một búng máu, khép mắt lẳng lặng chờ đợi.

Y bị một sức mạnh nhấc lên cao, ném ra ngoài cửa, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại.

Không ai nhìn thấy, mèo con cố nâng hai chân, sau khi thất bại liền ngất đi, lúc này, từ góc tối, một nam tử thân hình mảnh khảnh bước ra.

Hắn dịu dàng ôm mèo con vào lòng, một người một mèo chìm vào bóng tối.

***

Vân Trì cảm thấy cả người vừa đau vừa lạnh, lục phủ ngũ tạng nghẹn muốn chết, thời điểm mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong miệng ngậm một viên thuốc.

"Ký chủ! Ký chủ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ngươi đã ngủ ba ngày! Nhanh nhanh uống thuốc đi 5555!" 404 vừa khóc vừa lên án: "Tên Ma Tôn kia thật là xấu xa quá mà!"

Vân Trì thoáng thích ứng được với đau đớn, nuốt thuốc xuống.

Vẫn đau.

Mèo con đau có thể kêu.

Vân Trì nghĩ vậy, không hề áp lực chính mình: "Meo ~"

Một "meo" này liền gọi người "meo" tới.

Đại phu lúc trước từng chữa bệnh cho y bưng một chén thuốc đen sì đến, đặt xuống trước mặt y, thương tiếc sờ sờ đầu mèo: "Khổ thân nhóc con, mau uống thuốc đi."

Gã nói xong, lắc lắc đầu, không nói chuyện nữa, bưng bát thuốc đến bên miệng Vân Trì.

Vân Trì lười nhác hé mắt.

Không muốn động đậy. Không muốn uống.

Thuốc 404 cho rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, y chỉ cần lẳng lặng đợi là được.

Chẳng ngờ đại phu kia lại không định buông tha cho y.

Gã một tay bưng chén, một tay nhéo cằm Vân Trì, ép y hé miệng.

"Ngao ngao!!" Vân Trì phản ứng kịch liệt, cả tay cả chân giãy giụa, nếu không ngại dơ thì đã cắn tay gã một cái.

"Xoảng", chén bị đánh nghiêng, chất lỏng màu đen thấm ướt đệm mềm mại.

Vân Trì nghe thấy những tiếng bước chân.

"Sao lại thế này?"

Đại phu đứng một bên, chân tay luống cuống: "Hạ... Hạ hộ pháp, con mèo này không chịu uống thuốc, ta..."

Hạ hộ pháp? Hạ Sinh?

Vân Trì trừng mắt, mới phát hiện y đang ở một gian phòng xa lạ.

"Được rồi. Đi xuống đi."

Hạ Sinh nhìn mèo, biểu tình vô cùng chuyên chú, thời điểm bàn tay nắm cổ mèo, Vân Trì sợ đến mức co rụt lại theo bản năng.

Thống khổ như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, cảm giác lành lạnh thoải mái chui vào từng lỗ chân lông. Vân Trì có thể cảm nhận được hắn đang chữa thương cho mình.

Y quan rõ ràng từng nói ma khí vô dụng với y, ngay cả Tống Thời Việt cũng không làm được, sao cùng là ma mà Hạ Sinh lại có thể?

Hạ Sinh nhìn mèo con đang ngẩn người, cúi đầu cười cười, thu linh lực lại xoay người rời đi.

Linh lực đẩy nhanh tốc độ phát huy tác dụng của dược hiệu, Vân Trì không còn đau nữa, thậm chí còn cảm thấy dư thừa tinh lực, gân mạch trong cơ thể hình như đã được đả thông, y nâng chân thử một chút, bên trên đệm thịt có những đốm ánh sáng xanh tụ lại.

Tuy rằng rất mỏng manh, nhưng cuối cùng cũng có!

"Ký chủ khôi phục linh lực rồi!"

404 quả nhiên không nói điêu, ở bên cạnh Tống Thời Việt có thể hồi phục linh lực.

Chỉ là quá trình này không quá thuận lợi, kết quả cũng không tốt đẹp cho lắm.

Thêm vài lần chắc nhiệm vụ này y cũng chẳng cần làm nữa đâu.

Vân Trì lại không quên chính sự. Trạng thái của Tống Thời Việt ngày đó rõ ràng không ổn.

"Sao hôm đó hắn lại như vậy?"

404 trầm mặc trong chốc lát, như đang do dự, cuối cùng ấp úng: "Ký chủ... Cần phải tự mình tìm hiểu."

Câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, Vân Trì đã hiểu, rất nhiều chuyện con hàng hệ thống này sẽ không giúp y giải quyết.

Cũng may từ đầu Vân Trì đã không trông cậy vào bất kỳ kẻ nào.

Chẳng qua hiện tại linh lực yếu kém, vẫn không tiện lắm.

"Nếu ngươi tới để trợ giúp ta, vậy giúp ta một chuyện."

Hệ thống chỉ có thể cho y biết một số tin tức nhỏ, nhưng lại có thể cung cấp không ít đồ vật.

Có được thứ mình cần, Vân Trì nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngày hôm sau, đại phu lại bưng một chén thuốc tới. Lần này Vân Trì kháng cự còn lợi hại hơn, y la lối khóc lóc lăn lộn đánh bay cái chén.

Hạ Sinh rốt cuộc xuất hiện. Giống hệt như hôm qua.

Chữa thương.

Xoay người rời đi.

Như thể không có một chút dị thường nào.

Mèo con mặc vào y phục ẩn thân xin của hệ thống, nhẹ nhàng bám theo.

"Ký chủ, y phục ẩn thân này chỉ có thể che giấu hơi thở của ngươi, khiến người khác không nhìn thấy ngươi, nhưng thân thể vẫn tồn tại thực đó nha, nhất định phải cẩn thận!"

"Ừm."

Vân Trì phỏng đoán việc tính tình Tống Thời Việt đột nhiên đại biến có liên quan tới "ngày mười lăm" trong miệng Hôi Nghiêu, muốn biết rõ ràng chỉ có thể chờ tiếp một tháng, mà quan trọng nhất hiện giờ là phải biết được sự tình Ma giới đang bí mật chuẩn bị.

Thân thể mèo không thể nghi ngờ chính là lớp ngụy trang tốt nhất.

Nhưng để đảm bảo vạn vô nhất thất, y vẫn xin hệ thống y phục ẩn thân.

Vân Trì cảm thấy trên người Hạ Sinh có bí mật, hơn nữa... Hắn lại lớn mật mang mèo bị Ma Tôn đánh bay ra cửa về chữa trị là có mục đích gì?

Vân Trì không thấy được, khi rẽ vào một ngã rẽ, Hạ Sinh theo bản năng nhìn về phía sau, như thể muốn xác nhận điều gì.

Vân Trì vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa đi theo sau hắn, vòng vèo qua mấy tòa cung điện, cuối cùng tiến vào một rừng cây.