Không hiểu thấu bị mất linh lực, lại không hiểu thấu có lại linh lực, những chuyện vừa xảy ra khiến đầu óc họ xoay như chong chóng chóng, may là họ chưa biết mình suýt nữa bị làm tế phẩm, nếu không có lẽ họ sẽ tức chết mất.
\-Haiz, cuối cùng cũng ra khỏi nơi kỳ quặc đó rồi.
"vụt"
Một tiếng xé gió vang lên, mọi người cùng nhìn lại, con ma thú đã bị một thanh kiếm xuyên thủng đầu.
Mạc Từ đi tới, rút lại kiếm , sau đó như thể không có chuyện gì mà quay lại.
\-Ách..
Mọi người không nói được gì.
\-Khụ, con này không phải con lúc nãy, bởi vì con này còn là ấu thú.
Mạc Vũ giải thích, sau đó nói tiếp.
\-Thú mẹ hoặc thú cha sẽ không dời ấu thú quá xa, chắc chắn bọn nó đang ở gần đây thôi.
\-Ở gần đây? Vậy chúng ta giết ấu thú không phải là sẽ dẫn tụi nó tới đây sao?
Phong Vô Nhiên ngước lên nhìn Quân Tịch Ly, hỏi nhỏ.
\-Mục đích vốn là dụ con yêu thú đó tới đây.
\-Vô Nhiên? Vô Nhiên!
Ở bên cạnh Quân Tịch Ly, Phong Vô Nhiên vô cớ ngất xỉu.
Quân Tịch Ly lay lay cơ thể Phong Vô Nhiên,chính Quân Tịch Ly cũng không nhận ra, giọng nói của mình có chút hoảng sợ.
Quân Tịch Ly đưa tay định truyền linh lực để kiểm tra cơ thể Phong Vô Nhiên, nhưng linh lực của Phong Vô Nhiên lại rất bài xích truyện đó, vừa đưa linh lực vào đã bị đẩy ra, Quân Tịch Ly ngơ ngác nhìn hai bàn tay của mình, rõ ràng lần đầu gặp mặt linh lực của Phong Vô Nhiên không bài xích như thế này mà?
Mục Thư Kỳ bước qua, kiểm tra một chút cho Phong Vô Nhiên, nhưng mà hắn lại không tìm ra nguyên nhân.
\-Grào!
Hai tiếng yêu thú rống giận vang lên, ngay chớp mắt, cả 5 người bị đình trệ, thân thể không cử động nổi, mặc cho hai con thú to lớn vung móng vuốt vồ qua.
Cả 5 người đều cố gắng vận chuyển linh lực bị phong bế trong kinh mạch, nhưng tốc độ quá chậm!
Chịu trận là Quân Tịch Ly ở gần ma thú nhất và Mạc Từ đã giết ma thú.
\-Phụt.
Quân Tịch Ly cuối cùng cũng vận chuyển được linh lực, cắn răng nhận một vuốt của ma thú, vận chuyển Tử Phong chém xuống.
Tử Phong mang theo độc Tử Tiên Vu Lãng chém trúng chân trước của ma thú, chân bị chặt đứt vang xa, máu tươi tưới lên cây cỏ dưới đất.
\-Tịch Ly!
Mục Thư Kỳ lo lắng kêu lên, Quân Tịch Ly chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, miệng vết thương tê dại, sau đó lăn ra toàn thân, cuối cùng mất ý thức.
\-Móng vuốt của Huyễn Liệp Ma có độc!
Cùng cảnh tượng còn có Mạc Từ, nhưng tu vi Mạc Từ cao hơn Quân Tịch Ly, cho nên trước khi ma thú vồ đến chỗ mình, hắn đã vận chuyển được linh lực làm ra động tác né tránh.
Thấy Mục Thư Kỳ đã đến xem Quân Tịch Ly, 3 người còn lại không phân tâm nữa, chăm chú công kích yêu thú.
Huyễn Liệp Ma vốn không giỏi tấn công trực diện, thứ tụi nó giỏi là ảo cảnh và huyễn trận.
Thân hình hai con yêu thú chợt lóe, đã biến mất. Cả ba người đều nắm chặt vũ khí trong tay đề phòng xung quanh, một làn sương mù màu hường không phân biệt phương hướng tràn ra.
Vì đã sớm đề phòng nên mọi người không trúng chiêu, ngược lại sương mù còn làm lộ vị trí của hai ma thú.
\-Ư....
Lúc nãy linh lực quá lớn quay lại nên thân thể hắn không chịu nổi, phải chìm vào ngủ say để hấp thu những sức mạnh đó.
\-Sư tôn?
Phong Vô Nhiên nhẹ lay Quân Tịch Ly đang ngất xỉu bên cạnh, giọng nói có chút gấp gắp.Vết thương đã được Mục Thư Kỳ xử lý bây giờ không nhìn thấy một tí sẹo lồi nào , nhưng chút độc vẫn còn bên trong máu.
Mục Thư Kỳ đang luyện đan cho Quân Tịch Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, lên tiếng.
\-Tịch Ly không sao, chỉ là chúng chút độc, ta đang luyện thuốc giải.
Thật không hổ là thiếu chủ Thiên Mục gia, đang luyện chế đan dược còn có thể phân tâm nói chuyện.
\-Độc? Ai dám hạ....
Giọng nói Phong Vô Nhiên có chút âm u áp lực, nhưng Mục \* thần kinh thô\* Thư Kỳ vẫn không nhận ra, nói.
\-Là Huyễn Liệp Ma.
\-Ê!
Mục Thư Kỳ cả kinh, chưa kêu lên bóng dáng Phong Vô Nhiên đã đến bên Huyễn Liệp Ma, một đao mang theo khí thế dời núi lấp biển chém xuống, Huyễn Liệp Ma liền thành hai nửa, chém một nhát thân hình Phong Vô Nhiên lại chợt lóe, thế mà đã đến bên con còn lại đồng thời chém xuống, thời gian chết của hai con gần như là đồng thời vậy là đủ biết tốc độ Phong Vô Nhiên nhanh tới cỡ nào.
\-Này....
Mục Thư Kỳ chợt mắt, viên đan dược vừa luyện xong đang nằm trên tay hắn suýt rơi xuống. Phong Vô Nhiên mắt lạnh quét qua những người còn lại , uy áp trong đó khiến tất cả mọi người đều quỳ xuống, 1 phút sau, Phong Vô Nhiên mới cảnh cáo.
\-Những thứ các ngươi mới nhìn thấy, dám nói một chữ ra ngoài.... ta sẽ cho các ngươi hồn phi phách tán.
Phong Vô Nhiên nói được thật nhỏ nhẹ, 4 người lại nghe được thật nặng nề.
Chờ tất cả gật đầu chắc chắn, Phong Vô Nhiên bước qua chỗ Quân Tịch Ly tiện tay lấy đan dược trong tay Mục Thư Kỳ, động tác nhu hòa mà cho Quân Tịch Ly uống.
Mọi người lúc này mới dám thở mạnh, thừa biết mình mới đi dạo quỷ môn quan một vòng, vì vậy rất thức thời mà không phá hoại khung cảnh yên bình \(đáng sợ\) của sư đồ nào đó.