Bạch Cảnh Liêm chống đỡ một chưởng của bạch y nam tử, mọi người vẫn tưởng phải là một trận chiến kinh thiên động địa, trời đất thất sắc, ai dè Bạch Cảnh Liêm chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, chưởng phong nháy mắt liền tiêu tán, nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn.
Gã này chắc chắn không phải người đúng không?! Nhảy cấp nhanh như ngự kiếm mà bay, đánh nhau với cường giả cấp 9 dễ như trở bàn tay?! Đây là một điều người bình thường có thể làm à? Đây mẹ nó rõ ràng *người* bình thường không thể làm mà!
Bạch Cảnh Liêm không để mắt tới những ánh mắt đó, ung dung đập một búa lên kết giới, kết giới nháy mắt lưu lại một vết xước nhỏ.
Mọi người vốn nghĩ một búa kia phá nát được kết giới, ai dè chỉ lưu lại một vết xước, nhất thời mọi người cạn lời luôn.
Tinh Nguyệt nâng tay, một cây cổ thụ nhanh chóng sinh trưởng, hiển nhiên Tinh Nguyệt muốn dùng cổ thụ đánh nát kết giới, ồ, mọi người đều nghĩ như vậy, ai dè cổ thụ đụng đến kết giới liền mở miệng, chính xác là lá cây hợp thành một cái miệng thật lớn, phun ra một chất lỏng màu xanh lục, ăn mòn kết giới.
Quân Tịch Ly cũng tiện tay móc tất cả phù chú ra, đập tới.
Mọi người vẻ mặt đần thối nhìn mấy người , không ra tay giúp đỡ, vì mọi người mấy nhận ra một việc, kết giới kia hấp thụ linh khí, càng dùng nhiều linh lực công kích, kết giới lại càng được bổ sung mạnh hơn, thứ đồ chơi này quá khó chơi, mọi người chỉ có thể đứng nhìn.
Phong Vô Nhiên nâng tay, đưa lưỡi hái màu đen trong tay cho Tử Tranh, Tử Tranh hiểu ý mà cầm lấy, ném vào vết xước nhỏ trên kết giới.
Kết giới hấp thu linh lực nhưng lại không hấp thu yêu lực, đây có thể xem là chỗ tốt của nó đi.
\-Răng rắc, răng rắc....
Kết giới rạn nứt, lại thêm cây của Tinh Nguyệt chăm chú gặm, kết giới mờ dần rồi biến mất.
Có lẽ là để phát tiết, một đám nhao nhao đi lên tấn công bạch y nhân, 2 người trên kia đã sớm phát hiện tình thế không ổn nên đã chạy, bạch y nhân thì khác, hắn đã bị sét đánh đến huyết nhục mơ hồ, đầu óc mơ màng, không thể động cũng không thanh tỉnh.
Đám người đó cũng không phải nhân sĩ chính đạo, mà là đệ tử của tam đại cung phủ, dù sao bọn họ cũng là ma tu, ra tay không một chút cố kỵ, chiêu nào chiêu nấy giống như muốn giết bạch y Tiên Quân kia.
Bị coi là tế phẩm, chẳng phải cảm giác dễ chịu gì cho căm, vì vậy mọi người thông cảm ha.
Nhưng đám ma tu cũng không quá đáng lắm, lúc bạch y nhân sắp chết liền đưa đan dược ra cho bạch y nam tử sử dụng, sau đó tiếp tục hành hạ.... lặp lại vài lần thấy cũng hả giận thì đám ma tu đó mới quay lại, hòa nhã nói chuyện với đám tu sĩ chính đạo đang co rút khóe miệng bên cạnh .
\-Bạch y nam tử này thân phận khó lường, hơn nữa ta tin các vị ở đây cũng không ai có quyền xử trí hắn, ta đề nghị mọi người cùng trói hắn lại, đến khi ra khỏi bí cảnh thì giao cho 7 môn phái cùng xử lý, mọi người đồng ý chứ?
Không ai phản bác, bởi vì bọn họ không có lý do phản bác, nhưng, ai mang theo bạch y nam tử đi lại trong bí cảnh lại là một vấn đề. Không ai muốn mang theo một nhân vật nguy hiểm lại kéo chân sau này.
Cuối cùng người **chăm** **sóc** bạch y nam tử là Bạch Cảnh Liêm, vị có tu vi cao , cao, cao nhất Đại Lục.
Bạch Cảnh Liêm phất tay, một luồng ánh sáng cực nhanh bao quanh mọi người, chưa đợi mọi người chất vấn , Bạch Cảnh Liêm đã nói.
\-Các vị an tâm, ta chỉ thi chút thuật pháp, nhỏ. Chuyện tu vi của ta, mong mọi người giữ bí mật giùm rồi.
Mọi người câm nín, nhưng thuật pháp kia đúng như Bạch Cảnh Liêm nói , tác dụng chỉ khiến mọi người không thể nói ra tu vi của Bạch Cảnh Liêm trước mặt người khác, cũng không ảnh hưởng quá nhiều quan trọng là người trước mắt quá mạnh, cũng không thể đấu lại, cho nên mọi người im lặng không nói.
.....
Tinh Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi Bạch Cảnh Liêm.
\-Sư tôn, người này sẽ không đột nhiên nhảy lên đánh chúng ta nữa chứ ?
Một câu triệt để làm mọi người câm nín.
Bạch Cảnh Liêm ôn hòa.
\-Không sao đâu, cùng lắm vi sư lại đập hắn ngất là được.
Bạch Cảnh Liêm vừa nói xong.
\-Nhưng hắn rất lợi hại mà, hay là bây giờ đập ngất luôn đi.
\-Không được, đập ngất xong hắn sẽ không thể tự bước đi , với cả hắn rất nặng, trói lại kéo đi cũng khó.
\-Nhưng sư tôn rõ ràng có pháp bảo mà.
Tinh Nguyệt nghi hoặc, Bạch Cảnh Liêm có rất nhiều pháp bảo, có thể khiến người ta nhẹ đi giống lông hồng, hay pháp khí phi hành mang người này đi mà, tại sao phải đi bộ?
\-Khụ khụ. Làm người phải khiêm tốn.
Nói xong cẩn trọng cất cây búa vẫn luôn ở trên tay đi, khụ khụ hai tiếng, chắp tay sau lưng, nghiêm chỉnh bước đi.
Mọi người chỉ muốn nói một câu : Mẹ nó, sư đồ này có bệnh !
Cuối cùng vẫn là chẳng ai bỏ lỡ cơ hội tìm bảo vật trong bí cảnh, vì vậy mọi người lại tách ra.
Bí cảnh Khương Thác rất hung hiểm, nhưng bảo vật lại thật nhiều, chỉ tiếc là người có thể vào quá ít. Trên đường mọi người gặp không ít ma thú và yêu thú cao cấp, nhưng đa phần nhờ Khách Khanh trưởng lão của Liên Vân tông cho nên mọi người một đường hữu kinh vô hiểm. \(có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm\)