Sự Trả Thù Đến Muộn

Chương 1



1

Đêm đã về khuya, Giang Đình Nhu lúc này đang đùng đùng nổi giận, “Sắp chet đói đến nơi rồi, tôi muốn ăn khuya!”

Cô ta tức giận đập nát một bộ trà cụ, người hầu vội vàng đi thu dọn những mảnh vỡ tung tóe trên sàn, bọn họ tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi không ai biết phải làm sao.

Trong khoảng thời gian này, Giang đại tiểu thư phải chuẩn bị giảm cân cho hôn lễ sắp diễn ra.

Kết quả của việc bỏ bữa cơm chiều chính là đói chet đi sống lại vào buổi tối.

Lúc này nếu không được ăn khuya, khẳng định cô ta sẽ đói đến mức không ngủ được, sau đó bắt đầu trút giận lên người hầu.

Nhưng nếu để cô ta ăn bữa khuya, sau khi no rồi cô ta nhất định cũng sẽ giận dữ trách mắng họ vì sao không ngăn cô ta lại.

Đã có mấy người hầu bị đuổi việc, thậm chí có một người còn bị Giang Đình Nhu đang lúc tức giận mà dùng trà cụ đánh gãy cả sống mũi.

Quản gia của Giang gia họ Ngô, lúc này đang nhẹ nhàng trấn an cô ta, “Tiểu thư, hay để tôi xem có món nào ít calo để làm tạm bữa khuya cho cô nhé?”

Hiệu suất của quản gia Ngô rất cao, cô ta nhanh nhẹn bưng đến một phần salad, Giang Đình Nhu đang định ăn thì một thanh âm đã vang lên sau lưng cô ta, “Phần salad này cũng không ít calo.”

Giang Đình Nhu quay đầu nhìn lại, đứng cách cô ta không xa, tôi từ trong nhóm người hầu bước ra.

“Calo của rau xà lách rất thấp, nhưng lại dùng lòng đỏ trứng và bơ phô mai, nhiều đường muối, không những gây béo mà còn có thể giữ muối nước và bị phù.”

Giang Đình Nhu nghe vậy thì xoa xoa mặt mình theo bản năng.

Cô ta có khuôn mặt rất xinh đẹp, đường nét rất tinh xảo, nhưng bởi vì nửa đêm thường đi uống rượu với nhóm bạn của mình nên cũng thường bị phù mặt.

Hơn nữa vóc dáng của cô ta không quá mảnh khảnh, bình thường luôn mặc những loại trang phục có thể che dáng, cho dù trời nóng cũng không dám mặc quần cộc hay váy ngắn vì sợ lộ khuyết điểm.

Ngay cả hôn phu của cô ta là Cố tổng cũng từng nói, “Đình Nhu rất xinh đẹp, nhưng mà nếu gầy một chút nữa sẽ càng đẹp hơn.”

Bởi vậy mà mấy năm nay Giang Đình Nhu vẫn luôn muốn gầy đi.

Nhưng vì là đại tiểu thư từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, cô ta lại không có nhiều nghị lực.

Cô ta ngại mệt ngại khổ, chỉ tập thể dục được hai ngày đã bỏ cuộc. Cô ta cũng không kiểm soát được chế độ ăn của mình, buổi tối ăn salad giảm cân nhưng nửa đêm vì đói mà đặt mua gà nướng. Còn các phương pháp hút mỡ, cũng bởi vì sợ đau nên cô ta tuyệt đối không thử.

Lúc này, quản gia Ngô thấy tôi hạ thấp giá trị món salad cô ta làm ra nên có vẻ không vui, “Cô là ai?”

Tôi lễ phép gật đầu chào cô ấy, “Quản gia Ngô đã quên rồi sao? Tôi tới phỏng vấn để xin làm nhà dinh dưỡng chuyên dụng cho Giang tiểu thư.”

Quản gia Ngô nhíu mày, dường như đang cố nhớ lại, nhưng cô ta lại lập tức trách cứ, “Salad là đồ ăn giảm béo mà tất cả mọi người đều công nhận, vì sao cô lại cho rằng không ăn được?”

“Tất cả mọi người đều công nhận không hẳn đã là đúng.” Tôi không hề lo lắng mà lấy ra hộp cơm mình đã chuẩn bị trước, “Giống như tất cả mọi người đều cho rằng muốn giảm béo thì không thể ăn thịt và đồ ngọt, nhưng thật sự không phải như vậy.”

Tôi mở hộp cơm ra, bên trong là gà nướng và bánh kem phủ chocolate.

“Đùi gà bỏ da, nướng bằng nồi chiên không dầu, trong mềm ngoài giòn, bổ sung protein giúp làm tăng khối lượng cơ. Bánh ngọt phủ chocolate làm bằng phương pháp ketogenic, vị ngọt là từ đường không calo, lượng calo chỉ bằng một phần ba bánh ngọt bình thường.”

Giang Đình Nhu dùng nĩa xiên một miếng bánh kem ăn thử, vị chocolate ngọt ngào lập tức xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh vì đói của cô ta.

Tôi nhanh chóng lấy ra giấy chứng nhận đưa lên, “Giang tiểu thư, đây là chứng nhận hoàn thành khóa học chuyên gia dinh dưỡng của tôi, tôi đã giúp cho rất nhiều phụ nữ thành công giảm cân. Tôi cam đoan với cô, sau khi thực hiện theo thực đơn của tôi, cô không cần vận động, có thể ăn uống thoải mái nhưng vẫn có thể giảm cân thành công, trở thành eo nhỏ chân thon như cô mong muốn.”

Tôi nói bằng chất giọng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn thêm một chút mê hoặc, quả nhiên khiến cho Giang Đình Nhu động lòng.

Cô ta lật xem CV của tôi, thản nhiên nói, “Cô tên Tô Thanh Dư, là người Cám Châu?”

(*) Cám Châu: Một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc.

Tôi gật đầu.

Giang Đình Nhu quay đầu nhìn quản gia Ngô, “Ồ, Ngô Mạn, là đồng hương của cô đấy.”

Cô ta lập đứng đánh giá tôi, “Chị Ngô Mạn của cô khi mới tới rất quê mùa, nhưng trông cô có vẻ Hoa Kiều hơn cô ấy không ít.”

Quản gia Ngô bị cô ta trêu chọc như vậy cũng chỉ cúi đầu không nói gì, chẳng qua là có chút ghen tị mà liếc nhìn tôi một cái.

Giang Đình Nhu đương nhiên không bỏ qua ánh mắt ấy, nhưng cô ta không nói gì, thậm chí rất có hứng thú mà mỉm cười thỏa mãn.

Cô ta rất thích như vậy.

Những người như chúng tôi chỉ là con kiến trong mắt cô ta, còn cô ta giống như đứa trẻ rảnh rỗi ngồi nhìn đám kiến tranh giành đấu đá với nhau.

Cô ta mang bánh ngọt và gà nướng mà tôi chuẩn bị về phòng, sau đó miễn cưỡng nói với quản gia Ngô, “Sắp xếp cho cô ta một phòng, tiền lương cô xem rồi tự thương lượng với cô ta.”

Quản gia Ngô nén giận nhìn tôi, “Vâng. Đi theo tôi.”

Đám người hầu nhìn quản gia Ngô đưa tôi đi, ai cũng vô cùng hào hứng chờ xem kịch vui.

Mặc dù tôi thành công được nhận, nhưng vừa tới đã đắc tội với quản gia Ngô có thâm niên nhất ở Giang gia, cuộc sống sau này nhất định sẽ không được dễ chịu.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên dọc dãy hành lang, tôi đi theo Ngô Mạn tới căn phòng xa nhất.

Cô ấy vừa mở cửa ra, mùi ẩm mốc và bụi bẩn đã xộc thẳng vào mũi tôi.

“Sau này cô ở đây.” Cô ấy lạnh nhạt nói.

Đó là một gian phòng vốn chỉ để đồ, bình thường nhất định là không dùng để ở.

Nhưng tôi vừa đắc tội Ngô Mạn, vì vậy bị sắp xếp ở đây cũng là bình thường.

“Phòng này vừa nhỏ vừa bẩn, nhưng cũng rất có lợi.” Ngô Mạn chợt hạ thấp giọng nói với tôi.

Cô ấy cầm một chiếc gương nhỏ đi đến bên cửa sổ, đặt gương ở một góc độ hơi kỳ lạ.

Từ trong gương hiện ra hình ảnh của Giang Đình Nhu, cô ta đang nhàn nhã thưởng thức bánh kem chocolate.

“Kiến trúc của Giang gia là hai dãy biệt thự nối thông với nhau, đây là nơi duy nhất có thể trực tiếp xem được phòng của Giang Đình Nhu.” Ngô Mạn nhẹ giọng nói.

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, “Tô Thanh Dư, đừng để tôi thất vọng.”

2

Giang Đình Nhu không biết, tôi và Ngô Mạn không chỉ là đồng hương.

Mười mấy năm trước, chúng tôi đã từng là bạn học tiểu học.

Khi ấy, tôi cùng mấy chữ “hoa kiều” tuyệt đối không có chút quan hệ gì, tóc cắt thành kiểu nam, da vàng như nến, thậm chí hơn mười tuổi rồi cũng chưa từng nghe đến thứ gọi là “bă ng v ệ si n h”.

Ngô Mạn còn thảm hơn tôi rất nhiều, cha và mẹ kế muốn bán cô ấy cho một tên vô lại ở thôn bên cạnh, cô ấy không đồng ý nên bị đánh đến chet đi sống lại, mặt sưng như đầu heo, ngũ quan cũng gần như biến dạng.

Hai chúng tôi thời còn đi học vẫn luôn cạnh tranh lẫn nhau, chỉ vì có thể hơn đối phương một hai điểm mà thức thâu đêm để ôn bài, trở thành hai học sinh có thành tích tốt nhất trong trường.

Nhưng thành tích tốt cũng vô dụng, sau đấy chúng tôi đều bị người trong nhà gọi về, đồng thời đều nghe được tin rằng gia đình không có tiền để cho chúng tôi đi học tiếp.

Vốn dĩ số mệnh của tôi là ở nhà làm nương rẫy và chăm sóc em giúp cha mẹ, còn số mệnh của Ngô Mạn là bị cha trói lại đưa đến nhà của tên vô lại kia.

Nhưng, chúng tôi gặp chị gái.

Chị ấy tên là Nhạc Nguyệt, năm ấy chị mới mười tám tuổi, là giáo viên trẻ tuổi nhất trong số những giáo viên tình nguyện đến vùng sâu vùng xa của chúng tôi.

Những giáo viên khác nói với chị ấy, “Chúng ta mở tạm một lớp tình nguyện thôi, vùng này nghèo lắm, chúng ta không giúp được gì đâu.”

Chị ấy nói, “Cứu được ai thì hay người nấy.”

Chị ấy đến nhà tôi, thuyết phục cha mẹ cho tôi tiếp tục đi học.

Tình huống của Ngô Mạn khó khăn hơn, chị ấy phải gọi điện cho những người có danh tiếng trong ngành, đưa phóng viên tới để đưa mọi chuyện ra ánh sáng, cùng với có chút c**ng bức và dụ dỗ.

Một cô gái mười tám tuổi không sợ trời không sợ đất, cũng không biết chị ấy đã làm thế nào, cuối cùng chúng tôi đều có thể tiếp tục đi học.

Chị ấy dạy chúng tôi làm Toán, dạy chúng tôi học tiếng Anh.

Chị ấy ra sức dạy, chúng tôi liều mạng trau dồi kiến thức.

Ngày kết thúc chuyến tình nguyện, chị ấy để lại tất cả số tiền mà chị có để chúng tôi mua thêm sách vở.

Thật ra chị cũng không dư dả gì, nghe nói chị ấy có thể học được đại học là nhờ vào học bổng và vay ngân hàng. Nhưng chị vẫn cho chúng tôi tất cả số tiền mà chị ấy tích cóp được, chị ấy nói chúng tôi cần số tiền ấy hơn.

Trước ngày trở về, chị ấy gọi đám trẻ chúng tôi đến sân thể dục cũ nát đã lâu chưa được tu sửa.

Trên mặt đất trống trải, dưới bầu trời rực sáng ánh sao, chị ấy bảo chúng tôi nói về giấc mơ của mình.

Ngô Mạn nói cô ấy muốn trở thành Tổng Giám đốc của một công ty lớn.

Tôi nói tôi muốn được trở thành một chuyên gia về sắc đẹp.

Học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp vừa khóc vừa ôm chị ấy không buông, nước mũi đều dính lên người chị, nói muốn trở thành nhà thiết kế thời trang.

Chị gái cũng khóc, chị vừa xoa đầu nó vừa nói, “Các em nhất định phải nhớ kỹ giấc mơ của mình.”

Chị không biết, thật ra chúng tôi đều có chung một giấc mơ. Đó là cố gắng học tập và thi đỗ đại học, sau đó lên thành phố tìm chị ấy.

Nhưng giấc mơ này vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Sáu tháng sau khi rời khỏi quê chúng tôi, chị ấy đã chet.

Chị ấy ngã xuống từ khách sạn của Giang gia, ngã xuống nền bê tông cứng rắn, má u tươi văng khắp nơi.

Ngày hôm ấy chính là sinh nhật người bạn tốt Giang Đình Nhu của chị ấy.

3

Không ai ngờ Giang Đình Nhu sẽ làm bạn với một cô gái có xuất thân nghèo khó.

Có lẽ chị gái cũng không nghĩ tới.

Khi ấy cô ta mới vào đại học, trên diễn đàn của trường, mọi người đang khí thế bình chọn hoa hậu giảng đường.

Giang Đình Nhu rất coi trọng thể diện, cô ta nhờ rất nhiều bạn bè, thậm chí còn bỏ tiền ra thuê người bình chọn cho mình.

Chẳng qua cuối cùng cô ta vẫn thua chị gái, chỉ chênh lệch có mấy phiếu.

Trên khu bình luận có rất nhiều tài khoản giấu tên comment:

[Giang đại tiểu thư rất xinh đạp, nhưng tôi không thích dáng người châu tròn ngọc sáng của cô ấy, ha ha ha.]

[Nhìn vóc dáng của Nhạc Nguyệt, tôi là nữ sinh mà cũng muốn ch ảy nước miếng.]

[Tỷ lệ khuôn mặt của Nhạc Nguyệt rất hoàn mỹ, thuộc loại gen hiếm, người khác trang điểm dựa trên hình mẫu của cô ấy cũng không thể sánh bằng.]

Chị gái không ngờ mọi người bàn tán về mình, xưa nay trong trường chị ấy vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng chị càng trầm mặc ít lời, mọi người càng thấy chị ấy là mỹ nhân lạnh lùng.

Một tuần sau khi có kết quả bình chọn, Giang Đình Nhu chủ động đến gặp chị gái. Nghe nói nàng công chúa thương giới này vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, nhưng cô ta rất tốt với chị gái.

“Quả thật cậu rất xinh đẹp, tôi thích nhất là ở cùng những cô gái xinh đẹp.”

Giang Đình Nhu muốn làm bạn với chị gái, tặng chị ấy rất nhiều món quà đắt tiền.

Chị gái không muốn nhận, nhưng Giang Đình Nhu mạnh mẽ nhét vào tay chị, “Nếu cậu không nhận là không nể mặt tôi rồi.”

Chị gái đành phải nhận.

Giang Đình Nhu còn mời chị gái tham gia tiệc sinh nhật của mình.

Chị gái tương đối bài xích những bữa tiệc xã giao như vậy, nhưng Giang Đình Nhu đã ôm vai chị ấy, thân thiết nói, “Học kỳ sau cậu sẽ bắt đầu thực tập đúng không? Mấy người trong nhóm bạn của tôi có cha là tổng giám đốc của các công ty lớn, tôi sẽ bảo họ giới thiệu cơ hội thực tập cho cậu.”

Chị gái xiêu lòng, chị ấy viết thư cho chúng tôi nói chị ấy muốn thử xem có tìm được cơ hội thực tập nào lương cao không, nếu thật sự tìm được, chị ấy có thể kiếm tiền giúp chúng tôi tiếp tục học tập.

Đêm hôm ấy, Giang Đình Nhu tổ chức sinh nhật ở khách sạn xa hoa nhất ở Giang gia.

Nam thanh nữ tú, xa hoa trụy lạc, thanh âm ồn ã, cồn rượu hăng say.

Mãi tới đêm khuya, khung cảnh ồn ào ấy bị cắt ngang bởi một tiếng thét chói tai.

Một cô gái ngã xuống từ tầng cao nhất của khách sạn, nặng nề nện xuống nền đất.



Sau đó, Giang Đình Nhu khóc lóc với cảnh sát và truyền thông.

Cô ta nói cô ta muốn làm bạn với Nhạc Nguyệt, tặng chị ấy rất nhiều món quà, không ngờ nhân tâm bất túc xà thôn tượng, Nhạc Nguyệt thế mà lại quyến rũ bạn trai cô ta ngay trong tiệc sinh nhật của cô ta. Không ngờ mọi chuyện bại lộ, Nhạc Nguyệt hốt hoảng bỏ chạy, kết quả bất cẩn ngã khỏi lan can ban công, rơi xuống từ tầng cao nhất của khách sạn.

(*) Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Con người có lòng tham không đáy, càng có nhiều thì càng muốn nhiều, giống như con rắn muốn nuốt cả con voi.

Đêm hôm ấy, camera của khách sạn trùng hợp bị hỏng.

Nhưng tất cả mọi người tham dự bữa tiệc sinh nhật ấy đều làm chứng lời của Giang Đình Nhu là sự thật.

Hơn nữa, khi chị gái ngã xuống đất, toàn thân chỉ còn mấy mảnh nội y.

Mà trong ký túc xá của chị ấy quả thật bày đầy những món quà xa xỉ mà Giang Đình Nhu đã tặng.

Vì thế, cộng đồng mạng bắt đầu bạo lực mạng với chị ấy.

[Đúng là bần cùng sinh đạo tặc, cô gái này có lẽ cảm thấy bản thân xinh đẹp, lại h@m muốn thế giới hào môn nên một lòng một dạ muốn bước chân vào tầng lớp này.]

[Quyến rũ không thành còn mất mạng, đúng là gieo gió gặt bão.]

[Giang Đình Nhu thật đáng thương, ngày sinh nhật lại có người nhả y l ầ u, đúng là xui xẻo.]

Cũng có mấy người nghi ngờ có ẩn tình, nhưng sau đó những comment đó đều nhanh chóng bị xóa, tài khoản cũng bị khóa vĩnh viễn.

Cứ như vậy, Giang Đình Nhu trở thành cô gái đáng thương bị bạn thân phản bội, được tất cả mọi người cảm thông và đau lòng.

Đến bây giờ, đã qua rất nhiều năm.

Giang Đình Nhu đã sắp cùng bạn trai năm ấy của mình, hiện tại là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, lập gia đình.

Cô gái tên Nhạc Nguyệt luôn trầm mặc ít lời trước đây đã sớm bị cô ta quên đến chín tầng mây.

Nhưng có người vẫn luôn nhớ rõ.

Đêm khuya, Ngô Mạn thực hiện nhiệm vụ của quản gia, đi kiểm tra những người hầu làm việc ca đêm.

Còn tôi mở nhật ký ra, nghiêm túc nghiên cứu thực đơn giảm cân của Giang Đình Nhu cho ngày mai.

Chúng tôi đều đang rất cố gắng để chuẩn bị cho Giang Đình Nhu một hôn lễ mà cả nửa đời sau cô ta cũng không thể nào quên nổi.