Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 127: Trả thù



Vũ Hoàng Long vừa về đến nhà, nhìn thấy trong khu vực xung quanh sân vườn có những chậu cây ngã nghiên, thì cảm thấy kỳ lạ.

Lưu Tố Tâm đi tới, cất giọng hỏi.

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trong lòng Vũ Hoàng Long chợt lo lắng,anh ngước mắt nhìn lên cánh cửa xổ không đóng trên lầu.Đúng lúc này anh dường như nhìn thấy một bóng đen vội vàng lướt qua.

Hơi thở anh bắt đầu dồn dập, không nói tiếng nào liền chạy thẳng vào nhà.

Phòng khách không có một ai. Anh liền đi thẳng lên lầu, đến căn phòng của mình,dùng chân đạp thật mạnh.

Cánh cửa mở ra, hình ảnh bên trong khiến anh giật mình thất kinh.Cả người như không đứng vững.

Dung Âm đang bị trói lên một chiếc ghế, miệng còn bị bịt lại bằng một miếng băng keo.Ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi nhìn anh.

Vũ Hoàng Long không suy nghĩ liền lao thẳng vào.

"Dung Âm....!" Anh đưa tay tháo miếng băng keo trên miệng cô ra.

Khi anh còn đang định cởi trói cho cô, thì Dung Âm hốt hoảng cuốn cuồn hét lên."Hoàng Long.... Cẩn thận".

-"Ram"

"Vũ Hoàng Long! Anh xuất hiện rồi sao?"

Một giọng nói nặng nề của một người đàn ông vang lên.

Vũ Hoàng Long theo phản xạ, lập tức nghiên người qua.

Người đó cầm một chiếc gậy đang định đánh vào người của Vũ Hoàng Long,nhưng cũng may vào sự nhanh nhẹn cùng với lời cảnh báo của Dung Âm mà anh đã tránh né được một gậy.

Người đó lại tiếp tục dùng gậy đánh vào người của anh lần nữa và lần này Vũ Hoàng Long đã đưa tay chụp lấy cây gậy.

Cuối cùng anh đã hoàn toàn nhìn thấy gương mặt hắn ta.

"Trương Nam....!"

Sắc mặt Trương Nam mang đầy sự oán hận, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Long.

"Tôi không định sẽ giết chết anh.Nhưng tên khốn như anh, vì người phụ nữ này dám bán đứng tôi.Cô ta đã giết chết Vũ Khả Ninh, tại sao anh còn yêu cô ta..."Vũ Hoàng Long đưa mắt nhìn về phía giường, hình ảnh Vũ Hoàng Tinh và Lưu Ly đang nằm trên giường, dường như cả hai đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Gương mặt anh chợt biến sắc,phẫn nộ gào lên.

"Cậu đang làm cái trò gì thế hả? Tại sao hai người họ lại bất tỉnh, rốt cuộc cậu muốn cái gì?"

Trương Nam phá lên cười lớn.

"Đơn giản.... Tôi muốn anh chính tay giết chết con đàn bà của anh trước mắt tôi".

Dung Âm sững người, cô sợ hãi nhìn Vũ Hoàng Long.Anh cũng nhanh chóng nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.

Đây là tình yêu duy nhất của cuộc đời anh, bảo anh giết chết cô sao....? Trương Nam, cậu không hiểu tôi rồi!

Nhân cơ hội Vũ Hoàng Long không để ý,Trương Nam giơ đầu gối đạp vào bụng Vũ Hoàng Long, rồi đẩy mạnh ra.

"Hoàng Long!"

Dung Âm hốt hoảng gọi tên anh, nhưng không ngờ lại khiến Trương Nam không vui.Anh ta vừa thoát khỏi Vũ Hoàng Long đã chạy ngay đến Dung Âm, đưa tay bóp lấy miệng cô,tay còn lại rút một cao dao kề vào cổ của cô.

Trái tim Dung Âm kinh hoàng nhảy vọt lên tận cổ.

Vũ Hoàng Long chết sững tại chỗ.Sắc mặt hoảng sợ đến nỗi mất bình tĩnh. Trái tim đau đớn.

"Trương Nam! Mày thử đụng đến vợ của tao xem".

Trương Nam tỏ vẻ không vui,bật cười thách thức

"Tạo đi đến bước đường này,tao đã không còn sợ gì nữa rồi.Bây giờ

có chết,tao cũng muốn lôi người phụ nữ này theo."

Nói đến đây, giọng điệu Trương Nam đè nén, khiến cho Dung Âm cũng cảm nhận được sự hận thù của anh ta không thể che giấu được nữa.

"Chính cô ta đã hại Khả Ninh của tao.Khi đó tòa án đã xử cô ta mức án cao nhất là tử hình.Nhưng mày... Chính mày và Đường Cổ Phong đã ra sức chạy án cho cô ta.Từ tử hình chỉ phút chốc biển thành bảy năm, nhưng mày vẫn chưa hài lòng, vẫn muốn cô ta được ra càng sớm càng tốt.Nói là trả thù cho ba mẹ,cho Khả Ninh nhưng mày lại yêu cô ta như phát điên.Vị trí làm vợ của mày đáng lẽ thuộc về Khả Ninh của tao, nhưng người phụ nữ này lúc nào cũng xuất hiện và cướp hết tất cả..."Dung Âm nghe đến đây, sống mũi cay xè,đôi mắt ươn ướt nhìn Vũ Hoàng Long.

"Hoàng Long..! Em biết rằng chính anh là người đã khiến em được tại ngoại sớm.Nhưng chuyện làm em không thể ngờ, chính anh vì lo lắng cho em, sợ em trong đó có chuyện gì, đã cử Lưu Tổ Tâm vào đó chăm sóc em.Mọi thứ ở trong đó, có lẽ vì sự bảo vệ của anh mà em dường như không thấy khổ sở gì cả".

"Âm Nhi!" Vũ Hoàng Long run rẩy muốn bước về phía cô, giờ đây anh cảm thấy mình thật vô dụng đã để cho cô phải gặp nguy hiểm thêm một lần nữa.



Anh không ngờ Trương Nam lại hành động nhanh hơn anh nghĩ, cứ nghĩ hắn ta đang chờ một cơ hội nào đó, để nhắm thật chính xác, rồi lật đổ được anh.Nhưng có lẽ hắn ta đã không còn chờ được nữa rồi.....

Hành động của Trương Nam quá vội vàng,xem ra hắn ta đã chọn một con đường sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Anh thật sự hối hận...Hối hận vì đã không đồng ý kế hoạch của Lưu Tố Tâm.Nếu như con dao đó chỉ cần làm xước một miếng da trên cổ của cho Dung Âm, anh nhất định sẽ cho hắn ta biết thế nào là giữa sự sống và chết nó khủng khiếp như thế nào.

Vũ Hoàng Long nhìn cô, nở một nụ cười đau lòng.

"Anh đã có lỗi với em".

"Vũ Hoàng Long! Người khiến anh cảm thấy tội lỗi chính là Khả Ninh, không phải cô ta"

Vũ Hoàng Long mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào con dao, giọng điệu lạnh lùng.

"Tôi làm gì có lỗi, người có lỗi chính là gia đình cậu.Chính bố cậu vì thiếu nợ gia đình chúng tôi nên đã bán Khả Ninh cho gia đình tôi. Mẹ tôi thấy thương cho Khả Ninh sống với một gia đình không ra gì, nên đành đem con bé về nuôi.Tôi cũng đã chăm sóc em ấy như một người anh trai thay cho cậu... Vậy còn cậu đã làm được gì.Nguyên nhân cái chết của em ấy, chẳng lẽ cậu không rõ sao?"

Từ lâu anh đã biết mối quan hệ của Trương Nam và Vũ Khả Ninh chính là anh em ruột của nhau, cậu ta tiếp cận anh cũng chính vì mục đích trả thù cho cái chết của em gái mình. Nhưng đối với anh, chuyện Vũ Khả Ninh làm chính là cô ta tự chuốt lấy.Nếu năm đó Khả Ninh không mất mạng, thì anh nghĩ ngày hôm đó, cái xác đó chính là Dung Âm của anh.

Lúc này Vũ Hoàng Tinh bất chợt tỉnh dậy, cậu ngỡ ngàng nhìn thấy hình ảnh trước mặt.Nhìn thấy Dung Âm đang bị giữ làm con tin, cậu chợt hốt hoảng.

"Chị!"Cậu nhìn về Trương Nam nghiến răng nghiến lợi cất giọng hù doạ.

"Trương Nam! Mau thả chị ấy ra, nếu không tôi sẽ không tha cho anh".

"Mày đang hù tạo sao?" Trương Nam một lần nữa dí con dao vào cổ Dung Âm.

"Chẳng phải mày luôn quý Khả Ninh, tại sao mày còn chấp nhận cô ta là chị dâu của mày" Trương Nam phẫn nộ hỏi Vũ Hoàng Tinh.

Vũ Hoàng Tinh lo lắng nhìn xuống bụng của Dung Âm.Hôm nay sau khi đi học trở về nhà, cậu mới được cô thông báo rằng mình đã mang thai và muốn tổ chức một buổi tiệc cho anh trai của cậu.

Trong lúc đang chuẩn bị, vì thiếu nến thơm, cậu liền đi ra ngoài mua.Nhưng cho đến khi trở về, nhìn thấy bên ngoài cây cối đều bị đỗ ngã, cậu biết chắc trong nhà đã xảy ra chuyện liền chạy nhanh vào. Thế mà khi cậu đi qua cánh cửa chính, bất chợt cơn đau từ sau gáy truyền đến, một giây sau hình ảnh trước mặt liền bao trùm một màn tối đen, rồi cậu không còn biết gì nữa.

Sắc mặt Dung Âm nhợt nhạt lúc này bỗng lên tiếng.

"Trương Nam! Người cậu muốn giết là tôi, cậu hãy buông tha cho họ đi"

"Đương nhiên người phụ nữ như cô phải chết..Nhưng không phải chết dễ dàng như vậy"Vũ Hoàng Long siết chặt tay, trái tim anh đau đớn vô cùng vào lúc này.Anh nhìn thẳng vào anh mắt của cô, cười nhạt.

"Đừng lo lắng,anh sẽ cứu em.Nếu em chết,anh sẽ chết cùng với em"

"Hoàng Long!" Nước mắt cô rơi xuống,bờ môi run rẩy "Anh đừng làm vậy, có lẽ hạnh phúc của em và anh chỉ đến đây thôi!"

"Âm Nhi! Em đừng nói gì nữa".

Vũ Hoàng Long lớn tiếng cảnh cáo cô.

Trương Nam nhận thấy tình yêu của Vũ Hoàng Long dành cho Dung Âm sâu đậm như vậy,trong lòng càng sinh ra thù hận hơn.Anh ta đưa tay bóp mạnh cổ của cô.

"Nếu như trước khi chết, Vũ Hoàng Long chứng kiến sự phản bội của cô.Để xem hắn ta có còn yêu cô nhiều nữa không?"

Vũ Hoàng Long sững người,anh bước lên một bước lạnh lùng nói.

"Tao đã cảnh cáo rồi,nhưng mày không chịu nghe, thì tao sẽ không nương tay".

Dứt lời, Vũ Hoàng Long liền lao đến.

Anh nắm lấy tay đang cầm con dao của anh ta, rồi giựt lấy con dao quăng thẳng xuống nền nhà.

Vũ Hoàng Tinh hiểu ngay hành động của anh trai mình, cậu cũng liền lao đến.Chẳng mấy chốc bàn tay đang bóp cổ Dung Âm của Trương Nam cũng bị Vũ Hoàng Tinh gỡ ra.Một giây sau đó, cậu cũng cởi trói tay chân của cô.

Ánh mắt Vũ Hoàng Long tràn đầy lạnh giá, lúc này anh đáp trả lại hành động giống Trương Năm,anh bóp lấy cổ anh ta, nghiến răng nói.

"Mày ở bên cạnh tao bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa bao giờ hiểu được tao.Một thân một mình đến đây, mày cũng nghĩ đến con đường chết rồi phải không?"

Trương Nam hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi, từ trong túi rút ra thêm một con dao chĩa vào đúng vị trí tim của Vũ Hoàng Long

Dung Âm chết sững, trái tim căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài. Sự sợ hãi khiến cô không ngừng vang lên cầu xin.

"Trương Nam! Tôi xin cậu, đừng làm hại anh ấy...Đừng mà...."

Vũ Hoàng Long lạnh lùng lên tiếng.

"Có giỏi mày đâm thật chính xác, nếu tao không chết.... Thì mày chính là người xuống dưới đó đấy!""Mày quá tự tin rồi Chủ Tịch Vũ" Trương Nam cười khẩy. "Mày nghĩ tao đến đây một mình sao...."

Lúc này bỗng nhiên một tiếng cười bất chợt vang lên đi kèm với lời nói cợt nhã.

"Vũ Hoàng Long! Cậu đuổi việc hắn ta là đúng, một người bất tài không bằng một góc của Hứa Nhã Tịnh, để bên cạnh thật là xấu mặt cho cậu quá đi".

Ngay lập tức một vài tên áo đen đã bị đẩy vào phòng.



Cuối cùng là sự xuất hiện của Trịnh Nhược Thiên và bên cạnh là Lưu Tổ Tâm

Trịnh Nhược Thiên quan sát,khi anh nhìn thấy Lưu Ly nằm bất tỉnh trên giường.Anh giật mình bước đến.

"Tiểu Ly! Em làm sao vậy?"

Lưu Tố Tâm nhìn Vũ Hoàng Long, lạnh lùng nói.

"Lúc nãy tôi phát hiện có một vài tên đứng xung quanh nhà anh, tôi nghĩ đã có chuyện thật rồi.Sau đó Trịnh Nhược Thiên xuất hiện..."

"Được rồi!" Vũ Hoàng Long buông ra hai chữ, ám chỉ bây giờ việc báo cáo không còn quan trọng nữa.Trương Nam cảm thấy sự việc đến nước này,anh còn không còn đường thoát thân đừng nói là chuyện giết người.Anh đưa mắt nhìn Dung Âm cũng đang đứng rất gần anh, sự buông lỏng của Vũ Hoàng Tinh sẽ khiến anh cướp cô trở lại tay mình.

Một giây sau, Trương Nam làm liều, đẩy thật mạnh Vũ Hoàng Long, rồi sau đó lập tức phóng như tên bay đến nắm lấy tay Dung Âm, kéo về phía mình.

Cả quá trình nhanh quá khiến không một ai có thể phản ứng kịp, lúc này nhìn lại thì Dung Âm đã bị Trương Nam chĩa dao vào bụng cô.

Vũ Hoàng Tinh hoảng hốt, vội la lên.

"Trương Nam! Anh không được làm hại chị ấy.....Đừng mà tôi xin anh đẩy!"

Nhìn dáng vẻ của Vũ Hoàng Tinh luôn nhìn vào bụng của Dung Âm đã làm cho Vũ Hoàng Long cảm thấy kỳ lạ.Nhưng điều này không quan trọng bằng sự mệt mỏi trên gương mặt của cô.

"Mau thả cô ấy ra...Tao sẽ tha mạng cho mày". Vũ Hoàng Long trong lòng run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để trao đổi với Trương Nam.

Trương Nam gào lên, tay cầm con dao mất kiểm soát chĩa vào Vũ Hoàng Long.

"Mày nghĩ tao tin mày sao? Nếu mày không ở sau lưng tao tố cáo chuyện chúng mày bị tập kích ở nước ngoài, thì tao làm gì ra nông nỗi như vậy".

Dung Âm nhíu mày nhìn Vũ Hoàng Long.

Vũ Hoàng Long mím môi,sau đó cười khế gằn giọng từng chữ.

"Những gì hắn làm với em,anh sẽ không bao giờ tha thứ.Chẳng phải em cũng biết người bắt cóc em là ai rồi sao?"

Nghe đến đây, Trương Nam lập tức hiểu ngay,anh ta liền tỏ vẻ tức giận.

"Thì ra tên áo đen luôn theo dõi tao, chính là người của chúng mày...?"

Dung Âm nhẹ nhàng đáp.

"Từ lần đầu tiên tôi gặp anh, thì tôi luôn có cảm giác không tin tưởng, ánh mắt mỗi khi anh nhìn Hoàng Long không phải bình thường, nó dường như là sự gen tức hận thù. Rồi đến khi tôi lấy anh ấy, đêm hôm đó tôi biết là anh chính là người chủ mưu phía sau bắt cóc tôi. Tôi không nói cho Hoàng Long, chính vì tôi nghĩ anh ấy cũng

đã biết.Nếu chồng tôi chọn cách tha mạng cho anh, tôi cũng sẽ không phản đối. Nhưng chuyện hôm nay thì ..."Trương Năm phẫn nộ gào lên.

"Thì sao....? Tụi bây có nói gì,tao cũng sẽ không tha cho kẻ độc ác này." Trương Nam cúi đầu nhìn cô nói "Chính cô ta đã giết chết em gái của tôi"

Trương Nam ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hoàng Long, bật cười lớn.

"Ngày hôm nay được chết chung với vợ của mà, thật là vinh hạnh cho tao".

"Trương Nam! Mày hèn nhát chỉ biết nhắm vào một người phụ nữ mà không dám chiến đấu với tao sao... Đúng là thứ vô dụng như mày, sống trên đời chẳng có giúp ích được cho xã hội"

"Vũ Hoàng Long! Mày nói cái gì?"

Trương Nam giận dữ chĩa dao vào Vũ Hoàng Long.

Lúc này Dung Âm đề cao cảnh giác, cô liếc nhìn Trương Nam.Ngay sau đó cô liền áp dụng những chiêu thức mà cô đã học trong tù. Dùng tay nắm lấy cánh tay đang cầm dao của cậu ta, chân lập tức đạp thẳng vào bụng Trương Nam, rồi đẩy mạnh.

Trương Nam vì không chú ý, mất thăng bằng lao đến Vũ Hoàng Long,co dao chĩa vào anh.Vũ Hoàng Long lập tức tránh né, nghiêng người sang một bên,khi Trương Nam lướt qua,anh đã chấp hai lại đánh mạnh vào lưng anh ta.

Trương Nam bất chợt ngã mạnh xuống, đầu đập vào cạnh sắc lớn.Hét lên một cách đau đớn,sau đó nằm sấp xuống nền nhà, ngã bên cạnh mũi giày của Trịnh Nhược Thiên.

Mọi người trong phòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Hoàng Long lập tức tiến lên ôm lấy Dung Âm.

"Em có sao không? Bà xã...

Nhưng lúc này dưới chân Dung Âm đã chảy máu rất nhiều, cả người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Vũ Hoàng Long kinh hoàng nhìn xuống chân cô.

Vũ Hoàng Tinh vội bước tới.

"Anh à, chị ấy đang mang thai, chúng ta mau đưa chị ấy đến bệnh viện mau lên"

"Sao chứ?"

Vũ Hoàng Long giật kinh người, run rẩy ôm lấy thân thể cô, cả người như bị mất hồn đờ đẫn vài giây. Sau đó ôm lấy cô chạy như điên vào bệnh viện.