Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 25: Đi Cùng Với Anh



Dung Âm thở gấp, móng tay dài ghim vào trên lưng của anh. Những vết cào xước xuất hiện rõ rệt. Tâm tình của cô vào lúc này chỉ để ở anh. Cô muốn anh yêu thương cô thật nhiều.

Hạ thân của cô bị anh tàn phá dữ dội, những cú nhấp nháy ra vào tạo thành những tiếng âm thanh rất lớn. Bóng hình hai người chồng lên nhau khắc họa lên trên tường.

Nụ cười tà mị của anh cúi xuống nhìn nét mặt phong tình của cô mà không thể nào chịu được.

"Âm Nhi của anh thả lỏng ra, em chặt quá,anh không thể nào chịu nổi được nữa!”

Dung Âm bật ra tiếng ngân nga rên rỉ, cô đưa tay kéo đầu anh xuống chủ động hôn lên đôi môi của anh.

Không đợi cô chủ động quá nhiều,Vũ Hoàng Long kéo cô ngồi dậy. Cả hai ôm chặt lấy nhau cùng luân phiên vận động.

" A.... Long.... " Dung Âm vô thức gọi tên anh, rồi cô ngửa đầu ra. Sự hưng phấn đã làm cho cô quên đi cảm giác đau đớn khi nãy.

"Âm Nhi! Em gọi anh là chồng đi! Anh muốn em gọi anh là chồng. Anh muốn làm chồng của Âm Nhi! " Vũ Hoàng Long lên tiếng cầu xin. Anh muốn nghe xem khi tiếng chồng được phát ra từ miệng của cô sẽ như thế nào?

Dung Âm cảm nhận cơ thể mình như muốn nổ tung, cô cảm nhận con mãnh thú đó trong người cô ngày một lớn dần lên. Đôi môi nhỏ nhắn của cô liền vâng lời gọi anh bằng một chất giọng ngọt ngào không kém phần nũng nịu.

"Chồng yêu! Anh nhẹ lại một chút được không....... ?"

Vũ Hoàng Long như bắt được vàng, nụ cười thỏa mãn anh lập tức hiện lên. Anh xoay người đặt cô nằm xuống giường một lần nữa.

"Ngoan lắm vợ yêu của anh! Anh sẽ nhẹ lại cục cưng của anh".

Cánh tay anh ôm chặt lấy cô, anh không ngừng vuốt ve cơ thể của cô từ trên xuống dưới. Anh tự cảm tháng trong lòng mình. Nhìn cô như vậy,biểu làm sao ai mà không động lòng cho được. ....

Cô xinh đẹp, dáng người lại quyến rũ . Cơ thể thì lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương, lại cao quý.... Thậm chí những cử chỉ hành động của cô luôn làm cho tất cả mọi người say mê.

Có phải chăng anh là người may mắn nhất chiếm lấy trái tim của cô gái này không?

"Ưmmmm" Cơn khoái cảm lần đầu tiên đã khiến Dung Âm chưa thể thích ứng được.

Sự mệt mỏi đã nhanh chóng chiếm lấy cô. Cảm giác thân thể phía dưới của cô như đã lìa ra khỏi người cô.

Vào lúc này đây, ánh sáng trước mặt dần tối lại. Dung Âm đã ngất xỉu trong lòng của anh.

Cô không còn sức lực để chống lại từng đợt tấn công của anh. Anh quá mạnh mẽ, sự nóng bỏng và kỉ năng làm chuyện ấy của anh hôm nay cô đã rõ. Cộng thêm đây là lần đầu tiên của cô, cơ thể yếu đuối cô chỉ còn cách thiếp đi để anh có thể dừng lại.

Vũ Hoàng Long biết cô đã ngủ. Anh không vội rút lui. Người anh em của anh vẫn còn ngâm trong hạ thân của cô. Nơi đó thật ấm, nó làm cho anh muốn ở đó lâu thêm một chút nữa.

Anh im lặng ngắm nhìn cô lúc ngủ. Anh không thể tin được ngày hôm nay, cô gái này đã thuộc về anh. Trái tim anh vui sướng, không ngừng đập rất nhanh. Anh đã chờ đợi cô bảy năm. Thật ra trước đó anh cũng không muốn phải có gì đó với các phụ nữ khác. Chỉ là một người đàn ông như anh thì làm sao chịu những cám dỗ bên ngoài được.

Vì anh không muốn những cô gái có thể tiếp cận anh. Anh chỉ còn một cách là chọn ra một người ở bên cạnh công khai.Đó là Sa Sa, cô ấy vừa thích hợp là một nhân tình vừa có thể giúp anh trong công việc. Nên anh chọn cô ta. Ngoài cô ta ra thì anh không còn bất cứ quan hệ với một ai khác.

Còn Cao Hà Nhi.... Cô ta không phải là một người phụ nữ tầm thường. Cô ta có kế hoạch của mình thì anh cũng sẽ có kế hoạch đối với cô ta. Nhưng nếu một khi cô ta đụng đến người con gái anh yêu thì anh sẽ không một chút nương tay tuyệt đi đường sống của hai cha con cô ta.

Nghĩ đến Cao Đức Huy, Vũ Hoàng Long có một chút sợ hãi. Anh cúi đầu nhìn xuống người con gái đang say vào giấc ngủ ngon của mình. Anh siết chặt cô vào lòng. Khẽ khàng nói.

"Anh sẽ bảo vệ em, nếu ông ta đụng đến em... Anh sẽ giết chết ông ta" Giọng điệu anh hết sức đè nén đầy tức giận.

Lúc này anh mới nhẹ nhàng rút từ từ người anh em của mình ra khỏi người cô. Nhưng bàn tay Dung Âm vô thức níu lấy anh,anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Đừng.... Tiếp tục đi!" Dung Âm vẫn nhắm nghiền đôi mắt của mình, khẽ lắc đầu nói.

Vũ Hoàng Long không biết cô là đang mơ hay đây là lời nói thật lòng của cô nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô anh không nhịn được phải tiếp tục cuộc chiến ăn thịt cô lần nữa.

Anh bắt đầu vận động điên cuồng. Phía dưới đã chảy ra rất nhiều mật dịch màu trắng đục, càng khiến anh nổi lên sự hưng phấn chưa bao giờ hết. Anh vẫn tiếp tục đè cô xuống chiếm hữu cô nhiều lần khi cô vẫn còn đang nằm trong giấc mộng.

"A.... "Cho dù có ngủ nhưng Dung Âm vẫn bật ra tiếng rên làm cho anh điên cuồng vận động không biết mệt là gì.

" Âm Nhi! Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn" . Anh không chừng chờ được nữa.

Cô phải làm vợ của anh....Làm phu nhân của Vũ Hoàng Long này.

*******

Dung Âm cơ thể mệt mỏi ngủ đến tận trưa hôm sau, cả người cô nhức mỏi khi tỉnh dậy. Cô cảm giác như thân thể này không còn là của cô nữa, nhưng cơn đau cũng đã nói lên chuyện gì đã xảy ra vào ngày tối hôm qua.

Vậy là anh và cô đã phát sinh quan hệ. Lần đầu tiên của cô đã trao cho anh. Cảm giác của cô lúc này không biết diễn tả ra làm sao?

Cô cũng phải công nhận một điều là người đàn ông đó thật dũng mãnh, cô đã xém chết dưới tay anh mấy lần vì sự cuồng nhiệt của anh.

Nhưng.....

Người đàn ông đó đã đi đâu rồi!

Ánh mắt Dung Âm đảo quanh một vòng.Anh không có ở trong phòng.Nước mắt không chịu nổi bắt đầu trực trào rơi xuống.

Anh thật sự đã đi rồi sao? Cô phải xa anh tận hơn nữa năm. Tại sao anh lại đi mà không hề nói lời chào tạm biệt với cô?

Mùi hương nam tính của anh vẫn còn đó. Nhưng người thì đã biến mất rồi!

Cô ngã người xuống giường một lần nữa.Nước mắt rơi xuống thấm ướt cả gối.

Anh nói chuyến bay cất cánh năm giờ sáng, bây giờ đã mười một giờ trưa. Có lẽ giờ anh đang ở trên máy bay. Người đàn ông đó đã nhẫn tâm bỏ cô ở lại đây một mình thật rồi!

Trong đầu cô chợt nhớ gì đó rồi bật dây, nhưng chỉ trong chốc lát cơn đau vẫn còn ê ẩm khiến cô phải nhăn mặt lại. Cô đưa mắt nhìn đến những thứ mà anh nói đã cho cô được nằm trên bàn trang điểm.

Anh không hề lấy đi....

Vậy có nghĩa, anh thật sự đã muốn ở bên đó rồi luôn sao? Vậy tối qua anh còn chiếm lấy thân thể của cô làm gì nữa?

Cơn phẫn nộ cùng với sự ủy khuất khiến cô phải phun ra một câu chửi rủa anh.

"Đồ hạ lưu.... Tôi biết ngay anh là một tên bỉ ổi mà. Anh và ba tôi đều giống nhau... Đều là những người dối trá chỉ biết lừa gạt phụ nữ mà thôi! "

Dứt lời, cô chịu cơn đau bước từng bước chân vào phòng tắm. Sau khi đi ra cô thấy trên ga giường vẫn còn vết máu đỏ tươi mang theo sự thuần khiết của cô đã bị tên đàn ông đó cướp mất.

Vậy mà anh nỡ lòng nào lại bỏ rơi cô một lần nữa!

Cô đúng là ngu mới trao cho anh sự trong trắng đó.

Dung Âm trầm mặc rất lâu, rồi sau đó cô mặc kệ bước xuống nhà với một cơn thể đau nhức và đầy dấu hôn như thế này.

Vừa mới bước xuống vài bậc cầu thang, cô đã ngửi được mùi thơm của món mỳ Ý mà cô yêu thích. Bụng cô bất giác kêu lên dữ dội.

Dung Âm bây giờ mới chợt cảm thấy rất đói bụng, hôm qua cô đã mất đi sức lực quá nhiều rồi! Nhất định hôm nay cô phải bồi bổ lại.

Có lẽ người đang nấu ăn ở dưới là Tiểu Hân.Một lát khi cô ăn xong, cô sẽ cùng với Gia Tuệ đi ra ngoài mua sắm, cô sẽ mua hết chiếc thẻ mà anh đã cho cô.

Cô phải trút giận hết những bực bội trong lòng mình ra.

Càng nghĩ cô càng phát điên lên.

Không vì cơn đau mà cô quên đi cơn giận dữ trong lòng mình. Bước chân cũng theo cơn giận đó mà tạo ra những tiếng động thật nặng nề.

Dung Âm ngồi vào bàn ăn hừ lên một tiếng.

"Tiểu Hân! Em mau đem đồ ăn ra đây, hôm nay và cả mấy ngày nữa chị sẽ không về nhà đâu".

Dung Âm vẫn nghĩ người bên trong là Tiểu Hân, cô liên tục ra lệnh.

Cứ như thế, một dĩa mỳ Ý được đặt ở trước mặt của cô. Dung Âm không ngẩng đầu lên, cô trực tiếp cầm cây đĩa lên chuẩn bị ăn.

Nhưng đúng lúc này có một bàn tay thô ráp đã nhanh chụp lấy bàn tay của cô cùng với đó là một giọng nói đầy lãnh đạm.

"Đi đâu mà không về nhà? "

Dung Âm sững người, ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt cô chính là người đàn ông cao lớn đang mang một chiếc tập về màu hồng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.

Tâm trạng cô mừng rỡ, hai mắt chợt sáng rực lên. Cô liền đứng lên miệng lắp bắp.

"Anh.... Sao anh... Em tưởng..." Tưởng anh đã đi rồi chứ!

Vũ Hoàng Long lườm liếc cô.

"Tưởng gì? Anh không ở đây thì ai sẽ nấu ăn cho em"

"Nhưng anh không đi sao? " Dung Âm nhịn không được cũng phải hỏi anh một câu.

Vũ Hoàng Long hiểu câu nói của cô, anh bèn thở dài xoa đầu cô.

"Anh muốn đi giờ nào mà chả được."

Dung Âm nhìn anh tỏ vẻ không hiểu. Rõ ràng anh nói hôm nay anh phải đi mà. Bây giờ trễ lắm rồi mà anh còn có bộ dạng thông thả như vậy sao?

Vũ Hoàng Long bước đến ngồi vào chỗ ngồi của cô, rồi anh đưa tay kéo cô xuống ngồi trên đùi của anh. Bàn tay bắt đầu cầm lấy chiếc đĩa xoắn vài sợi mỳ rồi đưa đến chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, khẽ ra lệnh.

"Mở miệng ra... "

Dung Âm vẫn nhìn anh chằm chằm, cô không biết anh đang bị gì nữa?

"Nhanh lên, anh mỏi tay rồi đấy! " Vũ Hoàng Long trừng mắt với cô

Dung Âm thấy vậy từ từ hả miệng ra cho anh đút món mỳ vào trong miệng của cô.

Vũ Hoàng Long mỉm cười liền hỏi.

"Ngon không? "

Dung Âm gật đầu nhẹ, khẽ đáp.

"Ngon lắm! "

Vũ Hoàng Long nở lên một nụ cười tươi, tiếp tục cho đến khi cô ăn hết sợi mỳ cuối cùng.

Sau khi cô ăn xong, Vũ Hoàng Long lại là người rửa những chén dĩa mà anh đã bày ra. Làm xong rồi, anh mới đi lên lầu thay đồ.

Khi anh bước xuống lại thì trên người anh đã khoát lên mình một bộ vest đầy lịch lãm.

Đến giờ Dung Âm cũng không dám hỏi anh lời nào nữa. Nhưng khi thấy anh đã thay đồ, trên tay còn cầm rất nhiều giấy tờ thì cô đã hiểu bây giờ anh mới đi.

Nhìn như vậy trong lòng cô bỗng nhiên rất khó chịu, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

Vũ Hoàng Long nhìn thấy biểu hiện của cô như vậy,trong lòng chợt nhói lên. Anh bước đến ôm cô vào lòng.

"Đừng khóc.... "

"Anh sẽ đi hơn nữa năm sao? "Dung Âm chợt lo lắng.

"Không hẳn... "

Vũ Hoàng Long giơ tay véo mũi cô, khẽ hôn lên đôi môi của cô hạ giọng xuống.

"Anh chỉ đi hơn một tuần thôi! Chưa có qua đó luôn đâu"

"Hả...! " Cô có nghe lầm không

Vũ Hoàng Long suy nghĩ, rồi nhìn cô mỉm cười.

"Anh qua đó chỉ là xem tình hình và bàn một số công việc..... Cộng thêm anh phải làm một chuyện rất trọng đại sẽ thay đổi cuộc đời của anh".

Dung Âm nghe xong có chút tò mò chuyện trọng đại của anh bên đó là gì? Nhưng ai biết đâu cô hỏi, anh có thật lòng trả lời hay không?

" Vậy anh đi vui vẻ...!"Dung Âm thở dài, nếu một tuần thì không sao. Chỉ một tuần thôi mà!

Vũ Hoàng Long phá lên cười lớn, anh siết chặt eo cô giam vào người anh.

"Sao anh có thể đi khi bỏ em lại một mình được.... Anh không thể bỏ lại vợ bé nhỏ của anh ở đây một mình được đâu".

Dung Âm ngạc nhiên trợn mắt lên.

" Em đi luôn sao! "

"Sao lại không? " Vũ Hoàng Long rướn người khẽ nói vào tai của cô những lời nham nhở. "Em không cho anh đụng vào người phụ nữ khác, thì em phải chịu trách nhiệm chứ".

Dung Âm chợt hiểu ra lời của anh. Cô ngẩng đầu lên, cô tươi cười dựa vào người của anh

" Em đâu phải vợ của anh đâu, làm sao em dám cấm đoán anh được"

"Ừ.... Đâu phải vợ.... Vậy tối qua ai kêu anh chồng yêu, rồi bám anh không buông vậy? " Vũ Hoàng Long chọc ghẹo, tay anh ở đằng sau liên tục vuốt ve lưng của cô.

Dung Âm xấu hổ, gương mặt đỏ lên.

"Anh đúng là đồ xấu xa"

"Tối qua anh chưa đủ xấu xa đâu.... Qua bên đó anh sẽ cho em thấy bản tính xấu xa của anh".Anh khẽ cong môi cười,bàn tay bóp mạnh mông của cô.

" Đáng ghét...! " Dung Âm nhảy lên người anh, chủ động hôn lên đôi môi của anh.

Vũ Hoàng Long cũng nhanh chóng đáp lại, một nụ hôn cuồng nhiệt đã xảy ra tại phòng khách.