Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 27: Bất Ngờ



Trương Nam chuẩn bị ba phòng VIP và hai phòng cao cấp cho mọi người.

Ban đầu cứ tưởng là sau khi trải qua một đêm định mệnh hôm qua. Dung Âm sẽ ở bên cạnh Vũ Hoàng Long mọi lúc mọi nơi. Nhưng không ngờ,không như những gì cô đã tưởng tượng.

Vũ Hoàng Long vẫn ở chung phòng với Cao Hà Nhi. Còn những người khác thì mỗi người ở một phòng. Riêng Dung Âm, cô lại được anh sắp xếp ở gần phòng của anh.

Dung Âm biết rõ, anh là đang muốn gì? Nhưng sự sắp xếp của anh lại khiến cô có chút không được vui.

Nhưng điều làm cô lo lắng hơn bây giờ hết chính là Đường Minh Vũ.Cậu ta đang có mặt ở đây, vậy có khi nào cô sẽ gặp lại người em trai mà đã lâu chưa gặp không?

Còn người đàn ông tên Mặc Vĩ Bắc đó... Anh ta là người như thế nào? Phải chăng anh ta chính là người đã ra tay sát hại Hướng Vãn.

Đến bây giờ cô vẫn còn chưa tìm được nguyên nhân cái chết của em gái của mình thì tất cả mọi người liên quan đều có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của em ấy.

Cô nhất định phải điều tra.

Căn phòng Dung Âm đang ở nằm theo dọc hướng Tây Bắc, một không gian thoáng mát và luôn có một luồn gió mát thổi vào từ khung cửa sổ. Căn phòng được thiết kế tông nền màu trắng nhìn vào khá sang trọng và thanh lịch. Vì là căn phòng nằm bên cạnh với phòng của Vũ Hoàng Long nên phòng của cô cũng là một căn phòng VIP.

Sau khi tắm rửa thay đồ xong, thì đồng hồ cũng đã chỉ hơn chín giờ tối. Dung Âm liền bước lên chiếc giường,xà mình vào chiếc gối chuẩn bị vào một giấc ngủ ngon.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới. Nhưng nếu cô đã lựa chọn theo anh qua đây thì cô cũng nên chuẩn bị tâm lý vững vàng khi tình huống xấu nhất có thể sẽ xảy ra.

Căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ là đang phát ra tiếng động của cây kim dài đang nhảy từ con số này qua con số khác.

Mọi thứ trở nên lắng động đi một lúc,thì đột nhiên lúc này bụng cô lại phát ra tiếng kêu. Cô liền chợt nhớ hình như cô chưa ăn gì từ khi cô đặt chân đến đây.Bây giờ tối rồi cô biết tìm ở đâu ra thức ăn để cho vào bụng đây.

Trong đầu cô lúc này lại nghĩ đến người đàn ông bên cạnh phòng mình, hay là cô điện thoại qua cho anh.

Dung Âm nghĩ rồi liền cầm điện thoại lên. Nhưng khi ngón tay cô vừa chuẩn bị điện thoại cho anh thì cô lại hơi do dự. Tối rồi, cô điện thoại cho anh như vậy có phiền quá không? Với lại có khi nào người nằm bên cạnh anh là vợ của anh thì sao? Lỡ như cô ta bắt máy,biết cô điện thoại rồi cô ta có qua đây kiếm chuyện với cô không?

Đến bây giờ,chưa có một ai biết quan hệ của cô và anh. Cô không được làm như vậy.

Dung Âm mệt mỏi buông bỏ điện thoại xuống thì đúng lúc này bất ngờ chiếc điện thoại đột nhiên réo lên từng hồi tiếng chuông.

Dung Âm lật đật lấy lên xem. Nào ngờ cái tên hiện thị trên máy lại khiến cô hơi giật mình.

Cô thầm tự nói trong bụng: "Sao mà linh quá vậy... Nhắc tào tháo thì tào tháo lại xuất hiện."

Không suy nghĩ nhiều, cô liền bắt máy ngay lập tức.

"Alo.... "

Tiếng nói bên đó trầm thấp, êm dịu khẽ vang lên.

"Mở cửa ra cho anh".

Dung Âm hoàn toàn kinh ngạc. Đưa mắt nhìn ra cửa.

Người đàn ông đó đang đứng bên ngoài sao?

Dung Âm lập tức quăng điện thoại xuống giường, chạy tức tốc ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, hai mắt cô đã hoàn toàn sững sốt.

Vũ Hoàng Long đứng bên ngoài một tay vắt chiếc áo khoát vest lên trên vai,tay còn lại thì cầm một chai rượu vang,kế bên anh lại còn có một chiếc xe đang đựng khây thứa ăn. Có lẽ là của khách sạn đã chuẩn bị cho anh.

Dung Âm há hốc mồm mở to hai mắt ra nhìn anh. Đột nhiên nhìn dáng vẻ phong trần của anh lúc này, cô cảm thấy anh đẹp trai đến lạ thường.

"Anh.... "



"Em còn đứng đó làm gì? Mau phụ giúp anh đi" Vũ Hoàng Long nói xong liền đưa chai rượu và chiếc áo vest của anh cho cô. Còn anh thì đẩy khây thức ăn đi vào bên trong .

Lúc này, trái tim của Dung Âm vô thức đập rất nhanh. Không lẽ anh qua đây ở chung với cô sao?

Vợ anh thì sao? Cô ta có biết không?

Gương mặt cô bất giác liền đỏ ửng lên.

Vũ Hoàng Long quay lại nhìn cô. Thấy cô cứ đứng nhìn anh đến mất hồn như vậy thì anh cũng hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ gì rồi.

Anh nhìn cô rất lâu, sau đó tùy tiện đưa tay lên cởi từng cút áo trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh ra.

Một cơ bắp hết sức quyến rũ đột nhiên xuất hiện trước ánh mắt của cô. Lại càng khiến cho trái tim cô rừng bầng bật lên từng hồi.

Dụng Âm ngại ngùng đưa tay lên che mắt mình lại,hét lên với anh.

"Anh... Anh làm gì vậy?"

Sự e thẹn mắc cỡ của cô lại khiến anh cảm thấy thích thú. Anh tranh thủ lúc cô đang bịt mắt mình lại thì liền sải bước chân đi tới đến trước mặt của cô.

Dụng Âm cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh đang phả lên trên đầu của cô. Sự căng thẳng trong lòng làm cho cô phải hí nhẹ ngón tay ra nhìn anh.

Vũ Hoàng Long cong môi cười. Anh ép cô vào một góc nhỏ. Sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên tóc của cô khẽ thì thầm.

"Em vẫn còn ngại khi nhìn thấy cơ thể của anh sao? "

Dứt lời, anh cúi thấp người xuống cánh tay di chuyển đến hai khe đầu gối của cô rồi nhanh chóng xốc thẳng người bế cô lên.

Dung Âm hoảng hồn,hai tay đang che mắt của cô vì hoảng sợ liền di chuyển ra níu lấy cổ của anh. Giọng điệu hơi hốt hoảng.

"Anh làm gì vậy? Thả em xuống".

Vũ Hoàng Long ngước mặt lên nhìn cô liền tách lưỡi,giọng khàn khàn.

" Da thịt em mềm mại và thơm quá! Anh lại đói bụng nữa rồi! "

Dung Âm nghe xong, có chút không hiểu.

"Anh chưa ăn gì sao? Vậy anh mau ăn đi".

" Nhưng anh thích ăn thịt sống hơn” Vũ Hoàng Long úp mặt ngực cô thủ thỉ.

Lúc này,Dung Âm đã hiểu ý của anh,cô run sợ kêu "a" lên một tiếng rồi xấu hổ kéo đầu anh ra.

"Anh... Xấu xa" Cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Chẳng hiểu sao, từ khi cô và anh đã phát sinh quan hệ với nhau. Trong lòng cô vẫn không ngừng run rẩy mỗi khi anh tiếp xúc thân mật với cô. Cho dù anh và cô đã cùng lớn lên cùng nhau. Nhưng đối với cô, anh vẫn là người có gì đó khiến cô có hơi sợ hãi.

So với Trịnh Nhược Thiên thì anh có vẻ bề ngoài làm cho người khác nhìn anh,cảm thấy anh có phần hơi lạnh lùng, ít khi nào nở một nụ cười.Cho dù đó là một câu chuyện cười đi nữa,đối với anh đều cảm thấy rất buồn chán,không thể lãng phí một nụ cười bằng những chuyện vô bổ như thế.Chỉ khi nào anh cảm thấy chuyện đó hài lòng với anh thì cùng lắm là anh chỉ cười theo một cách miễn cưỡng mà thôi!

Anh thật sự là khó gần hơn những người mà cô quen biết.

Vũ Hoàng Long nhìn gương mặt của cô qua những tia sáng từ ánh trăng bên ngoài. Anh tự thầm nhủ trong lòng.

Người con gái này tại sao lại có thể đẹp đến như thế? Những người xung quanh anh đều nhìn có cô bằng ánh mắt đói khát. Anh hiểu những ánh mắt đó, anh biết những người đó trong đầu đều suy nghĩ đen tối với cô.

Ngay cả anh cũng như vậy!

Khi anh ôm cô vào lòng, anh mới chợt nhận ra, thì ra thứ cảm giác mà anh cảm thấy thiếu bao lâu này chính là một cảm giác mang hơi ấm của một gia đình.

Và anh..... Anh rất cần cô cùng anh tạo nên một gia đình hoàn chỉnh.



Anh khao khát cô làm vợ của anh, anh muốn cô sinh cho anh một đứa con.

Dung Âm rụt rè cúi đầu nhìn anh, rồi nói.

"Em đói bụng... " Thức ăn mà anh mang đến, cô không thể cưỡng lại được khi chúng cứ bay phấp phới vào hai cánh mũi của cô.

Khóe môi Vũ Hoàng Long nở một nụ cười, một lần nữa anh úp vào ngực của cô.

"Em ăn no rồi thì đến lượt anh đó.".

Dung Âm ngượng chín mặt lên, ý tứ của anh đã quá rõ ràng rồi còn gì.

Một lát sau, Vũ Hoàng Long đặt Dung Âm ngồi xuống ghế. Rồi sau đó anh chuẩn bị lấy từng món ăn đã được chuẩn bị liền đặt lên trên bàn, hai chiếc ly thủy tinh anh cũng đã chuẩn bị để uống chai rượu vang mà anh đã mang đến.

Dung Âm hí hửng nhìn một bàn thức ăn đều là những món cô thích.

Nhìn biểu hiện vui mừng của cô như vậy! Trái tim của Vũ Hoàng Long vô thức cảm thấy mãn nguyện rất nhiều. Vì anh đã làm một chuyện khiến cho người con gái anh yêu cảm thấy vui vẻ trong lòng.Sự hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng này.

Một bàn có rất nhiều món ăn phương Tây, Dung Âm không phải chưa từng nếm qua. Nhưng những món trên bàn đã khá lâu cô không được ăn rồi!Từ khi vào tù đến giờ cô chỉ ăn cơm trắng hoặc những món ăn bình thường.

Nhưng điều đặc biệt là những món ăn này cô chưa từng nói cho anh nghe là những món ăn cô yêu thích. Không hiểu sao anh lại biết?

"Sao anh biết em đang đói bụng".Dung Âm vừa ăn vừa ngẩng đầu lên hỏi anh.

Vũ Hoàng Long không ăn, mà anh chỉ ngồi chống cằm nhìn người con gái đang không ngừng bỏ thức ăn vào miệng. Tuy cô đang đói, nhưng cô vẫn luôn giữ được nét tiểu thư khuê cát của mình. Cô ăn rất từ tốn, nhẹ nhàng đúng chất của một vị tiểu thư có một phong cách cao quý.

"Chuyện của em, cái gì anh không biết chứ! " Vũ Hoàng Long mỉm cười.

Dung Âm nở một nụ cười ngọt ngào, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Lúc này, Vũ Hoàng Long lại lấy chai rượu vang ra rót vào hai cái ly thủy tinh. Anh đưa cho cô một ly, còn anh thì giữ một ly.

"Chúng ta cùng nâng ly chào mừng đến đây đi Âm Nhi của anh!” Vũ Hoàng Long hào phóng nói lớn.

Dung Âm đưa hai tay lấy ly rượu từ tay anh. Miệng cười rất vui vẻ.

" Chúc mừng.. "

Cô nhanh chóng uống hết ly rượu trước mặt của anh.

Vũ Hoàng Long hơi bất ngờ ngạc nhiên.

"Tửu lượng em cũng khá đấy chứ! "

Xem ra nói về uống rượu có khi anh phải thua cô gái này rồi! Không nghĩ cô lại uống hết ly rượu chỉ trong phút chốc.Rượu này của anh là loại rất khó uống, nhưng nếu ai đã uống được thì rất khó có đối thủ có thể đấu lại.Nhưng cô lại uống rượu giống như uống nước thì anh phải nên xem xét cô gái này lại.

Dung Âm bật cười.

"Em và Hướng Vãn đều là những người có tửu lượng giỏi nhất trong nhà đấy...! "

Nhưng cô vừa nói xong, thì nét mặt của cô lại trở nên đầy đau thương,đôi mắt đượm buồn lập tức xuất hiện,

Vũ Hoàng Long đã nhìn thấy biểu hiện của cô. Đương nhiên anh biết cô đang buồn vì chuyện gì.

"Em đang nhớ Hướng Vãn sao? "

Dung Âm đưa hai tay lên đỡ lấy trán, cô khẽ cúi gằm mặt xuống. Những giọt nước mắt nặng trĩu lặng lẽ đã rơi xuống.

Không một ngày nào là cô không nhớ đến đứa em sinh đôi của mình. Cô rất hận chính mình vì đã không bảo vệ cho em ấy. Mọi chuyện xảy ra.cô chỉ tưởng như là mới ngày hôm qua,tại sao tình cảnh của cô lại ra nông nổi như thế này chứ?