Thời gian chậm chạp trôi qua, vào lúc bốn giờ sáng sớm, loạt binh sĩ hàng đầu đợt đầu tiên của Thiên Thần vừa xuống máy bay xong đã tạm thời tập kết lại trong sân bay ở duyên hải miền trung Việt Nam. Sau khi tập hợp trong khoảng thời gian gấp rút, bọn họ không mảy may nấn ná thêm mà cấp tốc đi đến
thành phố Huế.
Không chỉ có bọn họ, lúc này những binh sĩ của Thiên Thần vốn dĩ đang ở trong lãnh thổ của Việt Nam cũng lần lượt bắt đầu tiến vào thành phố, sau khi vào thành phố, dưới sự chỉ dẫn của Thiên Thất, bọn họ được chia thành nhiều đội nhỏ và ẩn
trốn,
Từng người từng người, từng đội từng đội gồm những chiến sĩ hàng đầu của Thiên Thần, sau vài giờ đồng hồ bón ba,
cuối cùng cũng đã tập hợp lại ở Việt Nam!
Tất nhiên, Tiêu Hạo Thiên cũng nhận được tìn tức về việc tập hợp của bọn họ, một mình anh đã có thể tung hoành ở Việt Nam, sau khi có binh sĩ của Thiên Thần quay lại, anh càng có
thể lộng hành hơn.
Sắc trời dần đần hừng sáng, nhưng Tiêu Hạo Thiên không
trở về nhà, mà chỉ lẳng lặng ngồi trong sân biệt thự, nhìn Thiên Thất hết lần này đến lần khác đánh Châu Đình Nghĩa ngất đi rồi lại khiến gã tỉnh lại, ép Châu Đình Nghĩa ăn rất nhiều cảm lợn vô cùng bẩn thiu. Ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên cứ lạnh lùng như: vậy mà nhìn tiết mục này, anh muốn để cho đồ rác rưởi đó cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là thực sự sống không bãng
chết.
Thẩm Xuân Linh ở bên cạnh nhìn thấy thì hoàn toàn phát ngốc, lúc này cô ấy đã hiếu, chuyện này vốn dĩ không hề có chỗ cho sự hoà giải. Thực chất Tiêu Hạo Thiên trả thù được Châu Đình Nghĩa cũng khiến cô ấy cảm thấy hả dạ. Nhưng tiếp sau đó là Châu Chính Vĩ và cả nhà họ Châu sẽ không để yên cho Tiêu Hạo Thiên.
‘Thấm Xuân Linh nghiến răng, giậm chân xoay người rời đi, trời sáng ba cô sẽ trở về, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ. chính là nhờ ba cô giúp đỡ Tiêu Hạo Thiên, chỉ cần…. Chỉ cần Tiêu Hạo Thiên không giết chết Châu Đình Nghĩa, chuyện này.
vẫn sẽ có thể có một hồi kết hoà hoãn!
Chỉ là, đối với lòng tốt của cô ấy, Tiêu Hạo Thiên không thèm hỏi lấy một câu, điều này khiến Thẩm Xuân Linh giận đến bứt rút trong lòng nhưng cũng không có cách nào khác. Thậm chí, cô còn sẵn sàng kéo cả nhà họ Thẩm của mình vào vòng
xoáy của cuộc đối địch này!
Lúc đó là bảy giờ rạng sáng, Thiên Nhất đưa Cao Ánh Vy và Thúy Hồng đến thành phố Hải Phòng, đông thời sắp xếp cho
bọn họ ở trong một khách sạn có điều kiện khá tốt,
Cao Ánh Vy bồn chồn bất an, trong đôi mắt toàn là tia máu vì đêm qua thậm chí cô còn không đám chợp mắt. Dù gì bọn họ. đã rời đi, nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn ở lại đó. Nếu hỏi trong lòng cô ấy có hận Tiêu Hạo Thiên hay không? Tất nhiên là có, dù sao. thì một mình cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều trong năm năm qua, có thể nói, năm đó sự xuất hiện của Tiêu Hạo Thiên đã trực tiếp thay đổi quỹ đạo của cả cuộc đời cô, cho dù cô có
muốn hay không thì chuyện cũng đã rồi
Nhưng đêm qua, Tiêu Hạo Thiên đã một mình xông vào nguy hiểm và đưa cô và Thúy Hồng ra ngoài, điều này không.
khỏi khiến cô vô cùng lo lắng.
Khi Cao Ánh Vy đang định đi hỏi Thiên Nhất về tình hình của Tiêu Hạo Thiên, thì Thúy Hồng đang nắm trên giường chợt tỉnh dậy, cô bé nhìn thấy Cao Ánh Vy đang đứng trước mặt mình, nhưng lại không thấy Tiêu Hạo Thiên đâu, đêm qua là lần
đầu tiên cô bé nhìn thấy ba mình.
“Mẹ ơi, ba đâu rồi?” Thúy Hồng chỉ đơn giản là hỏi một câu đó thôi mà khiến Cao Ánh Vy vốn luôn tỏ ra mạnh mẽ lập tức
tuôn nước mắt như mưa.
Sắc mặt Thúy Hồng cũng thay đổi, nước mắt trào ra, cô bé.
vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con muốn ba… Con muốn ba, con
muốn ba cơ.
Bây giờ trong đầu của Thúy Hồng tràn ngập cảnh Tiêu Hạo. Thiên xuất hiện trước mặt cô bé vào đêm qua rồi ôm cô bé vào. lòng. Trong lòng cô bé rất nhớ Tiêu Hạo Thiên. Nhưng lúc này cô bé lại nhìn thấy Cao Ánh Vy đứng cùng với một người đàn
ông lạ mặt, người đàn ông đó không phải là ba của cô bé.
Cao Ánh Vy nghĩ đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi cô rời đi, Tiêu Hạo Thiên đang bị hàng trăm người bao vây mà không khỏi cảm thấy đau khổ. Chẳng lẽ con trẻ chỉ vừa mới gặp mặt ba nó một lần mà đã vĩnh viễn không thể gặp lại hay sao? Chỉ là lúc này cô không dám nói thật với Thúy Hồng, chỉ có thế lau đi nước mắt và nói với Thúy Hồng: “Thúy Hồng, ba có chút
việc phải làm, mấy ngày nữa sẽ về với con.
Thúy Hồng nhìn Cao Ánh Vy một cái, nhưng không nói chuyện, thay vào đó chỉ cúi đầu và im lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: “Mẹ nói dối, chắc chản là ba đi đánh bọn người xấu đó. Mẹ ơi, ba sẽ ổn chứ? Thúy Hồng muốn có ba, con muốn có ba.. Thúy Hồng nói xong, những giọt nước mắt nhỏ lại thỉ
nhau rơi xuống. Thì ra cô bé biết hết mọi thứ, hiểu hết mọi thứ.
Thiên Nhất đứng ở bên cửa, ngẩng đầu hít một hơi thật
sâu, một người đàn ông mạnh mẽ, quyết liệt xông pha trên
chiến trường nhiều năm như anh ta mà cũng suýt chứt nữa rơi lệ. Anh ta kiềm nén tâm trạng của mình lại, đi đến bên giường của Thúy Hồng, ngồi xổm xuống, mỉm cười và nói với Thúy Hồng: “Con tên là Thúy Hồng đúng không? Ba của con là anh trai của chú, Thúy Hồng đừng lo lắng, chú hứa với con, nhiều nhất là hai ba ngày nữa ba con sẽ về đón con, chú là quân
nhần, chú chắc chẵn sẽ không nói dối con.
Lúc này Thúy Hồng mới ngấng lên nhìn Thiên Nhất và hỏi một cách ngây thơ: “Chú ơi, chú không được gạt Thúy Hồng đó, ba của con thật sự sẽ đánh bay những người xấu kia và quay lại tìm Thúy Hồng sao? Ba sẽ không giống như trước kia, không cần Thúy Hồng đúng không? Chú ơi, hãy nói với ba rãng Thúy Hồng rất ngoan, nếu ba thấy Thúy Hồng có chỗ nào không tốt
thì Thúy Hồng sẽ sửa đối, Thúy Hồng thực sự sẽ thay đối.
Thiên Nhất ngước đầu, thương xót căn chặt răng, người đàn ông sắt thép như anh ta thực sự là chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào hiếu chuyện như vậy, nói ra những lời trưởng thành như thế này. Một lúc sau, hai mắt Thiên Nhất đỏ hoe, anh ta nặng nề gật đầu và nói với Thúy Hồng: “Ừm! Chú thề rằng hai ba ngày nữa ba con sẽ trở về. Chú tuyệt đối không gạt Thúy
Hồng đâu.
Thiên Nhất lặp lại lời hứa với Thúy Hồng, lần này Thúy Hồng tạm thời tin lời anh. Sau đó Thúy Hồng kéo tay Thiên Nhất đòi
anh kể cho cô bé nghe chuyện về Tiêu Hạo Thiên, vì vậy Thiên
Nhất đã biên soạn những câu chuyện của bọn họ khi làm lính ở
bên ngoài để kể cho Thúy Hồng nghe.
Sức khoẻ của Thúy Hồng vốn đĩ rất suy nhược, cô bé ăn được một chút đồ ăn, nghe kể chuyện hai tiếng đồng hồ thì lại ngủ thiếp đi
Thiên Nhất cẩn thận đắp chăn cho Thúy Hồng xong mới bước ra ngoài, anh ta đi xuống lầu, châm thuốc hút một ngụm thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại anh ta hận không thể tự
tay đi bóp chết đám người nhà họ Châu.
“Anh đang nói dối Thúy Hồng có đúng không? Có điều tôi
tất cảm ơn anh, anh trở về đi, nếu như…… Nếu như anh ấy còn sống, thì kêu anh ấy mau chóng chạy trốn, rời khỏi Huế, rời khỏi ï Không biết Cao Ánh Vy đã xuất hiện bên cạnh Thiên Nhất từ lúc nào, ánh mắt tràn đầy
Việt Nam, đừng… Đừng quay lại nữa phức tạp nói với Thiên Nhất.
Thiên Nhất vội vàng dập tắt tàn thuốc, tràn đầy nghiêm túc nói với Cao Ánh Vy: “Chị dâu, bất luận thế nào đi nữa cũng mong chị tin tưởng đại ca, tin tưởng đại ca sẽ bình an vô sự trở
về, chắc chẳn đó!”
Cao Ánh Vy cười khổ, xoay người lại đi lên lầu… Tận sâu trong thâm tâm, cô không tin tưởng điều đó. Dù sao là ba của Châu Đình Nghĩa là người giàu nhất thành phố Huế, ở thành phố Huế hay thậm chí là toàn bộ Miền Trung, ông ta đều có
quyền lực thấu trời. Cho dù Tiêu Hạo Thiên là thành viên của bộ quốc phòng thì đã sao? Nói gì đến việc Tiêu Hạo Thiên còn đánh cho Châu Đình Nghĩa tàn phế, vậy thì Châu Chính Vĩ làm
sao có thể buông tha cho Tiêu Hạo Thiên được chứ?
Cùng lúc đó, bầu không khí trong biệt thự của nhà họ Châu ở trung tâm thành phố Huế vô cùng căng thẳng, bầu trời ảm đạm cả đêm qua, sáng nay cuối cùng cũng đã đổ mưa. Thành phố Huế năm ở gần biến, hiện tại trùng hợp đang là mùa mưa, bên ngoài mưa lớn một cách lạ thường, mà diện tích của biệt thự nhà họ Châu cũng đặc biệt rộng, phạm vi bán kinh năm dăm ngay trung tâm thành phố đều là thuộc sở hữu riêng của nhà họ Châu.
Giờ phút này, trong sân nhà họ Châu chật ních người, từ cổng lớn đi vào sảnh lớn nhà họ Châu đều có vệ sĩ mặc vest đen đứng canh gác vô cùng nghiêm ngặt, bầu không khí trong
sảnh biệt thự của Châu Chính Vĩ vô cùng áp bức.
Có mấy người lớn tuổi của nhà họ Châu đang ngồi trong sảnh lớn, bất kỳ ai trong số họ cũng đều là ông trùm về các
ngành khác nhau ở thành phố Huế, ngay cả Châu Thái Duy đêm
qua vội vã lăn lội đến đây cũng chỉ dám ngồi ở vị trí ngoài cùng, Lúc này, ngồi trên ghế chính ở sánh là một người đàn ông mặc
một bộ đồ Tôn Trung Sơn, tóc chải ngược ra sau, hốc mắt trũng,
sâu, ánh mắt thâm thúy, toàn thân luôn toát ra khí chất thiên bẩm của một kẻ cầm quyền, không một chút tức giận, ông ta chính là ông chủ của nhà họ Châu, Châu Chính Vĩ
Châu Thái Duy thấy bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, từ: tối hôm qua ông đến báo tin tới giờ, Châu Chính Vĩ đều không có động tĩnh. Lúc này ông ta thực sự không nhịn được nữa, đứng dậy nói với Châu Chính Vĩ “Anh cả, chúng ta mau phái nhân lực đi giải cứu Đình Nghĩa đi! Không thế thực sự đợi ba
ngày như thế chứ?”
Châu Chính Vĩ cúi đầu, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bội ở ngón tay cái, tồi ngẩng đầu liếc nhìn Châu Thái Duy nói: “Gọi
video cho Đình Nghĩa.
Sắc mặt Châu Thái Duy lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu, ngay lập tức hai tên đàn em đặt một màn hình chiếu ở ngay chính giữa phòng khách, Châu Thái Duy trực tiếp gọi video cho Châu Đình Nghĩa
Trong sân của ngôi biệt thự trên sườn đồi ven sông, Tiêu Hạo Thiên mặc một áo choàng đen vẫn ngồi đó, Thiên Thất đứng sau lưng cầm một chiếc ô lớn màu đen che cho anh, và phía trước mặt của Tiêu Hạo Thiên chính là Châu Đình Nghĩa
đang khổ sở gào rú trong chưồng lợn…
“Đại ca, nhà họ Châu gọi video cho Châu Đình Nghĩa… Trả
lời hay không?” Thiên Thất cầm điện thoại di động của Châu
Đình Nghĩa, hỏi ý kiến của Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên nói: “Không phải gọi cho Châu Đình Nghĩa,
mà là gọi cho tôi, bắt máy đi.
Cuộc gọi điện video được kết nối, bóng dáng của Châu Chính Vĩ lập tức xuất hiện trước mắt Tiêu Hạo Thiên, Châu Chính Vĩ nhìn Tiêu Hạo Thiên và nói: “Tôi là Châu Chính Vĩ, cậu là Tiêu Hạo Thiên từ Bộ quốc phòng ra đó đúng không?”
Con ngươi của Châu Chính Vĩ co lại, giọng nói thâm sâu lạnh lùng: “Trận mưa này ở Huế sẽ không kéo dài nổi tới ba ngày, mà tôi cũng không chờ được tới ba ngày. Tôi cho cậu. mười tiếng đồng hồ để gọi người. Mười tiếng sau, nhà họ Châu
của tôi sẽ đến thăm.”
Tiêu Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, nghiêng người ra trước nhìn Châu Chính Vĩ và nói: “Mưa ở Huế có kéo dài ba ngày hay không tôi không biết. Ba ngày là để nhà họ Châu của ông làm công tác chuấn bị, nếu ông đã muốn mười tiếng, vậy thì mười tiếng sau, tôi sẽ ở đây đợi ông, nhân tiện tặng ông thêm một câu, nhớ đem theo đủ quan tài… Nói xong, Tiêu Hạo Thiên cúp máy,
Còn giờ phút này, ánh mắt của Châu Chính Vĩ ở trong biệt
thự nhà họ Châu đã trở nên âm hiểm đến cực điểm, lửa giận