Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 154: Lấy huyết hiến tế, cả Hà Nội chấn động!



Hiện tại trong ngoài Đường gia có hơn mười đại cường giả chiến thần đang từ từ bay lên trời, khí thế ngút trời.

"Đừng dừng lại, phụng mệnh thủ vệ Đường gia! Giết sạch những kẻ thù địch! Giết!" Mười đại cường giả đang bay trên bầu trời cùng nhau hô lớn.

"Hắn...Bọn họ..." Đường Huy Hoàng, Đường Yến Nhi, Đường Như Ý và cả Đường gia đều không dám tin việc đang xảy ra trước mắt, mười đại cường giả đó là từ Đường gia bay ra sao?

"Mười đại cường giả chiến thần ư? Chuyện này không thể nào. Hiện tại Hoàng Bá Thiên cùng với các chiến thần của mình cũng không dám tin những gì họ đang nhìn thấy. Bọn họ muốn xoay người bỏ chạy nhưng ngay sau đó ba chiến thần của Đường gia Thiên Nhất, Thiên Nhị, Thiên Tam đã hạ ngay bốn tên chiến thần Hoàng gia, sau đó đi vào thiên thần điện để hạ các chiến thần còn lại. Hoàng Bá Thiên cùng chiến thần của Tôn gia ra sức chống trả.

Phốc phốc. Ngoài sức tưởng tượng, ở trên trời một đám người đang liều mạng hướng Hoàng Bá Thiên trước công sau kích. Sau đó trực tiếp đem Hoàng Bá Thiên cùng với các chiến thần của ông ta chém chém giết giết.

"Tiếp tục giết!" Thiên Nhất cùng một đám người sau khi giết Hoàng Bá Thiên liền tiếp tục hướng về phía ba chiến thần còn lại của Tôn gia. Mà hiện tại ngoại trừ ba chiến thần của Đường gia đang chiến đấu, thì còn bảy chiến thần khác đang cùng nhau đi về phía Phùng gia, Mã gia, Tôn gia để chiến đấu.

"Không hay rồi, rút!" Tôn gia nhìn thấy chiến thần của Đường gia trong lòng vô cùng sợ hãi liền nghĩ đến việc bỏ chạy.Nhưng ngay sau đó một tiếng phịch rất lớn, Tôn gia bị chém bay đầu.

"Tiếp tục giết." Thiên Nhất hét lớn, các chiến thần còn lại của Tôn gia cùng Phùng gia kết hợp chống trả. "Không..." Là tiếng kêu của chiến thần Phùng gia, hắn ta kêu một tiếng thảm thiết sau đó trong nháy mắt thân thể liền biến thành bốn mảnh...

"Tôi đầu hàng, đừng giết ta, đừng giết tôi.”Là tiếng kêu của gia chủ Mã gia, hôm nay đã đánh ác liệt như vậy mà mới quỳ xuống đất đã nghĩ đến việc xin tha. Nhưng hắn còn chưa quỳ hẳn xuống đất, ánh đao của Thiên Nhị lóe lên Mã gia chủ liền bay đầu.

Những kẻ bị giết rơi xuống đều sẽ bị thiêu cháy, ba chiến thần của Đường gia nhanh chóng xuất động, hướng về kia thượng trăm hào nửa bước chiến thần phóng đi.

Trong lúc nhất thời mười đại chiến thần, giống như bị hổ nhập, chỉ giơ tay chém xuống một cái kẻ địch thân liền biển thành hai.

"Chay! Chay! Chay!" Lúc này những chiến thần còn lại của Hoàng gia, Phùng gia, Mã gia, và Tôn gia trong lòng sợ hãi tới cực điểm chi nghĩ đến chuyện bỏ chạy, tuy biết các chiến thần rất mạnh nhưng không ngờ tất cả trong giây lát đã bị giết sạch, bọn họ sợ hãi chạy tứ tung bốn phía.

Hiện tại ở phía Long Dã Quỳ, hắn ta đang được các thủ hạ tung hô nên vô cùng kích động: “Tôi biết! Tôi biết! Là thiên thần điện chủ hội phái người lại đây. Được được, tốt! Sảng khoái!"

Ha ha ha ha. Long Dã Quỳ phá lên cười đến nỗi miệng phun ra máu tươi cũng không quan tâm.

"Long Dã Quỳ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bọn họ không giống như là chiến bộ của anh?" Lúc này Long Dã Quỳ kêu lớn định xông lên hỗ trợ nhưng Trần Tân, Triển Hùng Phi người đầy thương tích đi đến trước mặt Long Dã Quỳ hỏi.

"Đừng hỏi nữa, không cần lo cho tôi, nếu không nhầm các anh ngày mai sẽ biết Còn bây giờ mau đi triệu tập nhân mã để giết sạch bọn chúng. Đúng rồi, còn Hoàng Khải không cần giết chỉ cần đánh gãy tử chi là được." Long Dã Quỳ nói xong cầm đao hướng về phía Hoàng Khải phóng đi. Mà lúc này Thiên Cửu đang muốn ra tay đánh gục Hoàng Khải, Long Dã Quỳ thấy vậy chạy nhanh hét lớn: "Giữ một mạng cho hản ta! Ngày mai vị kia đến đây sẽ tự tay giết!"

Thiên Cửu nghe vậy, dừng tay lại cách đầu Hoàn Khải một thước. Sau đó hắn quay đầu lại nhìn Long Dã Quỳ liếc mắt một cái. Xuống một khác Long Dã Quỳ nhe răng cười, đem chiến đao đặt tại cổ Hoàng Khải.

"Họ Hoàng kia, ngươi vĩnh viễn không biết, các ngươi rốt cuộc xúc phạm ai." Long Dã Quỳ cười lạnh với Hoàng Khải cười nhìn thấy hắn giống như chết. Hoàng Khải vô cùng hoảng sợ, hắn chạy nhanh đến chỗ Long Dã Quỳ cầu xin tha mạng nói: "Long Dã Quỳ, xin hãy tha cho tôi, ở sau lưng Hoàng gia còn có môn phiệt, không đúng, là hai môn phiệt cần được duy trì! Không được không được."

Long Dã Quỳ cười lạnh, sau đó giơ tay chém xuống, chém đứt hai tay hai chân Hoàng Khải. Rồi cười lạnh tiến đến gần bên tai Hoàng Khải, nhẹ giọng nói: "Anh cho rằng môn phiệt của anh sau này còn có thể tồn tại sao? Các ngươi biết các ngươi đã đắc tội với ai không? Tiêu Hà Thành? Không,anh ta hiện tại chính là Tiêu Hạo Thiên cũng chính là thiên thần điện điện chủ. Ha ha ha ha ha."

Hoàng Khải choáng váng, cả người thì đau nhức trong lòng thì sợ hãi. Ngay sau đó hắn vừa định nói chuyện, Long Dã Quỳ liền trực tiếp chặt đứt đầu lưỡi hắn ta.

"Gọi người tới trị thương cho hắn, giữ lại mạng chó này của hắn ta." Long Dã Quỳ nhìn đám hộ vệ phía dưới lớn tiếng phân phó nói.

Xa xa người ngã trên mặt đất đứng lên một cách khó khăn, là Tiêu Nhị gia, Tiêu Phong Vân, thần sắc đại biến. Hắn không biết đám người trước mặt Thiên Nhất nhưng hắn ở Sài Gòn từng gặp qua Thiên Nhất, nhưng hiện tại đứng trước mặt lại là chiến thần đỉnh cường giả cùng Thiên Nhất. Sau đó liền hiểu những người này đều là tướng sĩ.

"Tiêu gia, các ngươi cuối cùng cũng biết, các ngươi đến cuối cùng đã bỏ lỡ cái gì, mất đi cái gì a." Tiêu Phong Vân thở dài, Đường gia đã an toàn, hắn cũng không có cần ở lại chỗ này, vì thế ở cùng hai ám vệ hướng về phía ngược lại rời đi.

Ngay lúc Tiêu Phong Vân rời đi Thiên Nhất dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu Phong Vân

Ngay lúc này mười đại chiến thần còn lại điên cuồng chém chết, trước cửa Đường gia máu như chảy thành sông, thi thể khắp nơi. Hoàng gia, Phùng gia, Mã gia, Tôn gia muốn toàn bộ tán loạn mở ra. Trên chiến trường ánh lửa phóng lên cao còn kèm theo khói đặc cuồn cuộn.

Mọi người ở Đường gia lúc này, tất cả đều sợ ngây người, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt. Bởi vì Đường gia đang gặp phải tai ương ngập đầu nên bọn họ đã chuẩn bị chờ chết, nhưng hiện tại kẻ địch toàn bộ bị giết sạch! Hơn nữa họ không ngờ ở Đường gia còn có mười chiến thần được cất dấu?

"Ba, mười cường giả đó, bọn họ là ai? Bọn họ. Bọn họ là do ba tìm tới sao?" Đường Yến Nhi nhìn Đường Huy Hoàng hỏi.

Nhưng hiện tại Đường Huy Hoàng đang choáng váng, ông ngây ngốc nhìn thấy số kẻ địch bị các chiến thần giết nói: "Không, không phải ba, nếu ba có thể tìm được cường đại ở bên ngoài thì đã sớm nói cho các con biết. Các cường giả này, ba cũng không biết a."

Đường Như Ý đột nhiên nhìn Đường Huy Hoàng nói: "Ông nội, ông nói cường giả có phải là anh Hà Thành mời đến không?"

Đường Huy Hoàng thân mình run lên, chân mày cau lại nói: "Chắc không đâu, chúng ta không có đi tìm nó?"

Sau đó Đường Như Ý lắc đầu nói: "Xin lỗi ông nội, con đã cho người đi tìm anh Hà Thành, Thanh Mai bốn ngày trước đã rời Hà Nội đi Sài Gòn, ông nội, ông nói liệu có phải là Thanh Mai tìm đến anh Hà Thành không?"

Đường Huy Hoàng lắc đầu nói: "Ông không biết, sau này hỏi lại sau, dù sao có như thế nào, Đường gia chúng ta đều phải cảm ơn mười vị chiến thần này, nếu không có bọn họ, Đường gia đã sớm bị diệt vong."

"Vâng." Đường Huy Phong, Đường Thế Hải đều hiểu liền gật đầu.

Số kẻ địch tiến đến bao vây Đường gia hơn phân nửa bị giết ở chiến trường, một nửa còn lại thì chạy trốn. Mười đại chiến thần ở thiên thần điện cũng thu đao trở về rồi tĩnh lực đứng yên trước cửa Đường gia. Mọi người trong Đường gia muốn tiến lên để hỏi nhưng lại bị Thiên Nhất cự tuyệt. Vì thế họ chỉ có thể yên lặng trở về. Đường Huy Hoàng đang nghĩ cũng không biết Hoàng Bá Thiên cùng những người lúc nãy bị giết rồi liệu còn có người đến nữa không.

Sau khi mọi người trong Đường gia trở về, mười vị chiến thần vẫn tiếp tục yên lặng đứng bảo vệ trước cửa Đường để đợi điện chủ đến. Một giờ sau, trời bắt đầu tối hẳn, Hà Nội chìm vào ban đêm. Cả Hà Nội, vô số thế lực gồm có nhà giàu, thế gia môn phiệt, tất cả đều bị chấn động, họ đều điên cuồng dò hỏi tin tức trận chiến ở Đường gia.