Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 177: Tiêu Chiến Minh đau lòng



“Haiz... Ông bạn già à, ông phải chống đỡ đấy. Chuyện đến nước này cũng không phải không có cách nào hòa hoãn, chỉ là rất khó. Hơn nữa, bây giờ ông có giết chết Hạo Lam cũng không có tác dụng gì hết, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi. Cháu trai kia của ông có lẽ hôm nay sẽ trở về" Long Chiến Quốc hít sâu một hơi, dùng sức nắm bả vai của Tiêu Chiến Minh.

Tiêu Chiến Minh nghe xong theo bản năng có chút vui mừng, hỏi: “Nguyên soái Long, hôm nay cháu tôi sẽ trở về ư?"

Long Chiến Quốc nhìn mắt Tiêu Chiến Minh có vẻ vui mừng, ông lại hít sâu một hơi, vẻ phức tạp nói với Tiêu Chiến Minh: “Chiến Minh, ông đừng hiểu lầm. Theo tôi thấy, năm đó cháu ông bị đuổi khỏi nhà lại bị người ta đuổi giết, hôm nay thằng bé trở về, ông cảm thấy là chuyện tốt sao?"

“Hừm..." Tiêu Chiến Minh ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, năm năm trước nhà họ Tiêu đối xử với cháu ông như vậy, hôm nay cháu ông trở về thì sẽ vui vẻ đoàn tụ cùng với đám người nhà họ Tiêu bọn họ ư? Không thể nào! Vui vẻ trong mắt Tiêu Chiến Minh dần tan đi, ánh mắt lại dần có vẻ nặng nề.

Tiêu Chiến Minh im lặng, rất lâu sau ông mới hít sâu, vô cùng nghiêm túc nói với Long Chiến Quốc: "Nguyên soái Long, nếu hôm nay cháu tôi trở về, bất 1. kể nó có thái độ gì, người ông nội như tôi sẽ gánh vác cho nó! Nhà họ Tiêu nợ nó, tôi sẽ trả! Từ nay về sau tôi sẽ là chỗ dựa cho nó!"

Long Chiến Quốc nhìn ông, ánh mắt càng phức tạp, lắc đầu nói: "Chiến Minh à, haiz... ông chuẩn bị một chút đi, cháu ông... cháu ông, bây giờ cháu ông rất mạnh, rất mạnh, so với ông tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều. Trong lòng Long Chiến Quốc càng phức tạp hơn.

Lúc này, cuối cùng Tiêu Chiến Minh mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi Long Chiến Quốc: "Nguyên soái Long, chắc ông biết chuyện của cháu tôi đúng không? Vậy bây giờ ông hãy nói với tôi tất cả những chuyện ông biết đi. Tình hình sau khi cháu tôi bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu, mong ông đều nói tất cả cho tôi biết! Tôi muốn biết toàn bộ! Tôi muốn biết những năm này rốt cuộc cháu tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực!” Ánh mắt Tiêu Chiến Minh vô cùng kiên định, hai mắt đỏ lên, cả người kích động run rẩy. Long Chiến Quốc hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được! Tôi sẽ nói cho ông biết tất cả, ông phải chuẩn bị cho tốt!"

Ngay sau đó, lúc Long Chiến Quốc định nói hết mọi chuyện thì tam trưởng lão nhìn đám người nhà họ Tiêu, trừ mấy chục chiến sĩ trung thành nhất của Bộ quốc phòng ra thì tất cả mọi người đều phải cách xa nhà chính nhà họ Tiêu.

Tiêu Chiến Minh thấy vậy, ánh mắt không khỏi nhếch lên, nhìn Long Chiến Quốc lại nhìn tam trưởng lão, nói: “Tam trưởng lão, nguyên soái Long, chuyện của cháu tôi rất quan trọng ư?"

Tam trưởng lão vô cùng ngưng trọng gật đầu:

"Đúng vậy, rất quan trọng. Chiến Minh, tiếp theo đây ông phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!”

"Được!" Tiêu Chiến Minh cũng hít sâu một hơi, gật đầu.

Ngay sau đó, Long Chiến Quốc nói với ông: "Chiến Minh, năm năm trước sau khi cháu ông bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, từ Sài Gòn chạy trốn đến Hải Phòng, lại được một cô gái ở đó cứu mạng. Sau khi thằng bé ở Hải Phòng dưỡng lành vết thương thì lại ra chiến trường biên giới!"

Tiêu Chiến Minh nghe thế, mày nhếch lên, trong lòng chấn động hỏi: "Hà Thành ra chiến trường biên giới? Nó... nó?"

Long Chiến Quốc xua tay cắt ngang lời Tiêu Chiến Minh: "Chiến Minh, ông đừng chen lời, cứ nghe tôi nói tiếp đã!"

"Được!" Tiêu Chiến Minh gật đầu không lên tiếng Long Chiến Quốc hít sâu, nói tiếp: “Cháu ông ở nữa.

chiến trường biên giới chiến đấu năm năm, nổi danh ở biên giới. Năm năm, chiến đấu vào sinh ra tử vô số lần khiến nó trưởng thành hơn, cũng trưởng thành vô cùng nhanh."

Tiêu Chiến Minh lại cắt ngang hỏi: “Nguyên soái Long, ông muốn nói với tôi, nó cũng là chiến thần ư? Hay là phong hiệu chiến thần biên giới?"

Long Chiến Quốc thở dài lắc đầu, Tiêu Chiến Minh muốn cắt ngang lời ông lại cắt ngang luôn.

Long Chiến Quốc im lặng, Tiêu Chiến Minh lại sốt ruột, vội truy hỏi: "Nguyên soái Long, ông nói đi chứ. Cuối cùng cháu tôi có trở thành chiến thần không?"

Long Chiến Quốc lắc đầu nói: "Không, nó không gia nhập vào Bộ quốc phòng Việt Nam. Trước đó tôi đã mời nó rất nhiều lần nhưng nó đều không gia nhập."

"Đúng là hồ đồ! Thằng bé Hà Thành này sao lại không chịu gia nhập vào Bộ quốc phòng chứ! Haiz!" Tiêu Chiến Minh cũng có hơi sốt ruột.

“Ha ha, nó sẽ không gia nhập đâu, ông có biết tôi đã mời nó như nào không?" Long Chiến Quốc phức tạp cười khổ một tiếng, tiếp tục nói với Tiêu Chiến Minh.

Tiêu Chiến Minh sửng sốt, hỏi: "Hả? Nguyên soái Long, ông mới nó thế nào? Lẽ nào muốn nó trở về Việt Nam điều hành một thành phố?"

Long Chiến Quốc lắc đầu, sau đó lại hít sâu, ép tâm trạng xúc động trong lòng xuống, vô cùng cảm khái nói: “Không phải, tôi mới nó... trở về kế thừa cả Bộ quốc phòng Việt Nam!"

"Cái gì? Nguyên soái Long, ông mời Hà Thành tiếp quản cả Bộ quốc phòng? Nó... nó có năng lực đó ư? Nguyên soái Long, ông đừng có mà làm chuyện ngốc, ông cũng đừng bận tâm đến tôi." Tiêu Chiến Minh nghe xong lập tức sửng sốt, vội vàng nói với Long Chiến Quốc.

Long Chiến Quốc cười khổ không nói. Sau đó, tam trưởng lão ở bên mới lên tiếng: “Chiến Minh à, Chiến Quốc nói không sai, là ông sai."

Tam trưởng lão hơi dừng lại, sau đó nói từng câu từng chữ: “Bởi vì cháu trai ông, nó có năng lực đó!" Tam trưởng lão nói vô cùng nghiêm túc.

"Cái này không thể nào! Hà Thành có mạnh nhưng cũng không thể trong thời gian năm năm ngắn ngủi lên được cấp thiên hoàng được? Hơn nữa, năm năm nay, tôi ở biên giới cũng không nghe nói đến ai trong năm năm ngắn ngủi đột phá lên cấp thiên hoàng. Các người đừng có lừa tôi!" Mặc dù tam trưởng lão nói chắc chắn như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Chiến Minh vẫn không tin. Trong ấn tượng của ông thì không thể có chuyện này.

Thế nhưng, ngay sau đó, ánh mắt Long Chiến Quốc mang ý sâu xa nhìn ông: “Thực sự không thể hả? Năm năm nay ông ở biên giới thực sự chưa nghe nói đến có người trong năm năm tăng lên được cấp thiên hoàng ư? Thật sự không có hả?"

Long Chiến Quốc và tam trưởng lão đều nhìn Tiêu Chiến Minh.

Tiêu Chiến Minh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lắc đầu nói luôn: “Không thể nào, tôi chưa từng nghe nói đến. Năm năm? Ngắn ngủi chỉ có năm năm mà lên đến cường giả cấp thiên hoàng? Các ông tưởng ai cũng giống như điện chủ điện Thiên Thần thanh danh chấn động ở chiến trường biên giới à? Các ông tưởng... Ồ... từ từ... đợi đã.." Sau đó, Tiêu Chiến Minh đang không ngừng nói lời phản bác lại, nhưng khi ông nhắc đến điện chú điện Thiên Than thì cả ngưoi bong ngây ra, miêng há to nhìn Long Chiến Quốc và tam trưởng lão bên cạnh.

Mà lúc này, Long Chiến Quốc và tam trưởng lão cũng vô cùng nghiêm túc nhìn ông, nhìn thật chăm chu.

"Điện... điện chủ điện Thiên Thần? Các ông... các ông nói là điện chủ điện Thiên Thần?" Tiêu Chiến Minh cực kỳ chấn động nuốt nước miếng, trong lòng không thể tin hỏi.

Long Chiến Quốc nghiêm túc vô cùng, đồng thời trong lòng cũng chấn động, gật đầu nói với Tiêu Chiến Minh: “Chiến Minh, không phải là điện chủ điện Thiên Thần trong năm năm liên tục tăng nhanh hơn người à, trở thành cường giả cấp thiên hoàng ư? Không lẽ cậu ấy không phải à?"

"Bang bang" cả người Tiêu Chiến Mình chẳng động liên tục lùi về sau mấy bước. Lúc này trong lòng ông nối lên sóng to gió lớn. Cháu trai ông là điện chù điện Thiên Thần? Chính là điện chù điện Thiên Thần vẫn luôn giúp Bộ quốc phòng Việt Nam trên chiến trường biên giới? Điện chủ điện Thiên Thần lúc trước khi còn Ở chiến trường biên giới đã cứu mạng ông ư? Sắc mặt Tiêu Chiến Minh vô cùng xúc động, lẩm bẩm nói: “Các người... các người nói, điện chủ điện Thiên Thần quyền lực to lớn, anh hùng hơn người, vô cùng mạnh mẽ ở chiến trường biên giới chính là... là cháu trai của tôi?" . truyện kiếm hiệp hay

Long Chiến Quốc nghiêm túc gật đầu: "Ừm, không sai, chính là cháu ông.” Tiêu Chiến Minh vẫn còn không dám tin nói tiếp:

"Nhưng ở chiến trường biên giới, tuy tôi không biết tên của điện chủ điện Thiên Thần, nhưng tôi dám khẳng định, cậu ấy tuyệt đối không tên là Tiêu Hà Thành mà!" Tam trưởng lão thở mạnh nói: "Haiz, Chiến Minh, ông quên à, năm năm trước, thằng bé bị đuổi khỏi nhà, tuy nó vẫn giữ lại họ Tiêu, nhưng nó đã đổi tên rồi. Nó... giờ nó tên là... Tiêu Hạo Thiên!"

"Bịch!" Tiêu Chiến Minh chấn động trực tiếp ngồi trên mặt đất. Điều này... điều này sao có thể? Cường giả có một không hai khiến các thế lực nước ngoài ở chiến trường biên giới phải kinh sợ chính là cháu trai

ông? Là cháu trai ruột của ông? Long Chiến Quốc và tam trường lão đều gật đầu. Nói thật thì lần đầu tiên bọn họ biết thân phận thực sự của Tiêu Hạo Thiên, trong lòng hai người cũng vô cùng chấn động. Cà thành phố Hà Nội này ai có thể ngờ được, đứa con bị vứt bỏ năm đó của nhà họ Tiêu lại phát triển đến tình trạng này cơ chứ? Căn bàn chính là không cách nào tưởng tượng được.

"Tiêu Hạo Thiên, điện chủ điện Thiên Thần? Đợi đã... cái tên Tiêu Hạo Thiên này, sao, sao tôi lại cảm thấy có chút quen tai?" Tiêu Chiến Minh đang ngã ngồi trên đất, trong miệng lầm bẩm tên Tiêu Hạo Thiên, bỗng nhiên cảm thấy có hơi quen thuộc. Nhưng nhất thời ông lại không thể nhớ ra nổi, không nhớ ông đã nghe cái tên Tiêu Hạo Thiên này ở đâu.

Long Chiến Quốc cười khổ một tiếng, nói: “Ừm, đương nhiên ông thấy quen rồi, bởi vì hôm nay ông...” Nhưng Long Chiến Quốc còn chưa nói xong thì ngoài cửa lớn nhà họ Tiêu truyền đến một tiếng vang lớn.

Ngay sau đó, bốn năm vệ sĩ của nhà họ Tiêu bị người khác đánh ngã từ ngoài vào. Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn nhà họ Tiêu lúc này có hơn mười hơi thở vô cùng mạnh mẽ đang cuồn cuộn tiến đến.

Tam trưởng lão vốn đang ngồi trên ghế, lúc này cũng đứng thằng lên, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Đúng là đến rất nhanh.”

Mà lúc này, Long Chiến Quốc, tam trưởng lão, còn có Tiêu Chiến Minh đều ngầng đầu nhìn về phía cửa lớn nhà họ Tiêu. Sau đó, tam trưởng lão và Long Chiến Quốc hít sâu một cái, nói với Tiêu Chiến Minh: "Chiến Minh, cháu ông đến rồi, ra ngoài gặp đi!"