Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 180: Cha con



Bầu trời Hà Nội hôm nay âm u, gió thổi lành lạnh, nhà tổ nhà họ Tiêu phía dưới lại chìm trong khói bụi.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Tòa nhà tổ nhà họ Tiêu ở Hà Nội xây dựng sừng sững mấy chục năm bị sụp đổ, dù là lầu các, chỗ nghỉ chân hay ven hồ đều bị phá hủy. Mà Tiêu Chiến Minh lúc này đứng ở trước cổng nhà tổ vẫn không quay về nhìn, dường như tòa nhà bị phá phía sau lưng ông không phải nhà của ông vậy.

Gió lạnh thổi qua làm bay mái tóc bạc của ông, lúc này trông ông cụ như đã già đi chục tuổi, nháy mắt như đã đến lúc gần đất xa trời vậy. Hai mắt ông cụ đò bừng, khuôn mặt dãi gió dầm mưa trong chiến tranh thấm đượm nước mắt. Nhưng Tiêu Chiến Minh vẫn không quan tâm, trong miệng ông chì lầm bầm: “Phá hay lắm, hủy hay lắm, nhà họ Tiêu như này... nhà họ Tiêu như này bị hủy cũng tốt, cũng tốt!" “Haiz!" Tam trưởng lão và Long Chiến Quốc đều thở dài, bọn họ cũng không thể làm được gì. Tiêu Hạo Thiên còn quá trẻ, trong lòng anh có nỗi hận! Mà hôm nay Tiêu Hạo Thiên quay về lại không trực tiếp ra tay với người nhà họ Tiêu đã là chịu đựng lắm rồi! Trách nhiệm mà anh gánh vác cũng không ít hơn so với bất kỳ ai trong bọn họ, vậy nên hôm nay để Tiêu Hạo Thiên trút hết ra một lần cũng tốt.

Nhà không còn thì có thể xây dựng lại. Với tốc độ điên cuồng của Việt Nam thì chỉ hai ba tháng là lại có thể gây dựng được một nhà họ Tiêu mới.

Mà lúc này, sau khi không ngừng phá hủy lầu các của nhà họ Tiêu, Tiêu Hạo Thiên đã tới gần từ đường. Đám người nhà họ Tiêu lúc này, gồm cả Tiêu Hạo Lam bị thương nặng đang nằm bên trong từ đường thì toàn bộ mọi người đều đứng ở đây. Ai nấy đều trơ mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên dẫn theo từng cường giả vô cùng mạnh mẽ không biết cấp bậc là gì và cả mười chiến thần đỉnh phong phá hủy cả nhà họ Tiêu. Mà đến chỗ này thì cả nhà họ Tiêu đã bị phá hủy hơn nửa, bây giờ cũng chỉ còn lại từ đường phía sau Tiêu Hạo Thiên đang đứng, ngoài ra không còn gì khác.

Cả nhà họ Tiêu bây giờ là một đống hỗn độn, Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên vẫn cực kỳ lạnh lẽo. Sau khi anh giơ kiếm chém đổ một căn nhà nữa thì xuất hiện trước từ đường nhà họ Tiêu, đương nhiên cũng nhìn thấy đám người nhà họ Tiêu đang đứng trong từ đường. Thoáng chốc, khi Tiêu Hạo Thiên nhìn vào bên trong từ đường, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, anh lại trầm mặc. Bên trong có chú hai Tiêu Phong Vân, ông hai Tiêu Phong Minh, còn có cả... ba anh Tiêu Hạo Lam lúc này đã bị Tiêu Chiến Minh đánh bị thương nặng nằm đó!

Sau đó, Thiên Thập Nhất và mười chiến thần đỉnh phong cũng đã đến phía sau Tiêu Hạo Thiên, yên lặng không nói gì. Mắt lão Hình hơi co lại, cũng đứng bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, không lên tiếng. Tiêu Hạo Thiên nắm chặt kiếm trong tay, lúc này chỉ cần anh chém một kiếm về phía trước thì từ đường nhà họ Tiêu sẽ tan thành mây khói, tất cả bài vị nhà họ Tiêu bên trong cũng sẽ hóa thành bột phấn.

Nhưng ngay lúc này, Tiêu Phong Vân ở trong từ đường hét lên với Tiêu Hạo Thiên: “Hạo Thiên, từ đường của nhà họ Tiêu không thể phá!"

Sắt mặt Tiêu Phong Vân trắng bệch, khóe miệng còn có máu tươi rỉ ra, hai mắt đỏ bừng hét to với Tiêu Hạo Thiên. Thực ra từ hai tháng trước, sau khi từ Sài Gòn trở về, trong lòng ông ta đã có dự cảm sẽ có chuyện như ngày hôm nay. Bây giờ, Tiêu Hạo Thiên có thể phá hủy tất cả nhà cửa của nhà họ Tiêu, nhưng từ đường này, bọn họ muốn giữ lại.

"Đúng vậy, cậu cả, từ đường nhà họ Tiêu không thể hủy được. Chuyện năm năm trước là chúng tôi sai, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu!" Ngay sau đó, mấy trưởng lão của nhà họ Tiêu đều quỳ xuống trước mặt Tiêu Hạo Thiên đau khổ cầu xin.

Nhưng sau đó, Tiêu Chiến Minh đứng ở xa trước đám đổ nát, đưa lưng về phía mọi người, mở miệng hét to mạnh mẽ: "Không cần ngăn cản! Nhà họ Tiêu như thế này, hủy đi càng tốt! Cứ để nó phá!"

Tiêu Hạo Thiên không để ý đến lời nói của bất kỳ ai, dù là Tiêu Phong Vân hay đám trưởng lão của nhà họ Tiêu, kể cả lời nói của Tiêu Chiến Minh đứng phía trước kia anh cũng không nghe. Sau đó, Tiêu Hạo Thiên tiếp tục chậm rãi giơ kiếm trong tay lên nhắm thẳng vào từ đường của nhà họ Tiêu. Nhưng lúc anh chuẩn bị chém xuống thì Tiêu Hạo Lam nằm trong từ đường, hai mắt vô cùng phức tạp nhìn anh, lên tiếng gọi: “Hà Thành!"

Đây là lần đầu tiên sau năm năm Tiêu Hạo Lam và Tiêu Hạo Thiên mới gặp nhau, cũng là lần đầu tiên ba con hai người nói chuyện. Thế nhưng sau khi Tiêu Hạo Lam mở miệng nói chuyện thì hơi thở trên người Tiêu Hạo Thiên bỗng nhiên không ổn định, lửa giận trong lòng tức khắc bùng lên cuồn cuộn.

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên giơ kiếm chỉ vào Tiêu Hạo Lam: “Đừng có gọi tôi! Ông còn xứng để gọi tên tôi à? Tiêu Hà Thành đã sớm chết từ lâu rồi! Năm năm trước đã chết rồi! Còn không phải do người vợ tốt của ông phái người đuổi giết à?"

Trong mắt Tiêu Hạo Thiên hiện lên sát khí lạnh như băng vô cùng mạnh mẽ, mũi kiếm tiếp tục chỉ vào Tiêu Hạo Lam: "Cái từ đường đến cả bài vị của mẹ tôi cũng không được đặt vào, tôi chắc chắn sẽ phá! Ai đến ngăn cũng vô dụng! Cút!"

Tiêu Hạo Thiên nói xong, sau đó khí thế trên người bỗng tăng lên, cả người nhảy lên cao, đứng giữa không trung chém xuống từ đường của nhà họ Tiêu.

"Chạy!" Ngay khoảnh khắc Tiêu Hạo Thiên bay lên trời, Tiêu Phong Minh đứng trong từ đường sắc mặt chợt thay đổi. Ngay sau đó, ông ta không dám do dự một chút nào, một tay kéo Tiêu Phong Vân, tay còn lại nắm lấy Tiêu Hạo Lam, cả người nhảy ra khỏi từ đường nhà họ Tiêu. Còn đám người nhà họ Tiêu còn ở trong từ đường ngay lập tức chạy ra ngoài.

Ngay sau khi đám người nhà họ Tiêu chạy ra ngoài không bao lâu, bọn họ đã nghe được một tiếng nổ vang trời truyền đến, từ đường nhà họ Tiêu đã sụp xuống, bụi bay đầy trời.

Tiêu Hạo Thiên vẫn còn giơ kiếm chém xuống, không giữ lại một thứ gì. Lúc này, trong đống đổ nát giữa từ đường nhà họ Tiêu xuất hiện một khe nứt sâu mười mấy mét cực lớn. Cái khe nứt này cũng đại biểu cho quan hệ của Tiêu Hạo Thiên và nhà họ Tiêu, ở giữa bọn họ vẫn còn có một khe nứt như vậy, từ năm năm trước đã xuất hiện.

Tiêu Hạo Thiên nổi giận như vậy bởi vì năm năm trước, nếu không phải Cao Ánh Vy đúng lúc đi dạo bên bờ sông phát hiện ra anh thì anh đã sớm chết rồi. Mà năm năm nay ở chiến trường biên giới, sở dĩ anh có thể đột phá lên cấp thiên hoàng, lại thành lập được điện Thiên Thần khiến cả chiến trường biên giới phải kinh sợ cũng không phải là không gặp nguy hiểm.

Trên thực tế, năm năm nay ở chiến trường biên giới liều mạng chém giết, gần như mỗi ngày Tiêu Hạo Thiên anh đều phải đi dạo ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Chiến thần đuổi giết anh, cấp thiên vương và cả cấp thiên hoàng cũng từng đuổi giết anh. Liên minh các nước lên kế hoạch bao vây giết anh không dưới trăm lần! Trong những lần đó, nếu có một lần Tiêu Hạo Thiên anh không cố gắng kiên trì chống đỡ thì đã bị giết rồi. Mà niềm tin giúp anh kiên trì chống đỡ chém giết vào sinh ra tử ở chiến trường biên giới chính là nỗi hận! Một nỗi hận ngập trời!

Rầm!

Bức tường bên ngoài từ đường của nhà họ Tiêu cũng bắt đầu liên tiếp đổ xuống. Một kiếm mà Tiêu Hạo Thiên chém xuống như một cơn lốc quét qua mặt tất cả người nhà họ Tiêu, có người trên mặt đã xuất hiện vết máu. Như thế có thể thấy uy lực của một kiếm này của anh mạnh đến mức nào, cũng thấy được nỗi hận đã kìm nén trong lòng anh bao năm nay mãnh liệt bao nhiêu!

Lúc này, tất cả người có mặt ở đây đều im lặng. Cho dù là Tiêu Chiến Minh ở phía trước và cả đám người nhà họ Tiêu xung quanh từ đường đều trầm mặc, không ai lên tiếng nói gì.

Tiêu Chiến Minh đứng trước cổng lớn nhà họ Tiêu cả người run rẩy không ngừng, từ đường nhà họ Tiêu đã bị hủy nhưng ông vẫn đứng im như cũ, quay người lại nhìn một cái cũng không có. Thế nhưng, giờ phút này, trong lòng ông cụ vô cùng hiu quạnh.

Cùng lúc đó, Tiêu Hạo Lam đứng cách từ đường nhà họ Tiêu đã bị sụp không xa, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt ông ta vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Hạo Thiên cầm kiếm đứng bên kia.

Giờ lúc này, trong lòng Tiêu Hạo Lam không ngừng dâng lên sự hối hận, là lỗi của ông ta! Là do ông ta, năm năm trước từng bước ép con trai mình trở thành thể này, chính ông ta cố ý muốn lấy Lâm. Phương Lan! Vốn dĩ khi biết Tiêu Hạo Thiên trở thành chiến thần, trong lòng ông ta vẫn còn cố chấp, nhưng từ khi biết được tin tức bên Bộ quốc phòng Việt Nam truyền đến, Tiêu Hạo Thiên đã là thiên vương, hơn nữa chỉ cần anh đồng ý thì lúc nào cũng có thể đến Bộ quốc phòng nhậm chức chỉ huy trường thứ bảy của Bộ quốc phòng Việt Nam.

Đúng vậy, Tiêu Hạo Lam đã hối hận. Nếu... nếu Tiêu Hạo Thiên có thể trở về nhà họ Tiêu, vậy nhà họ Tiêu bọn họ chắc chắn sẽ trở thành hào môn bậc nhất của Hà Nội. Thậm chí trăm phần trăm có thể thăng cấp trở thành nhà tài phiệt! Như vậy sẽ vinh quang biết bao nhiêu! Nhưng bây giờ tất cả đều không còn nữa. Mọi chuyên đều do Tiêu Hạo Lam ông ta năm đó ích kỷ vì bản thân mình mà chôn vùi tất cả tương lai của nhà họ Tiêu!

Tiêu Hạo Lam và Đường Ngọc Hiền mẹ Tiêu Hạo Thiên không có tình yêu gì cả. Ba mươi năm trước, hai người họ cũng chỉ do hai bên nhà họ Tiêu và nhà họ Đường sắp đặt tiến đến hôn nhân. Còn trong lòng Tiêu Hạo Lam vẫn luôn yêu thích Lâm Phương Lan, Đường Ngọc Hiền mẹ Tiêu Hạo Thiên cũng biết chuyện đó. Sau khi bà mang thai Tiêu Hạo Thiên, trong lòng cũng chỉ làm những chuyện nghiên cứu mà bà yêu thích, không quan tâm đến Tiêu Hạo Lam nữa.

Tuy giữa Tiêu Hạo Lam và Đường Ngọc Hiền không có tình cảm, nhưng sâu trong lòng Tiêu Hạo Lam vẫn nhận Tiêu Hạo Thiên là con ông. Thế nhưng, năm đó sau khi Đường Ngọc Hiền chết, Tiêu Hạo Thiên và ông ta lại hoàn toàn bất hòa. Tiêu Hạo Thiên tuyệt đối không cho phép ông ta lấy Lâm Phương Lan. Nhưng sau đó, Tiêu Hạo Lam lại nghe lời Lâm Phương Lan, dưới cơn giận đã vứt bỏ Tiêu Hạo Thiên, đuổi anh ra khỏi nhà họ Tiêu. Nhưng chuyện sau đó Lâm Phương Lan phái người đuổi giết anh thì ông ta lại không biết.

Lúc này, Tiêu Hạo Lam hít sâu một hơi, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Hạo Thiên, năm đó chuyện Lâm Phương Lan phái người đuổi giết con, ba không biết gì cả. Nếu như ba biết, ba..."

"Bịch!" Nhưng ngay sau đó, Tiêu Hạo Lam còn chưa nói xong thì thân ảnh Tiêu Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, kiếm trong tay anh trực tiếp đặt lên cổ ông ta.

"Ông câm miệng cho tôi! Họ Tiêu này, Lâm Phương Lan chỉ là một gái múa, bà ta lấy đâu ra thế lực? Bà ta dựa vào ai giúp đỡ để có thể liên hệ với những tên sát thủ có cấp bậc cao như vậy? Bà ta cũng dựa vào tiền của ai đi thuê bọn họ? Ông... đừng có ép tôi!" Tiêu Hạo Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào Tiêu. Hạo Lam ba ruột của anh gắn từng chữ, hàm răng cũng đã run rẩy.

Trong lòng anh vô cùng hận Tiêu Hạo Lam. Năm đó mẹ anh bị thương nặng quay về, Tiêu Hạo Lam không những không quan tâm chăm sóc, mà ngược lại còn rất vui mừng. Trong lúc mẹ anh hôn mê, ông ta còn đưa tiện nhân Lâm Phương Lan kia về nhà họ Tiêu. Đến giờ Tiêu Hạo Thiên vẫn không thể quên được sự tuyệt vọng và thế lương trong mắt mẹ anh lúc đó!

Sau đó, trong mắt Tiêu Hạo Thiên đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, một người mạnh mẽ như anh, lúc này cảm xúc trong lòng vô cùng kích động, tay cầm kiếm cũng run lên.

Tiêu Hạo Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Lam, chậm rãi nói: "Tiêu Hạo Lam, dù ông có thích ả tiện nhân kia thì ông có thể ly hôn với mẹ tôi, hoặc là ông cũng có thể đợi sau khi mẹ tôi ra đi rồi ở cùng một chỗ với tiện nhân đó! Nhưng năm đó, ông... ông vội đến thế cơ à? Một chút cũng không đợi được ư? Tiêu Hạo Lam, ông nghe cho rõ đây, cái chết của mẹ tôi không phải không liên quan đến ông một tí nào! Năm đó đúng là mẹ tôi bị thương nặng, nhưng bà ấy chết một phần cũng là bị ông làm cho tức chết."

Trong mắt Tiêu Hạo Lam càng thêm phức tạp. Chuyện năm đó đã xảy ra rồi, thực ra năm đó ông ta cũng không biết vì sao, sau khi Đường Ngọc Hiền trở về, tính cách ông ta lại thay đổi lớn đến vậy. Đột nhiên trở nên nóng này, dễ tức giận, vô cùng cực đoan. Khi đó Đường Ngọc Hiền châm chọc ông ta một hai câu mà ông ta đã không chịu nổi muốn bùng nổ. Năm đó không phải ông ta không nhịn được, cũng không phải không thể đợi được một đoạn thời gian nữa. Nhưng không biết là vì sao, ông ta lại vội vàng như vậy, vội vàng muốn lấy Lâm Phương Lan về. Có điều sai thì cũng đã sai rồi, cái chết của Đường Ngọc Hiền thực sự cũng có một phần lỗi của ông ta.

Tiêu Hạo Lam nhắm hai mắt lại, hít sâu nói với Tiêu Hạo Thiên: “Con... ra tay đi, báo thù cho mẹ con đi!"

Lúc này, Tiêu Hạo Lam nhắm mắt, còn kiếm trong tay Tiêu Hao Thiên lại đang đặt trên cổ ông ta.