Sau khi các tướng sĩ của nước Việt Nam rời đi rồi Tiêu Hạo Thiên với Hình lão mới quay lưng đi vào bên trong Đông Phương Môn Phiệt kia. Và lúc này bầu không khí ở bên trong đại điện của Đông Phương Môn Phiệt quái lạ đến mức đáng sợ. Tất cả các cường giả đều rời đi cả rồi, ngay cả những chiến thần ở dưới trướng Đông Phương Môn Phiệt, bao nhiêu tích góp trong suốt mấy chục năm trời cũng bị ba người già đó cưỡng bức mang đi hơn chín mươi phần trăm rồi.
Hơn thế nữa bản thân hai người Đông Phương Lâm Vũ với Gia Cát Kiếm Nam cũng bị thương nặng, vết thương đó không có mười ngày hay nửa tháng trời gì đó là không thể nào khôi phục được, bọn họ không thể nào còn sức lực để chiến đấu thêm một trận nữa. Và Vòng Thiên Thanh cũng như vậy, huyệt đạo của ông ta bị khóa lại hết rồi, thương tích ở trên người của ông ta cũng không nhẹ, đương nhiên là thương tích trên người của ông ta nhẹ hơn thương tích ở trên người của Đông Phương Lâm Vũ với Gia Cát Kiếm Nam rất nhiều. Với lại trước đó khi ông ta đi theo Long Chiến Quốc đã từng đến Long Trì, vào lúc bây giờ bên trong cơ thể của ông ta vẫn còn đọng lại rất nhiều những năng lượng chưa được hấp thụ hoàn toàn, cho nên khi Vòng Thiên Thanh ngôi yên dưới đất lưng tựa tường và không cử động gì cả, những vết thương bên trong cơ thể của ông ta đã dần dần bắt đầu khôi phục lại rồi.
Ngoại trừ việc không nhúc nhích được thì ông ta không bị gì khác cả. Chỉ riêng bản thân Vòng Thiên Thanh không quan tâm quá nhiều, đôi mắt của ông ta vẫn đỏ hoét.
"Đây được xem là thứ gì? Trong lòng ông ta lẩm bẩm rằng, vốn dĩ ông ta có ý định đích thân dẫn quân ra trận nơi chiến trường ở khu vực ngoài biên giới, nhưng bây giờ ông ta lại bị bắt ở lại đây, những người khác đều đi cả rồi, chỉ có một mình ông ta ở lại đây. Ba người già đã ra chiến trường ở khu vực ngoài biên giới rồi, Long Chiến Quốc với đại trưởng lão bọn họ đã đi chặn đường cổng núi của hai tông môn lớn mạnh nhất nhì, chỉ một mình ông ta ở lại thôi...
"Nhất định, nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy." Trong lòng của Vòng Thiên Thanh cảm thấy rất kích động, dù cho là tứ đại trưởng lão của nước Việt Nam ta, hay là bốn người già sắp phải ra trận ở khu chiến trường ngoài biên giới để chém giết kẻ địch, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì thì đó cũng sẽ gây ra một chấn động rất lớn cho cả nước Việt Nam ta đấy. Với lại suy cho cùng thì chuyện này cũng là do một mình Vòng Thiên Thanh gây ra cả đấy. Nếu như xảy ra chuyện gì thật thì chắc chắn ông ta sẽ hối hận cả đời đấy.
"Tôi vẫn chưa đủ mạnh! Vẫn chưa đủ mạnh!” Vòng Thiên Thanh nắm chặt nắm đấm, dùng sức cẳn chặt răng, tâm trạng ở trong lòng của ông ta cực kỳ phức tạp - áy náy, không cam tâm, bất lực,... Và lúc này Tiêu Hạo Thiên với Hình lão bước từ bên ngoài vào đây. Tiêu Hạo Thiên đi ở phía trước và Hình lão đi theo sau lưng anh. Khi hai người bọn họ đến đấy, đương nhiên là những người thuộc nội bộ Đông Phương Môn Phiệt không có một ai dám cản trở bọn họ rồi. Phải biết được một điều rằng cả hai người bọn họ đều là kẻ mạnh cấp bậc thiên hoàng cả đấy, còn là kẻ mạnh cấp thiên hoàng ở thời kỳ lớn mạnh nhất nữa.
Chỉ là khi Tiêu Hạo Thiên bước vào trong đại điện rồi, Vòng Thiên Thanh vẫn chưa hoãn hồn lại được, ông ta vẫn còn đang chìm đắm trong tâm trạng áy này của ông ta, khóe mắt của ông ta vẫn còn một ướt đẫm hàng lệ nữa.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên ngồi xổm bên cạnh Vòng Thiên Thanh rồi nhìn chằm chằm ông ta được một lúc, anh nói: "Ông Thanh bộ trưởng bộ quốc phòng, chuyện này không thể nào trách ông được cả, tôi biết là ông đang suy nghĩ gì rồi, nhưng ông không cần phải tự trách móc bản thân mãi như vậy. Với lại không phải là những người già đó ai cũng cổ vũ ủng hộ cho ông sao?”
Lúc này, sau khi Tiêu Hạo Thiên vừa dứt lời, trong ánh mắt ảm đạm của Vòng Thiên Thanh đó mới có lại được một chút tỉnh táo, ông ta nhìn Tiêu Hạo Thiên và lẩm bẩm rằng: “Điện... điện... điện chủ Thiên, ngài... ngài biết tất cả rồi à?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu, anh yên lặng và không nói thêm một lời nào nữa.
Ánh mắt của Vòng Thiên Thanh cực kỳ phức tạp, ông ta nhìn Tiêu Hạo Thiên với ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu: “Điện... điện chủ Thiên, tôi biết rằng những lời tôi sắp nói ngay sau đây có thể hơi quá đáng, nhưng nhưng tôi vẫn phải cầu xin ngài. Bốn người già đó không thể xảy ra chuyện gì được đâu, thật sự là không thể xảy ra chuyện gì! Bọn họ đã hi sinh cho nước Việt Nam này rất nhiều rồi, chúng ta không thể để cho bọn họ chết ở ngoài chiến trường được. Tôi xin ngài đấy... điện chủ Thiên à, tôi cầu xin ngài đấy, ngài cho Thiên Thần điện của ngài giúp đỡ bọn họ, hỗ trợ cho bọn họ đi... có được không?”
Vòng Thiên Thành vừa nói, khóe mắt của ông ta lại có thêm một dòng lệ máu chảy xuống. Dù cho bây giờ ông ta có thể phá giải được phần huyệt đạo bị khóa do Lục Vô Cực để lại ở trên người của ông ta, ông ta cũng không thể nào ra khu chiến trường ở bên ngoài biến giới rồi. Lý do rất đơn giản, đó là do... nước Việt Nam này không còn ai cả, chỉ còn lại một mình ông ta. Lần này thật sự là dùng hết mọi của cải sức người rồi. Phần tích lũy của nước Việt Nam vẫn là quá ít đi rồi, trận chiến dịch vào khoảng gần một trăm năm trước đó, nước Việt Nam đã bị tổn thương đến tận gốc rễ, kinh tế nhà nước suy sụp tồi tệ đến mức tột cùng. Cho nên dù cho những người này đã liều cả mạng để khôi phục cho nước Việt Nam, nhưng nó vẫn không hề là đủ, và bây giờ các thế hệ sau của nước Việt Nam này xuất hiện rất nhiều chiến thần, nhưng thiên vương vẫn rất ít.
Cho nên vào những năm trước đó, mỗi một lần có một ai đó ở trong vùng lãnh thổ của đất nước Việt Nam đột phá được đến cấp bậc thiên vương thì sẽ bị đưa ra khu chiến trường bên ngoài khu vực biên giới, chỉ để lại một số quan cấp chỉ huy cấp bậc thiên vương ở lại bên trong nội địa này mà thôi. Chiến thần lại càng là thế nữa, hầu hết các lực vượng đó đều được đưa ra khu chiến trường ngoài biên giới cả rồi. Và lúc này sau khi Vòng Thiên Thanh nói xong, Hình lão ở đằng sau Tiêu Hạo Thiên nghe thấy lời này liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức, ông ta liền nói với Vòng Thiên Thanh: "Bộ trưởng Thanh, ông đừng làm khó điện chủ nữa, điện Thiên Thần này chỉ mới thành lập được có năm năm mà thôi, tuy rằng bây giờ nơi này rất mạnh, nhưng những cường giả cấp cao vẫn rất thấp đi rồi. Với lại điện Thiên Thần không thể tham gia các trận chiến tranh giữa các nước ở bên ngoài vùng biên giới một cách thẳng thắn như vậy. Ông hiểu được những nguyên tắc này mà.”
Vòng Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó ông ta nhìn Tiêu Hạo Thiên bằng một ánh mắt hối lỗi, ông ta nói: “Xin lỗi điện chủ Thiên... là tôi...”
"Được!" Vòng Thiên Thanh vẫn chưa nói xong nữa thì Tiêu Hạo Thiên đã cắt ngang lời của ông ta, anh gật đầu và đồng ý với ông ta. Và Hình lão ở sau lưng anh biến sắc mặt rồi, chỉ là Hình lão vẫn chưa kịp nói một lời nào cả thì Tiêu Hạo Thiên đã vẫy tay nói rằng: “Hình lão ông không cần phải nói nữa đâu. Tôi hiểu rất rõ. Nhưng bây giờ các ông đều là lo chuyện xa vời không thôi, dù sao đi chăng nữa thì chuyện này vẫn chưa phát triển đến bước đó. Chúng ta của bây giờ khác với chúng ta của thời xưa rồi, liên minh thế lực của tám khi dị vực đó cũng không có cũng cố như trăm năm trước, chưa chắc là cục diện lần này sẽ xuất hiện tình trạng tồi tệ nhất...”
“Cám... cám ơn.” Vòng Thiên Thanh vô cùng cảm kích và nói với Tiêu Hạo Thiên. Hình lão đứng ở đằng sau Tiêu Hạo Thiên chỉ là thở một hơi dài, sau đó ông ta lắc đầu một cái và không nói thêm gì nữa.
“Ừm.." Tiêu Hạo Thiên lại gật đầu với Vòng Thiên Thanh một cái, sau đó anh quay đầu lại và nhìn sang hai tướng sĩ của bộ quốc phòng bước từ bên ngoài vào, trong đó có phó bộ trưởng của Vòng Thiên Thanh - người có năng lực là cấp bậc thiên vương thời kỳ đầu.
“Xin chào điện chủ Thiên!" Phó bộ trưởng của Vòng Thiên Thanh đó khom người chào Tiêu Hạo Thiên một cái. Kể từ ba tháng mấy trước đó, Tiêu Hạo Thiên từ nơi chiến trường ngoài biên giới đó trở về cho đến bây giờ, hầu hết tất cả những người cấp cao bộ quốc phòng của nước Việt Nam đều biết được sự tích của Tiêu Hạo Thiên. Từ cấp cao nhất cho đến cấp thấp nhất đó không có ai không cảm thấy vô cùng khâm phục Tiêu Hạo Thiên. Anh rõ ràng là một người có thể nắm quyền cả bộ quốc phòng này, trở thành một bộ trưởng của bộ quốc phòng, nhưng anh lại từ chối.
“Ừm, không cần quá nhiều lễ nghi đâu, mau dẫn bộ trưởng Thanh quay về đi, để cho ông ta ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi. Dù sao đi chăng nữa thì từ nay về sau trong lãnh thổ của nước này cũng sẽ có rất nhiều việc cần phiền lòng.” Tiêu Hạo Thiên nói với phó bộ trưởng của Vòng Thiên Thanh rằng.
Phó bộ trưởng đó gật đầu, ông ta với lại một cường giả cấp chiến thần đi đến bên cạnh Vòng Thiên Thanh, hai người bọn họ cùng nhau đỡ Vòng Thiên Thanh đứng dậy và dẫn ông ta ra ngoài.
Tiêu Hạo Thiên quay đầu nhìn bóng lưng tiều tụy của Vòng Thiên Thanh và ánh mắt của anh trở nên hơi phức tạp. Vòng Thiên Thanh của ngày hôm nay khác xa với mọi khi quá đi rồi, ông ta không còn cảm giác nhẹ nhõm cười đùa mọi chuyện thiên hạ như trước nữa, mà là ông ta đã gánh vác lên trên người của ông ta quá nhiều trách nhiệm và khiến cho bản thân ông ta không thể thở nổi. Ông ta muốn phá bỏ mọi sự ràng buộc của các quy tác, nhưng ông ta không có được năng lực đó. Cuối cùng vẫn phải để cho tám người già của nước Việt Nam lại ra trận thêm một lần nữa. Và lần này Tiêu Hạo Thiên cảm thấy rằng chuyện này sẽ để lại một cú sốc rất lớn ở trong lòng của Vòng Thiên Thanh. Nếu như cả tám người già đó có một người không quay về đây được thì rất có thể Vòng Thiên Thanh sẽ hối hận cả đời.
"Phù..." Khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Hạo Thiên thở một hơi dài, sau đó anh quay người đi sang hai người mắc thương nặng - Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Nam đang ngồi ở phía sau sảnh kia.
Và cùng một lúc khi cảm nhận được Tiêu Hạo Thiên sắp đến, sự hoảng sợ ở trong lòng của Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Nam dần dần ghê rợn hơn. Vòng Thiên Thanh là một người đáng gờm, hôm nay ông ta trực tiếp dẫn đại quân đến và giết chết phiệt chủ của Nam Cung Môn Phiệt, diệt cả một môn phiệt. Và bất kỳ một người nào trong đám ba người già vừa mới đến kia cũng là người đáng gờm, bọn họ trực tiếp dẫn cả phiệt chủ của tứ đại môn phiệt, cùng với hầu hết tất cả các lực lượng của Đông Phương Môn Phiệt.
Và bây giờ lại có thêm Tiêu Hạo Thiên đến đây nữa, hơn thế nữa Tiêu Hạo Thiên còn có thêm một người thần bí có năng lực ở cấp bậc thiên hoàng đi theo đằng sau, Đó lại càng là một người siêu cấp đáng gờm hơn nữa! Hai tháng trước ở chiến trường bên ngoài khu vực biên giới, bọn họ đã đồ sát cả tám mươi tám căn cứ điểm của các liên minh bên ngoài khu biên giới đó trong vòng một đêm. Mấy ngày trước lại càng là đồ sát cả hai đại môn phiệt của bọn họ trong vòng một ngày, với lại còn có tứ đại đỉnh cấp hào môn chịu sự khống chế dưới trướng bọn họ nữa. Và bây giờ Tiêu Hạo Thiên lại đển rồi.
"Điện... điện chủ Thiên, ngài... ngài có gì đó cần dặn dò sao? Chỉ... chỉ cần bọn tôi làm được, bọn tôi nhất định sẽ hứa và làm.” Đông Phương Lâm Vũ sợ hãi đến mức tột cùng và nói với sắc mặt trắng bệch. Ông ta sợ thật rồi đấy, với trạng thái của ông ta vào lúc bây giờ, chỉ cần một bạt tay của Tiêu Hạo Thiên đã đủ đánh chết ông ta rồi, sẵn tiện đánh chết cả Gia Cát Kiếm Nam nữa.
Thế nên sau khi Gia Cát Kiếm Nam nhìn thấy Đông Phương Lâm Vũ tỏ vẻ yếu đuối và xin tha, ông ta cũng liền rất cung kính mà nói với Tiêu Hạo Thiên rằng: “Điện chủ Thanh, Gia Cát Môn Phiệt nguyện ra sức cho ngài.”
Tiêu Hạo Thiên yên lặng một hồi, anh ngồi xổm ở kế bên hai người bọn họ, sau đó anh ngẩng đầu nhìn sang bóng lưng đã đi xa của Vòng Thiên Thanh rồi mới nói với hai phiệt chủ của hai đại môn biệt: “Nhìn thấy người đó chứ nhỉ, ông ta tên là Vòng Thiên Thanh, ông ta có chút nhanh hiểm, rõ ràng là có thể sớm đột phá được và lên cấp bậc thiên hoàng đấy, nhưng ông ta mãi kìm nén đấy. Trước đó ông ta rất thích cười, nhưng bây giờ ông ta không nở ra một nụ cười nào cả, và ông ta... là bạn của tôi.."
Khi cả hai Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Nam nghe thấy Tiêu Hạo Thiên nói như thế, bọn họ đều rùng mình trong tích tắc. Hai người bọn họ đều cảm nhận được bầu không khí lạnh nhạt bộc lộ từ trên người Tiêu Hạo Thiên. Bọn họ đều mở miệng ra và muốn nói gì đó, nhưng lúc này bọn họ lại nghe thấy Tiêu Hạo Thiên nói:
"Còn ba người già lúc nãy đến đây nữa đấy, chắc rằng hai người cũng gặp qua rồi đó nhỉ, bất kỳ một ai trong ba người đó cũng hơn bảy mươi mấy tuổi rồi, đó
vốn dĩ là cái độ tuổi nghỉ hưu hưởng thụ quãng đường đời còn lại rồi, nhưng bây giờ nước Việt Nam chúng ta gặp khó khăn, ba người bọn họ không thể nào không mặc lại bộ giáp xưa đó để ra trận, để chinh chiến vì nước Việt Nam này thêm một lần nữa."
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói đến đây, anh quay đầu nhìn Đông Phương Lâm Vũ với Gia Cát Kiếm Nam và nói: “Có lẽ hai người, không, hoặc có thể nói là chín đại môn phiệt các ông đều xem như người khác là thắng đần cả rồi. Các ông chỉ luôn luôn suy nghĩ về lợi ích của các ông mà thôi. Việc truyền thừa của các ông đều rất lâu dài, lâu dài đến mức khi các triều đại ở trên mảnh đất này thay đổi từ đời này qua đời khác, nhưng các môn phiệt của các ông vẫn mãi tồn tại, cho nên các ông không cần phải quan tâm đến nó nữa, các ông đã tê liệt với những nhiệt huyết xương máu mà các tổ tiên đã bỏ ra rồi.”
Khi Tiêu Hạo Thiên nói đến đây, cả hai người Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Nam đều yên lặng cả rồi, bọn họ cúi đầu xuống và biểu cảm của cả hai người đều có chút xấu hổ.
Đúng vậy, khi ai đó đạt được một cấp bậc như bọn họ thì dù cho bọn họ có ở bất kỳ nơi nào trên thế gian này đi chăng nữa, bọn họ đều sẽ nằm trong đám người đỉnh cao nhất. Cho nên có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ ra mọi người cũng có thể hiểu được. Ví dụ như là trong những môn phiệt của bọn họ, có bất kỳ một môn phiệt nào trong đám bọn họ không phải là chém giết lẫn nhau để giết ra một con đường sống và thành lập ra chứ? Có bất kỳ một môn phiệt nào trong đám bọn họ không phải nhuốm đầy máu tươi ở trên đôi bàn tay của mình để giành lấy mảnh đất này chứ? Chỉ là thời gian cứ thể mà trôi qua, sau mấy năm, mấy chục năm, một trăm năm, mấy trăm năm, những thế hệ sau của các môn phiệt này đều quen với khung cảnh bình yên và hưởng thụ mọi thứ cả rồi, họ đều quen với việc đứng ở một nơi cao sang để ngắm nhìn mọi khó khăn của các giai cấp khác nhau mà thôi.
Một lúc lâu sau, Đông Phương Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên và nói: “Điện chủ Thiên, tôi đồng ý cống nạp một nửa phần tài sản của Đông Phương Môn Phiệt cho các tướng sĩ ở nơi tiền tuyến...”
Sau khi Đông Phương Lâm Vũ nói xong, Gia Cát Kiếm Nam không dám tin mà quay đầu nhìn Đông Phương Lâm Vũ một cái, nhưng Đông Phương Lâm Vũ không hề nhìn ông ta. Lúc này Gia Cát Kiếm Nam thay đổi sắc mặt và liền nói với Tiêu Hạo Thiên: “Điện chủ Thiên, Gia Cát Môn Phiệt của chúng tôi cũng nguyện công nạp một nửa phần tài sản.”
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ừm, phiệt chủ Nam, làm phiền ông vận chuyển các tài sản có được đến chỗ của bộ trưởng Thanh nhé, tôi hy vọng là ông không còn tính toán thầm lặng gì nữa!”
Gia Cát Kiếm Nam chợt rùng mình một cái rồi nói: “Không... không dám.”
Đông Phương Lâm Vũ ngây người ra và hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Điện chủ Thiên, còn tôi thì sao?"
Tiêu Hạo Thiên lắc đầu nói rằng: "Bồi dưỡng thế hệ sau đi, lần này Đông Phương Môn Phiệt các ông ra sức nhiều nhất đấy, phiệt chủ Vũ, chỉ bằng lời nói vào lúc nãy của ông thôi đã có thể chứng minh được rằng tận sâu đáy lòng của ông vẫn còn một chút nhiệt huyết đấy, ông cũng không quá xấu xa. Và lần này đã có gần chín mười phần trăm lực lượng của Đông Phương Môn Phiệt bị điều đi ra trận rồi, nếu như ông có việc gì thì có thể đến tìm tôi...”
Đông Phương Lâm Vũ ngây người ra rồi, ông ta dần xé ở trong lòng một hồi rất lâu rồi mới nói với Tiêu Hạo Thiên: “Cám... cảm ơn điện chủ.” Lúc này Đông Phương Lâm Vũ nói thật đấy, sau khi ông trải qua vụ việc của ngày hôm nay, trong lòng của ông ta có chút lay động rồi. Đông Phương Lâm Vũ thật sự đã bị chấn động bởi hành vi của ba người già nước Việt Nam, vì Vòng Thiên Thanh và vì những tướng sĩ tranh giành nhau dâng hiến cả sinh mạng của mình ở nơi chiến trường ngoài biên giới.
Vào lúc này khi Gia Cát Kiếm Nam nghe thấy lời Tiêu Hạo Thiên nói, ông ta đã có chút hối hận rồi. Gia tộc Gia Cát rất giỏi tính toán, gia tộc này sẽ suy nghĩ đến việt được mất về mọi vấn đề. Vừa mới lúc nãy thôi Gia Cát Môn Phiệt đã mất đi một cơ hội lớn - một cơ hội lớn để vượt qua được Đông Phương Môn Phiệt. Nhưng trong khoảnh khắc Gia Cát Kiếm Nam nghe xong cuộc đối thoại giữa Đông Phương Lâm Vũ với Tiêu Hạo Thiên thì ông ta đã hiểu rõ được một điều rằng, từ nay về sau môn phiệt của bọn họ chắc chắn sẽ tan rã. Đông Phương Môn Phiệt lựa chọn việc nhập thế rồi! Và lời hứa của Tiêu Hạo Thiên ở một phương diện nào đó chính là lời hứa của Vòng Thiên Thanh với Long Chiến Quốc!
"Tôi, chọn sai rồi sao?” Gia Cát Kiếm Nam hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm ở trong lòng của ông ta, nhưng ông ta không biết được rằng rốt cuộc ông ta có chọn sai hay không.
Gia Cát Kiếm Nam cúi đầu yên lặng. Thực ra chính là trước đó ba đại môn phiệt bị diệt, sáu đại môn phiệt còn lại đều bị điều đi ra trận, trong lòng ông ta không cảm thấy sợ hãi bởi vì bây giờ ông ta còn có Đông Phương Lâm Vũ - phiệt chủ lớn mạnh nhất của môn phiệt mạnh nhất trong chín đại môn phiệt, và ông ta đã đưa ra sự lựa chọn của bản thân rồi, và có lẽ từ đó về sau chín đại môn phiệt ở nước Việt Nam này sẽ không còn tồn tại nữa.