Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 206: Khói báo động ba ngàn dặm



"Bum."

Lúc này, toàn bộ đội quân Việt Nam, trong nháy mắt nhanh chóng tản ra tứ phía. Nếu bọn họ tấn công trực diện, trên chiến trường này hiển nhiên có quy luật, rõ ràng không thể công kích trực diện đối phương, cho nên chỉ có thể sử dụng suy nghĩ của thế hệ trước, chiến thuật đánh du kích.

Lúc này, các chỉ huy của liên minh cũng chết lặng, tám cường giả cấp đế quốc còn lại của muốn đuổi theo, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên chia như thế nào.

Nước đi của Yến Phương Bắc thực sự quá nhanh, rõ ràng đối phương đã thể hiện một đòn tấn công trực diện, thậm chí đã phá hủy tuyến phòng thủ thứ nhất của đội quân. Nhưng khi sắp đụng đến tuyến phòng thủ thứ hai, lực lượng của bọn họ đột nhiên phân tán.

Cách đánh này, cho tới nay đều khiến cho các nước liên minh phải cảm thấy bối rối.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Tổng chỉ huy của chiến đội Đại Bồ lúc này liền quay sang hỏi tổng chỉ huy của chiến đội Đại Mỹ, sắc mặt của tám vị chỉ huy đều vô cùng nặng nề.

Chính là cục diện bên phía đối phương đã như vậy, bọn họ vẫn giữ nguyên đội hình sao?

Một khi mà chia ra thì lợi thế của bọn họ trên chiến trường tuyệt đối sẽ không còn nữa. Nhưng nếu không chia quân, Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại sẽ tiếp tục quấy rối bọn họ. Bất kể huy động bao nhiêu đội quân, với hạn chế hiện tại đối với bốn người kia lúc này không có tác dụng gì.

"Khốn kiếp.” Tổng chỉ huy bên phía chiến đội Đại Mỹ tức giận chửi thề, mở đầu trận chiến, bốn ông già của Việt Nam đã tiêu diệt hai chỉ huy chủ lực của bọn họ, điều này vô cùng khó chịu.

Nhưng nếu không chia quân bây giờ, bọn họ sẽ bị giày vò đến chết. Hơn nữa, việc tiếp tế cho quân đội ở chiến trường bên ngoài khó hơn tưởng tượng rất nhiều.

"Chia. Đuổi theo." Tổng chỉ huy chiến đội Đại Mỹ nghiến răng ra lệnh.

Đột nhiên còn lại tám cường giả chia làm hai người một đội, đuổi theo bốn người bên phía đối phương. Mà tám cường giả của các nước khác trong liên minh cũng đều chia nhau ra, đuổi theo nhóm người của Việt Nam.

Không thể nói hết được lợi hại của Yến Phương Bắc. Ông ta biết rất rõ quy luật của chiến trường này. Khiến cho đám người liên minh giữa các nước không thể không đuổi theo.

Vào lúc này, hai cường giả đứng đầu của chiến đội Đại Mỹ đối với Yến Phương Bắc chính là hận thấu xương. Hai cường đứng đầu còn nguyên vẹn của bọn họ đang đuổi theo Yến Phương Bắc, một nhóm khác đuổi theo Tôn Thiên Hữu, hai cường giả chiến đội Đại Bồ đuổi theo Trần Công Thắng, còn lại chiến đội Đại Áo và chiến đội Đại Gia đuổi theo Lục Bảo Đại.

Lúc này, bốn cựu binh của chiến đội Việt Nam, mặc dù ngay từ đầu đã đánh cho đối phương trở tay không kịp, nhưng lúc này bọn họ đều bị thương nặng, trong đó Yến Phương Bắc và Tôn Thiên Hữu là những người bị thương nặng nhất.

Máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng của Yến Phương Bắc, cố gắng nhanh chóng chạy về phía trước, trong lúc đó hai cường giả đỉnh cao của chiến đội Đại Mỹ điên cuồng đuổi theo phía sau. Nếu Yến Phương Bắc đang ở thời kỳ hoàng kim, đám người kia sẽ khó mà giết được ông ta, nhưng hiện tại Yến Phương Bắc đang bị thương nặng, bọn chúng nhất quyết truy sát tới cùng.

"Yến Phương Bắc. Ông trốn không thoát đâu." Ở phía sau, tổng chỉ huy của chiến đội Đại Mỹ lớn tiếng nói với ông ta. Nhanh chóng tăng tốc đuổi theo Yến Phương Bắc.

Mà khoảnh khắc tiếp theo, trên không trung, trước người cường của chiến đội Đại Mỹ, một người lạnh lùng đột nhiên xuất hiện. Cú đánh này chính là dồn toàn bộ lực.

Sau một tiếng nổ lớn liền hướng về phía cường giả của chiến đội Đại Mỹ. Mà lúc sau khí thế chiến đầu cũng hừng hực.

Sắc mặt của hai cường giả chiến đội Đại Mỹ giờ khắc này nhanh chóng biến đổi, nhanh chóng muốn tiêu diệt người cản đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương nói: "Phía điện Thiên Thần muốn tham chiến?"

Lục giễu cợt cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Khu vực này là khu vực của điện Thiên Thần, chiến đội Đại Mỹ các người đuổi theo chính là muốn khai chiến với chúng tôi? Nghênh ngang tiến vào như không có người? Ai cho các người tư cách đó? Hả?"

“Anh..." Cường giả của chiến đội Đại Mỹ, trong lòng vô cùng tức giận, biết rõ đối phương cố ý, chính là muốn giúp Yến Phương Bắc cầm chân bọn họ một lát.

Nhưng anh ta cũng không có cách nào khác, quả thật đối phương đã dựa vào quy tắc. Vào lúc này, đương nhiên lúc này anh ta không thể ra tay nếu như vậy chẳng khác nào đang tuyên bố chiến đội Đại Mỹ của bọn họ muốn đối đầu với điện Thiên Thần, nên bọn họ càng không thể ra tay.

Hơn nữa hiện giờ danh tiếng của điện Thiên Thần ở bên ngoài chiến trường rất cao, trước mặt Tứ Đại Thiên Vương, thực lực phía sau vô cùng lớn, người đứng đầu của đám người này lại vô cùng thần bí khó lường, cho nên giờ phút này, hai cường giả của chiến đội Đại Mỹ, bọn họ không dám động thủ.

"Đi. Rời khỏi đây." Sắc mặt cường giả của chiến đội Đại Mỹ vô cùng âm trầm, liếc mắt nhìn Lục thật lâu, sau đó liền dẫn theo đồng bọn, rời khỏi cứ điểm của điện Thiên Thần.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ở phía Tôn Thiên Hữu, hai cường giả của chiến đội Đại Ưng cũng bị Chiến và

Ám liên thủ chặn lại. Khiến cho đám người chiến đội Đại Ưng phải đi đường vòng. Mặc dù chỉ là một con đường vòng, nhưng cũng khiến cho Tôn Thiên Hữu và Yến Phương Bắc có thời gian trốn thoát để chữa thương. Nhưng điều mà không ai nghĩ đến là hai người họ lợi hại như vậy lại có thể bị thương.

Yến Phương Bắc và Tôn Thiên Hữu trốn thoát, ngay sau đó cùng Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại cùng nhau liên thủ, bốn người họ lần thứ hai giết thêm hai cường giả của chiến đội Đại Áo cùng hai người khác. Sau khi giết xong, liền rút lui.

Tám đại liên minh, mười vị đế quốc hậu kỳ, tổng chỉ huy xuất trận chưa được một canh giờ, đã bị bốn người họ chém chết. Lúc này thế trận đã đổi dời, bốn chọi sáu. Hơn nữa bốn người bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, trong đó Trần Công Thẳng và Lục Bảo Đại có sức chiến đấu vô cùng mạnh, đối phó với thêm hai cường giả nữa cũng không có vấn đề gì.

"Ha ha ha. Giết chúng đi. Giết kẻ yếu trước." Chẳng mấy chốc bốn người mặc dù bị thương nhưng vẫn có thể tụ cùng một chỗ. Trước khi những cường giả khác của chiến đội Đại Mỹ và chiến đội Đại Ưng đuổi đến. Bốn người phải nhanh chóng tiêu diệt hai tên trước mặt này.

Bốn người dốc toàn bộ sức lực, Lục Bảo Đại và Trần Công Thằng liều mạng trọng thương, cũng khiến cho bên phía đối phương bị thương không nhẹ.

Sau đó khi thấy bốn cường giả khác ở phía xa chạy tới chi viện, bốn người bọn họ nhanh chóng chia nhau ra chạy trốn về bốn phía khác nhau.

"Khốn kiếp. Yến Phương Bắc, nếu ông dám chạy, tôi sẽ giết hết người của ông." Tổng chỉ huy của chiến đội Đại Mỹ gầm lên một tiếng, vung tay bắn về phía binh lính của Việt Nam

Sau một tiếng nổ lớn, sau khi ánh sáng lóe lên, hàng vạn binh lính trong nháy mắt đều bị sát hại, Vào lúc này, lão nguyên soái khắp người đều là máu đang gắng sức bỏ chạy lập tức hai mắt đỏ bừng, nếu như nói về tình cảnh hiện tại thì chính là một cuộc thảm sát.

Nhưng ông ta hiện tại không thể quay lại, nếu như bốn người họ bị giết, trận chiến này cũng không có hy vọng.

"Các người. Đi thôi." Yến Phương Bắc quay người hét lên, cả người không ngừng run lên, nghiến răng xiết chặt tay.

Một khắc này, một tên cường giả khác của chiến đội Đại Mỹ cũng nhảy vào phía chiến đội Việt Nam mà cường giả của chiến đội Đại Ưng nháy mắt cũng nhảy vào. Đám người bọn họ chính là muốn bức Yến Phương Bắc phải quay lại tìm cách cứu viện.

Lúc này, hai mắt Yến Phương Bắc đỏ bừng, phun ra một ngụm máu, cả người run lên. Trong một khắc, liền muốn chạy nhanh trở lại thời điểm chiến đấu.

Đột nhiên ở phía xa, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra từ một đội hàng nghìn người bị tàn sát bởi cường giả của chiến đội Đại Mỹ. Trên người mang bom, người đó không chút do dự mà lao về phía cường giả của chiến đội Đại Mỹ.

"Yến Phương Bắc, kiếp sau gặp lại. Bùm."

"Yến Phương Bắc, đừng lo lắng cho chúng tôi, đi đi." "Yến Phương Bắc, chúng tôi đi trước một bước. Kiếp sau gặp lại."

"Vĩnh biệt Yến Phương Bắc. Kiếp sau vẫn là người Việt Nam, chiến sĩ Việt Nam"

"Việt Nam, tất thắng. Nhất định phải thẳng." "Bùm bùm bùm." Khoảnh khắc tiếp theo, trong đội ngũ bốn vạn người bị cường giả tàn sát, hơn bốn mươi nghìn chiến sĩ Việt Nam lúc này sẽ không bỏ chạy.

Những chiến thần cấp năm sao, chiến thần và cường giả, không ai trong số họ chạy trốn, lúc này, tất cả đều quay lại. Không chút do dự, lao về phía cường giả của đối phương.

Một số chỉ huy cấp Thiên Vương liều mạng dùng thân thể ôm chặt đối thủ, rồi để đồng đội xung quanh xông tới.

Trên thực tế, thời gian trôi qua cực nhanh, chính là chỉ cần vài giây, chiến đội Việt Nam, bốn nghìn người, hơn bốn nghìn binh lính tất cả đều chết. Đúng vậy, cho dù bọn họ hiểu rõ cái chết của mình không thể giết chết bốn chỉ huy đế quốc kia, nhưng bọn họ cũng không quan tâm bản thân chính là tự tìm chỗ chết.

Bởi vì cho dù không giết được cường giả, nhưng cũng có thể khiến bọn họ bị trọng thương. Dám nhảy vào chiến đội Việt Nam chính là tự mình tìm đến cái chết.

Giờ phút này, cường giả của chiến đội Đại Ưng và chiến đội Đại Mỹ đều vô cùng hoảng sợ. Binh lính của chiến đội Việt Nam quá quyết đoán, hiển nhiên phần lớn có thể bỏ chạy, nhưng một người cũng không bỏ chạy. Mặc dù biết không thể giết chết bọn họ nhưng cũng có thể khiến bọn họ bị thương. Một ngàn người, toàn bộ đều bị tiêu diệt.

"A..." Yến Phương Bắc ngửa đầu thống khổ mà hét lên một tiếng.

Đó là những người lính của ông ta.

Trong đội ngũ bốn nghìn người, có bảy thiên vương cường giả, hơn chục chiến thần, bên dưới thần binh đều là chiến binh năm sao. Trên chiến trường này không có gì khác ngoài bia đỡ đạn. Phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, bốn nghìn binh lính bình thường đã bị bốn đỉnh phong của ngoại tộc trọng thương.

"Giết, giết, giết.” Vào lúc này, xa hơn nữa, phe địch cũng đã đuổi theo binh lính Việt Nam đánh giáp lá cà. Hai bên cũng bắt đầu kịch liệt chiến đấu. Mỗi thời khắc đều có người chết.

Bốn lực lượng nước ngoài yếu kém trong liên minh tám nước thậm chí cũng đã bắt đầu phản công lại.Cho dù đội ngũ mấy vạn người của chính mình bị đối thủ tiêu diệt hoàn toàn, cũng phải giết hết những thế lực nhỏ ngoại bang dám đứng trong đội.

Trong khói súng, Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thằng và Lục Bảo Đại đều rơi vào trầm mặc. Bốn gương mặt già nua sắc mặt nhợt nhạt hành lễ theo nghi thức quân đội chào những người lính đã chết trong trận chiến, sau đó liền lập tức chạy trốn.

Bốn người họ bị thương nặng cần được chữa trị. Mà thời gian chữa thương của bọn họ, cũng là do vô số chiến sĩ Việt Nam quên mình đổi lấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, trụ sở chiến đội Đại Mỹ, chiến đội Đại Ưng, nhìn thấy bốn người họ chạy trốn khỏi biển lửa, sau một lúc trầm mặc, vội vàng đuổi theo, Từ đầu trận chiến này đến nay, bọn họ hoàn toàn đều bị chiến đội Việt Nam nắm mũi dẫn đi. Mà trận chiến này lần đầu tiên đối với Yến Phường Bắc đánh thành một trận quyết chiến.

Đúng lúc này, một đám binh lính của điện Thiên Thần phía xa, nhìn về phía Việt Nam, tất cả đều là kinh ngạc. Ngay sau đó, Lục hét lớn một tiếng: "Tất cả binh lính của điện Thiên Thần, một nhóm mười người, đuổi theo kẻ thù. Nếu như có người dám ngăn cản, giết hết không tha."

Ngay sau khi Lục nói xong, mỗi người trong số bốn người bọn họ lấy mấy chục đại cường giả đi đến khu vực trận địa để tìm thế lực thù địch.

Về phía điện Thiên Thần, không thể tham chiến, nhưng bọn họ có thể tìm người báo thù. Trong quá trình này, nếu có lực lượng khác cản trở bọn họ hoặc đi vào khu vực của họ, thì họ có thể giết. Điều này tuân thủ các quy tắc.

Vào lúc này, tất cả binh lính của điện Thiên Thần đều được phải tới, lập tức tản ra toàn bộ chiến trường bên ngoài.

Một ngày này, bầu trời của chiến trường ngoài kia vô cùng ảm đạm, hàng chục ngàn dặm xung quanh, đã bị đốt cháy ở khắp mọi nơi. Mặt trận của hai bên nhanh chóng bị kéo căng.

Sau khi mặt trận trở nên căng thẳng, chiến đội Việt Nam sau khi hy sinh ngàn vạn chiến sĩ, rốt cục đối lấy được một cơ hội, cũng lấy lại được một ít ưu thế, cũng bắt đầu phản đòn.

Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thẳng, Lục Bảo Đại, cũng đã lôi kéo nước khác liên mình, bắt đầu xông vào chiến trường, đánh đánh giết giết.

Một ngày này, bên ngoài chiến trường khói báo động kéo dài ba nghìn dặm,