Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 211: Đại thế ập đến (1)



Lúc này đây, trên màn hình lớn đang chiếu lại những hình ảnh bi tráng và thảm thiết ở chiến trường bên ngoài biên giới.

Một đám người trên màn hình chiếu kia là những người chiến sĩ không biết danh tính của Việt Nam đã hy sinh vô cùng anh dũng.

Trên màn hình không một ai giải thích, cũng không một dòng chữ bình luận, thậm chí vào giờ khắc này không có một ai là đủ khả năng và tư cách để diễn giải nó cả, chỉ là cứ chiếu lên những cảnh tượng ấy một cách lặng lẽ như vậy. "Chủ tướng Bắc. Đi mau. Bùm.” "Việt Nam tất thắng. Bùm.” "Những người anh em, kiếp sau... hẹn gặp lại..." "Giết."

Hình ảnh các cán bộ và chiến sĩ Việt Nam mỗi lúc một rõ ràng, chiến đấu vang dội, kẻ thù bọn họ phải đối mặt thật sự nhiều lắm, còn rất mạnh nữa.

Quân liên minh của tám nước khác đang bao vây quân lính Việt Nam với sức mạnh gấp mấy lần những cán bộ và chiến sĩ đất Việt. Những người lính, những người cán bộ lần lượt ngã xuống như mưa. Nhưng cho dù có chết cũng phải kéo theo binh quân một hay hai nước khác chịu trận cùng.

Trong phút chốc, tất cả quần chúng nhân dân Việt Nam đều rất chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự vô cùng chấn động. Ở trên màn hình, bọn họ nhìn thấy được một cường giả cấp chiến thần, cường giả cấp thiên vương, mà bọn họ cũng biết được một chút về chiến thần và thiên vương.

Trước kia, ở trên lãnh thổ cũng tồn tại trấn giữ một phương. Nhưng lúc này, những chiến thần ngày thường vô cùng mạnh mẽ lại ầm ầm chết trận, bị kẻ địch tàn nhẫn giết hại. “Cái này. Đây là đâu? Các cán bộ và chiến sĩ Việt Nam của chúng ta đang chinh chiến ở nơi nào vậy?" Giây phút này đây, một nhóm người dân đi trên đường, ở trong nhà, trong công ty hay bất cứ chỗ nào, tất cả mọi người đều đang vô cùng chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ bi tráng trên màn ảnh kia. “Chiến trường ở bên ngoài biên giới. Đó là chiến trường ngoài biên giới. Hóa ra, những người mạnh nhất, người đứng đầu của bộ Quốc phòng đều đến đó cả rồi. Chúng ta đã hiểu lầm bọn họ, trách nhầm, vu oan cho bọn họ."

Lúc này cuối cùng cũng có người hiểu ra, những người biết được tình hình ở khu vực bên ngoài biên giới đều cảm thấy khó kìm nén nổi sự đau lòng. Trong phút chốc, vô số dân chúng đang nhìn cán bộ và chiến sĩ Việt Nam không ngừng chiến đấu, sự hy sinh anh dũng và lừng lẫy, nước mắt cũng vô thức rơi lã chã, hốc mắt rất nhanh đã đỏ bừng lên.

Hóa ra không phải các cán bộ và chiến sĩ Việt Nam không chạy tới cứu bọn họ, mà những người đó còn phải tham gia vào cuộc chiến đấu ác liệt và đẫm máu hơn. Mà ở chiến trường bên kia, rõ ràng quân lính Việt Nam đang bị bao vây, đẩy vào tình thế yếu.

Lúc này tất cả quần chúng nhân dân Việt Nam đều sợ đến ngây người, tinh thần chấn động, hốc mắt đỏ hoe.

Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh lại chuyển tiếp, đó là hình ảnh Vòng Thiên Thanh dẫn đầu các chiến sĩ, binh lính Việt Nam, không ngừng chạy bôn ba khắp nơi để trấn áp tông môn cường giả đang gây rối loạn ở biên giới. Mà trong quá trình tham chiến đó cũng có không ít chiến sĩ, tướng sĩ ngã xuống. . ngôn tình ngược

Trong chốc lát, tất cả quần chúng toàn dân Việt Nam đều rơi vào tình trạng thất thần, mờ mịt. Bọn họ ngơ ngác khi nhìn thấy những cảnh tượng đang được phát chiếu bên cạnh, một màn bi kịch thảm thiết kia.

Lúc này, bộ Quốc phòng cũng không có bất kỳ một người phát ngôn nào đại diện để giải thích hết tất thảy chuyện này. Nhưng rất nhanh còn có vô số phần tử tri thức, phần tử tinh anh của Việt Nam cùng với sự hỗ trợ của mạng lưới liên lạc, nháy mắt đã hiểu hết được mọi thứ. Sau đó bọn họ bắt đầu tự mình đưa tin và giải thích cho quần chúng nhân dân.

Ngay lúc này Tiêu Hạo Thiên và ông Hình mỗi người một hướng riêng lẻ lao tới bên trong cứ điểm của tông môn nơi Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại trấn áp. Giống như một bi kịch, cứ điểm của bộ quốc phòng tạo dựng để trấn áp hai tông môn đều đã bị phá hủy hoàn toàn.

Tiêu Hạo Thiên và ông Hình một lời cũng không nói, trực tiếp đàn áp hai tông môn của cấp cường giả đang trấn thủ.

Sau khi trấn áp, hai thế lực đỉnh cao của đế quốc náo loạn ở phía sau cửa tông. Tiêu Hạo Thiên cùng với ông Hình trước tiên là kết nối với tình báo của bộ quốc phòng Việt Nam, sau đó hai người mới bắt đầu hỗ trợ cho Vòng Thiên Thanh trấn áp thế lực của tông môn và các cường giả.

Thật sự đúng là kế hoạch không theo kịp được tình thế, Tiêu Hạo Thiên không hề ngờ tới, mấy cường giả ẩn nấu ở tông môn, hôm nay lại có thể dám bạo dạn bắt tay hành động toàn bộ. Nhưng lựa chọn của anh và Vòng Thiên Thanh cũng rất là đơn giản, chỉ một chữ thôi, là phải giết. Mấy chục chiến khu ở Việt Nam lúc này đây, Tiêu Hạo Thiên cùng với ông Hình mỗi người phụ trách một người, tập trung chuyên môn hạ gục đối phương với tốc độ nhanh nhất có thể. Cấp cường giả ở điện Thiên Vương và cấp cường giả điện Chiến Thần đã đi tấn công những tông môn đang quấy phá gây náo loạn kia. Mà giờ phút này, Vòng Thiên

Thanh cũng đã phân bố hết toàn bộ lực lượng cấp cao nhất của bộ Quốc phòng Việt Nam, điên cuồng trấn áp. “Tôi thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc các người có bao nhiêu Thiên Vương có bao nhiêu cấp bậc to lớn để cho tội giết” Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên lạnh lẽo như hầm băng.

Lúc này đây, trong tay anh đang giữ chính là một tông môn Thiên Vương cấp cường giả, sau đó anh dùng sức, chỉ cần một phát đã lập tức bóp gãy cổ của cường giả Thiên Vương đó.

Theo thời gian trôi qua, quần chúng nhân dân Việt

Nam, tất cả cũng đều tỉnh táo lại. Lúc này, thành viên của bộ Quốc phòng Việt Nam cũng đã bắt đầu mở rộng mạng lưới truyền tin, cung cấp tin tức các cường giải đây gây rối và náo loạn tông môn.

Cứ sau khi bọn họ vừa cung cấp tin tức xong, rất nhanh những người đứng đầu, những cường giả của chiến bộ Việt Nam đã giết chết hết đám người kia.

Hơn nữa, ngoại trừ lần đó ra, ở trong lãnh thổ Việt Nam còn có rất nhiều cường giả sống ẩn dật, là nhóm người có sức mạnh to lớn, là nhóm cười giả yêu nước. Lúc này đây, bọn họ cũng không còn che giấu nữa mà xuất đầu lộ diện ra tay bảo vệ đất nước.

Trong phút chốc, ở khu vực bên ngoài biên giới kia khói lửa đầy trời, mà trong lãnh thổ Việt Nam cũng như thể. Nhưng những nhóm cường giả và tông môn này đi cũng mau mà chết cũng mau. Thỉnh thoảng nhóm cấp cường giả vua cũng xuất hiện rồi cũng bị Tiêu Hạo Thiên, Ông Hình còn có Vòng Thiên Thanh, ba người chém giết hầu như không còn ai sống sót.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, hơn hai mươi chiến khu trong vùng lãnh thổ của Việt Nam tất cả đều tham gia chinh chiến. Chỉ mới một ngày trôi qua, cấp cường giả cao nhất và tông môn cũng đã bị tàn sát hơn một nửa. Nhất là sau khi cấp cường giả hoàng đế trấn thủ tam đại tông môn bọ trấn áp thì các cường giả, tông môn vừa và nhỏ cũng bắt đầu rút bớt lại.

Chạng vạng sáu giờ tối, khi mặt trời chiều đã ngã về phía tây, Tiêu Hạo Thiên trên người ngập tràn sự lạnh lẽo và sát khí cùng với ông Hình cũng giống như vậy, lao đi trong bóng tối, đi tới cổng chính lớn của Kình Thiên Tông. Hai người họ đuổi đến bên này cũng đã được một khoảng thời gian. Thẳng cho đến lúc năm giờ chiều, lãnh thổ Việt Nam không còn xuất hiện cấp cường giả hoàng đế, nhiều nhất chính là cấp cường giả Thiên Vương cùng cấp cường giả Chiến Thần. Mà trình độ như vậy đã không đáng để Tiêu Hạo Thiên và ông Hình ra tay.

Hiện tại lo lắng lớn nhất của Tiêu Hạo Thiên chính là hai tông môn cường đại của Kình Thiên Tông và thư viện Linh Động. Dù sao bên trong hai cánh cửa này đều là những chuyên gia chân chính của cấp cường giả đế quốc.

Lúc này, Tiêu Hạo Thiên và ông Hình, toàn thân hai người bọn họ đều được áo choàng đen bao phủ, chỉ để lộ ra bên ngoài hai con mắt tinh tường. Nhưng trên người bọn anh lại vô cùng nồng đậm sát khí.

Giờ phút này, hai người đang chần chừ, lưỡng lự không biết có nên xông vào Kình Thiên Tông và tàn sát Kình Thiên Tông hay không, họ lo sợ điều này sẽ làm kinh động đến các tông môn ẩn mình, sống ẩn dật ở trong lãnh thổ Việt Nam.

Trước mắt bọn họ là cánh của lớn của Kình Thiên Tông, đang đóng chặt, căn bản là không có mở ra. Bên ngoài cổng lớn cũng có tám cường giả cấp cường giả cấp hoàng đề phòng mọi lúc.

Đương nhiên cho dù trước mắt là tám người cấp hoàng đến, đều là cấp hoàng đỉnh, cũng không ngăn được Tiêu Hạo Thiên và ông Hình liên thủ.

Hai người một là cáo già, một là tiểu hồ ly đều có sức lực chiến đấu thuộc để cấp. Mà khả năng chiến đấu của Tiêu Hạo Thiên nếu có thể xếp vào cấp đế cấp hai sao thì Ông Hình cũng phải đứng thứ nhất.

Theo lý thuyết mà nói hai người bọn họ còn mạnh hơn so với Kình Thiên Tông, nhưng lúc này đây Tiêu Hạo Thiên và ông Hình vẫn có chút chần chừ.

Ông Hình nhìn chằm chằm về phía Kình Thiên Tông xa thăm thẳm, híp mắt, sau khi nhìn một lúc lâu mới mở miệng nói với Tiêu Hạo Thiên: “Điện chủ, chúng ta có nên đi vào trong không? Nếu đi vào thì cũng có thể, nhưng lúc này ở lãnh thổ Việt Nam tông môn ẩn mình đang náo động, nhưng mà Kình Thiên Tông không có xuất thế, bọn họ còn tuân thủ quy tắc."

Tiêu Hạo Thiên trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt cũng híp lại nhìn Kình Thiên Tông ở phía xa xa, lúc này, thậm chí anh còn cảm nhận được vị trí của Triệu Kình Thiên đang bế quan trong Kinh Thiên Tông. Nhưng có điều kỳ lạ chính là anh cảm giác được ở bên trong Kình Thiên Tông còn tràn ngập hơi thở của một cường giả cấp đế khác giống như là một cường giả đế cấp.

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên chậm rãi nói: “Nếu linh cảm của tôi không sai thì trong Kình Thiên Tông đang che giấu một cường giả đế cấp, hơn nữa còn có thể là một đế cấp hai sao."

Gương mặt già nua của ông Hình dưới lớp áo choáng nhíu mày thật sâu. Nhìn trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Điện chủ, tôi không cảm nhận được."

Tiêu Hạo Thiên nở nụ cười, gật đầu khẳng định chắc nịch nói: “Đế cấp được che giấu kia có thủ đoạn ẩn thân rất cao. Vừa nãy anh ta cũng là cố ý giải phóng ra một ít khí tức để cho tôi có thể cảm nhận được, có lẽ còn mang theo một chút ý tứ uy hiếp. Ý của anh ta là đừng tùy tiện tấn công Kình Thiên Tông, Kình Thiên Tông không phải dạng vừa. Nhưng cường giả đế cấp hai sao này vẫn luôn cố gắng ẩn núp, hẳn là cũng có một chút gì đó bận tâm. Nếu không khi chúng ta lại đây, anh ta đã sớm đi ra uy hiếp ngăn cản chúng ta."

Hàng lông mày của ông Hình nhíu càng chắc, nhìn chằm chằm về phía Kình Thiên Tông, một hồi lâu sau mới hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Vậy điện chủ, chúng ta nên làm như thế nào đây? Đi vào hay là không? Ngày hôm qua Triệu Kình Thiên đã làm Tam trưởng lão bị thương nghiêm trọng. Nếu bây giờ đi vào thì cậu lôi kéo để cấp hai sao đối phương đang che giấu, còn tôi sẽ nắm chắc phần xử lý Triệu Kình Thiên kia, sau đó tôi lại quay ra giúp đỡ cậu."

Tiêu Hạo Thiên nghe vậy thì lắc đầu, một hồi lâu sau mới nói: “Trước tiên chúng ta cứ từ từ xem đối phương có phản ứng gì hay không. Một đại bản doanh của tông môn được truyền qua hàng trăm năm không thể ra vào dễ dàng như vậy được. Chúng ta cứ chờ xem những người của Kình Thiên Tông có dám đi ra ngoài hay không. Tôi nghĩ khi hai người chúng ta còn đang do dự ở đây thì hai người ở bên trong Kình Thiên Tông kia e rằng càng khó chịu hơn." Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên cong lên một nụ cười lạnh.

Anh và ông Hình cùng đi vào, không hề chắc chắn được có thể tiêu diệt toàn bộ Kình Thiên Tông, nhưng nếu hai người kia mà dám ra đây thì cục diện hoàn toàn khác.

Lúc này ở bên sâu bên trong Kình Thiên Tông quả thật đúng như lời Tiêu Hạo Thiên nói vậy. Triệu Kình Thiên đang bế quan ở trong một mật thất ngầm, giờ phút này sắc mặt Triệu Kình Thiên đã hoàn toàn trắng bếch, trong tay nắm chặt trường kiếm, nhìn chắm chằm pho tượng Thái thượng trưởng lão của Kình Thiên Tông trước mặt.

Bên trong Kinh Thiên Tông, ông ta ngoại trừ là người thứ hai đạt cường giả đế cấp, còn là để cấp hai sao.

Trong khoảng khắc, Triệu Kình Thiên cũng cảm nhận khí tức của Tiêu Hạo Thiên và ông Hình ở cửa tông. Sắc mặt ông ta nghiêm trọng cực độ, mồ hôi lạnh theo sườn mặt liên tục chảy xuống. Không phải vì cái gì khác mà bởi vì hôm nay hai người bọn họ đến đây chắc chắn không phải cùng với Tam trưởng lão và Long Chiến Thiên, mà chỉ có hai người.

Nhưng sức mạnh so ra lại lớn hơn Tam trưởng lão và Long Chiến Thiên rất nhiều. Hơn nữa, phải biết rằng hiện tại bản thân ông ta đang bị trọng thương, sức lực chiến đấu giảm xuống, căn bản là không có khả năng giao chiến với một cường giả cùng cấp bậc được, đánh một lần là một trận chiến sinh tử. Nếu phải chiến đấu một cách ác liệt thì ông ta thật sự có thể sẽ chết.

Triệu Kình Thiên lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nói với Thái thượng trưởng lão của Kình Thiên Tông đứng trước mặt: "Sư thúc, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hai người để cấp ở bên ngoài kia là ai? Là đại trưởng lão Tân Võ và nhị trưởng lão Lưu Triệt đúng không? Con lại có cảm giác không giống lắm."

Thái thượng trưởng lão Kình Thiên Tông lắc đầu nói: “Không, không phải Tần Võ và Lưu Triệt, nhưng đối phương cũng giống như vậy vô cùng mạnh. Chắc chắn là để cấp, hơn nữa một người trong số đó còn không hề yếu kém hơn tôi."

Tông chủ của Kình Thiên Tông gian nan nuốt nước miếng: “Sư thúc, bọn họ là ai? Ở lãnh thổ Việt Nam sao lại đột nhiên xuất hiện hai cường giả đế cấp mạnh mẽ như vậy được? Đây không phải là rau cải trắng mà đây là cường giả đế cấp hoàng đó. Cho dù là triều đại ba trăm năm trước phong kiến, cường giả đều có thể khai tông lập phải, vậy lại lịch của hai người kia như thế nào?"

Thái thượng trưởng lão Kình Thiên Tông tiếp tục lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, một cường giả mạnh hơn trong số đó có chút quen thuộc với tôi, nhưng tôi lại không nhớ nổi đó là ai cả."

Triệu Kình Thiên gật đầu nói: “Ừ. Sư thúc, vậy mặc kệ bọn họ là ai nhưng con dám chắc chắn hai người kia đối với chúng ta rất có địch ý. Ba giờ trước, con nhận được tin tức, cường giả cấp đỉnh hoàng đến trấn giữ Linh Kiếm Tông, Xuyên Vân môn và Thần Phong Tông đã bị tiêu diệt. Cả ba tông môn của sư thúc cũng không hề yếu kém gì, cũng có sự góp mặt của một đến hai người cường giả cấp đỉnh hoàng. Hơn nữa hôm nay tứ đại trưởng lão của Việt Nam, ngày hôm qua sau khi trở về Hà Nội, lập tức ở yên dưỡng thương ở Hà Nội, cũng không có xuất đầu lộ diện."

Triệu Kình Thiên ngừng lại giây lát rồi tiếp tục nói: "Sư thúc, con không biết hai người bên ngoài kia là ai, nhưng con dám khẳng định bọn họ đang giúp bộ Quốc phòng Việt Nam. Hơn nữa sự việc của Linh Kiếm Tông, Xuyên Vân môn và Thần Phong Tông chắc chắn là do bọn họ ra tay. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Bộ Quốc phòng Việt Nam vẫn luôn đối nghịch với chúng ta."

Thái thượng trưởng lão Kình Thiên Tông nghe vậy, mặt nhăn mày nhó càng lúc càng nghiêm trọng, im lặng một lát sau mới nói: “Đối phương chắc hẳn cũng cảm nhận được sự tồn tại của tôi, cho nên bây giờ vẫn không ra tay. Tình hình trên thế giới hiện nay, thế cục ở Việt

Nam vẫn cực kỳ phức tạp. Không được dễ dàng đứng thành hàng, ví dụ như hôm nay con giống như hai cường giả kia đứng bên phía bộ Quốc phòng Việt Nam. Nếu ngày hôm qua bọn họ đi cùng Chu Lệ và Long Chiến Thiên thì căn bản chúng ta sẽ lập tức bị phế đi, nhưng bọn họ cũng phải bận tâm, bởi vì Tần Võ và Lưu Triệt cũng không rõ ràng lắm. Ở trên mảnh đất lớn này dù sao cũng còn có bao nhiêu sự tồn tại giống như chúng ta và thư viện Linh Động cho nên lúc này không thể làm gì khác được, không cần theo chân bọn họ xé rách mặt mũi.”

Sắc mặt Triệu Kình Thiên vô cùng ngưng trọng, gật đầu hỏi: “Vậy, sư thúc quyết định đi, mọi thứ con đều nghe theo lời sư thúc cả. Sư thúc nói làm như thế nào, Kình Thiên Tông chúng ta sẽ làm như thế đó.”

Thái thưởng trưởng lão gật đầu nói: “Được, vậy con nói với đám người kia đi, nói Kình Thiên Tông bắt đầu từ giờ phút này trở đi, đóng cửa tông môn ít nhất là trong vòng một tháng không được ra ngoài.” "Được." Triệu Kình Thiên gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán vẫn không ngừng chảy xuống. Lúc này trong cảm nhận của ông ta, hai cường giả đế cấp đến bên ngoài kia, khoảng cách giữa bọn họ với nơi đây càng lúc càng gần.

Triệu Kình Thiên không hề do dự thêm giây nào, hít sâu một hơi, lớn tiếng hô: “Tất cả mọi người trong Kình Thiên Tông nghe lệnh. Bắt đầu từ giờ, Kình Thiên Tông sẽ đóng cửa tông môn trong một tháng. Một tháng này bất luận kẻ nào cũng không được phép ra khỏi Kình Thiên Tông. Ai vi phạm sẽ phải chết. Tất cả thành viên của tông môn phải tuân thủ.”

Vào lúc này, khi Triệu Kình Thiên rống lớn những lời này, ở sâu trong xanh rứng phía trước của Kình Thiên Tông, Tiêu Hạo Thiên và Ông Hình đang chuẩn bị đi vào bên trong Kình Thiên Tông nghe vậy bước chân lập tức dừng lại.

Ngay sau đó, ông Hình liền cười nói: “Ha ha. Điện chủ, xem ra Triệu Thiên Kình bọn họ sợ rồi, sợ chúng ta thật sự sẽ đi vào đấy, dù sao bây giờ ông ta cũng đang bị trọng thương."

Tiêu Hạo Thiên cũng cười nhạt, ánh mắt nhìn thoáng qua bên trong nơi sâu nhất của Kình Thiên Tông, nụ cười lạnh bên khóe miệng cong lên càng sâu.