Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 223: Điện Thiên Thần tham chiến



Cùng lúc đó, trong tổng bộ của Điện Thiên Thần ở chiến trường ngoài biên giới, Thiên Diện cũng nhận được tin tức về việc tăng quân của ba chiến đội nước ngoài. Sắc mặt của Thiên Diện lập tức tái nh tin tình báo trong tay trực tiếp rơi xuống mặt đất. "Không thể thắng được sao?" Giờ phút này, Thiên Diện suy sụp tinh thần ngồi trên ghế.

Ba cường giả cấp đế, sáu người cấp hoàng đỉnh phong đang trong thời kỳ hoàng kim, ba mươi người cấp Thiên Vương đỉnh phong, gần trăm người cấp Chiến Thần, quân đoàn nước ngoài tinh nhuệ nhất gồm sáu mươi nghìn người.

Thiên Diện không dám tính tiếp, bởi vì dù có đem toàn bộ lực lượng của Điện Thiên Thần hiện tại đến so cũng không đủ, dù sao thì người bên trong Điện Thiên Thần cũng quá ít. "Điện chủ à... Anh ở đâu vậy? Tại sao còn chưa trả lời tin tức của tôi? Điện chủ, Điện Thiên Thần chúng ta nên làm gì bây giờ? Tôi nên quyết định như thế nào đây? Điện chủ, nếu là anh thì anh sẽ quyết định như thế nào?" Thiên Diện lại rơi vào bế tắc.

Cô ấy gần như vô thức chuyển những thông tin mà cô ấy nhận được cho mấy vị cường giả của Điện Thiên Thần đang chiến đấu ở bên ngoài.

Vào lúc này, khi trong lòng Thiên Diện đang kêu gọi tên của Tiêu Hạo Thiên thì anh đang ở trong một cung điện dưới lòng đất ở tận ranh giới phía bắc của Việt Nam. Tiêu Hạo Thiên vẫn đang nhắm mắt hấp thu những truyền thừa mà Kình Chấn Đông cho anh.

Về phần mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn không biết, hiện tại anh đã hoàn toàn quên đi thời gian đang trôi qua. Nhưng mà linh khí trong người anh đang liên tục trở nên lớn mạnh.

Qua hai ba tiếng sau, thời gian trên chiến trường ngoài biên giới lúc này đã là đến bốn giờ sáng, Chiến cũng vội vàng từ khu vực trong nước Việt Nam chạy trở về. Chỉ là trong lúc anh ta vội vàng trở về thì cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng và kiềm nén. Sau khi Chiến trở về, Tứ Đại Thiên Vương của Điện Thiên Thần lại bắt tụ họp. Lúc này cả bốn vị Thiên Vương đều im lặng.

Lục nhìn Chiến một lúc rồi hỏi: “Tại sao cậu lại trở về? Những người đó chịu thả cho cậu trở về sao?"

Chiến cười khổ nói: “Không sao cả, chúng ta đánh xong trận này rồi lại nói chuyện sau, hiện tại chính là lúc khảo nghiệm bốn chúng ta nhiều nhất. Điện chủ không có ở đây, chúng ta nên làm gì đây? Ba chiến đội nước ngoài đều đã tăng quân, mà giờ phút này năm chiến đội còn lại cũng đang cân nhắc vấn đề tăng quân, rất có thể bọn họ sẽ lại bị ba chiến đội kia lôi kéo, tiếp tục tăng thêm số lượng binh sĩ đến đây. Ý định của tôi chính là chiến đấu đến cùng, mặc kệ sống chết, các cậu cũng hiểu rõ tính cách của Điện chủ, nếu như anh ấy biết thì anh ấy nhất định sẽ cho Điện Thiên Thần toàn lực xông lên."

Diệt im lặng một lúc rồi mới gật đầu nói: “Nếu nói như vậy thì ba nghìn chiến sĩ của Điện Thiên Thần, có khả năng đều sẽ tử trận."

Sau khi Diệt nói xong, ba người còn lại cũng ngừng nói chuyện.

Cuối cùng Ám ngẩng đầu lên nhìn Lục nói: “Lục, cậu quyết định đi, trước khi Điện chủ rời đi đã giao quyền quyết định mọi chuyện lại cho cậu. Cậu nói xem nên làm như thế nào?"

Vẻ mặt Lục nghiêm nghị nhìn ba người anh em, nói: “Tất cả mọi người đã đột phá đến cấp hoàng hai sao chưa?"

Lục vừa nói xong thì ba người Ám, Chiến, Diệt đều gật đầu. "U"

Sau đó Lục gật đầu nói: “Bốn người chúng ta đều là những người vô cùng may mắn, năng lực của bốn người chúng ta cũng rất thâm hậu, bốn người chúng ta đều là cấp hoàng hai sao, nhất định có thể đánh với đám người cấp goàng đỉnh phong của liên minh nước ngoài kia. Tham chiến đi, không có cái gì là lựa chọn tốt, tôi tin tưởng điện chủ của chúng ta cũng sẽ lựa chọn như vậy."

Lục dừng một lát lại tiếp tục nói: “Ừ, vốn dĩ cũng không có gì phải chần chừ, có đúng không? Hiện tại không thể liên lạc với điện chủ, Thiên Diện đã liên hệ với ông Hình rồi, ông Hình nói rằng điện chủ sẽ sớm xuất quan. Chúng ta cứ cản lại trước, đến lúc đó cứ xem thế cục thay đổi như thế nào." "Ừ. Được." Sau khi Lục nói xong thì ba cường giả đứng đầu của Điện Thiên Thần Ám, Chiến, Diệt cũng gật đầu.

Sau khi Tử đại Thiên Vương của Điện Thiên Thần kết thúc cuộc họp, Chiến tìm một góc vắng vẻ yên tĩnh gọi điện thoại cho Đại nghi trượng của Chiến Thần Môn, sau khi cuộc gọi được kết nối, Chiến lập tức nói Đại nghi trượng: “Đại nghi trượng, tôi nguyện ý rời khỏi Điện Thiên Thần, trở về Chiến Thần Môn.”

Đại nghi trượng ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi nói: “Điều kiện là để Chiến Thần Môn điều động cường giả đến giúp bộ quốc phòng Việt Nam sao?"

Chiến gật đầu, hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy. Nếu như ông đồng ý, tôi có thể trở về ngay lập tức."

Chỉ là sau khi Chiến nói xong thì Đại nghi trượng ở đầu bên kia trên điện thoại cũng im lặng.

Đại nghi trượng im lặng rất lâu, sau đó mới nói: “Xin lỗi thiếu môn chủ, Chiến Thần Môn không thể điều động cường giả đến giúp bộ quốc phòng Việt Nam được. Đây là quy tắc.”

Sau khi Chiến nghe điều này thì lập tức trở nên tức giận, hét vào điện thoại: “Quy tắc. Quy tắc. Lại là quy tắc chết tiệt. Ông hãy nói cho tôi biết, cuối cùng thì các người đang tuân theo những quy tắc gì hả?”

Đại nghi trượng ở bên kia điện thoại im lặng, một lúc lâu sau chỉ nói với Chiến một câu xin lỗi rồi liền cúp điện thoại. “Cút mẹ mày đi.” Chiến bỗng nhiên ném mạnh điện thoại di động lên một tảng đá trước mặt, điện thoại di động trong nháy mắt đã vỡ tan tành. “Hừ. Chiến, cứ chờ mà xem, mặc dù tình hình hiện tại đã rất nguy cấp, nhưng đám viện quân nước ngoài kia cũng phải mất không ít thời gian mới có thể chạy đến được đây, cứ chờ một lát xem sao." Không biết từ khi nào, Ám đã xuất hiện sau lưng Chiến, nói với anh ta.

Chiến quay đầu liếc mắt nhìn Ám, không nói lời nào.

Tâm trạng của anh ta không tốt, vô cùng tồi tệ. Ở khu vực trong nước, các chiến sĩ của bộ quốc phòng vẫn đang cố lôi kéo thân thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào, bọn họ vẫn đang tiêu hao sức lực vì sự quấy rối của những môn phái kia. Mà ở tiền tuyến nơi đây, hầu như lúc nào cũng có binh lính Việt Nam tử trận, rất có thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn anh ta vừa gọi điện kia, đã có rất nhiều binh sĩ Việt Nam phải vĩnh viễn chôn xương ở vùng đất khách quê người này. “Ám, bên chỗ cậu..." Qua một lúc, Chiến ngẩng đầu muốn nói gì đó với Ám. Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã có một người phụ nữ xinh đẹp cao gần hai mét, mặc đồ đen đi từ phía xa tới trước mặt bọn họ.

Mà khi người phụ nữ bí ẩn này xuất hiện, Lục và Diệt cũng từ đằng xa vội vã chạy đến. "Xin chào tiền bối." Bốn người Lục, Ám, Chiến, Diệt cung kính cúi đầu chào người phụ nữ áo đen.

Bọn họ đều biết người phụ nữ này, không chỉ biết mà bọn họ đều đã từng gặp qua rồi, hình như người phụ nữ này có quen biết với điện chủ của bọn họ. Trong mấy tháng Tiêu Hạo Thiên không có mặt ở chiến trường ngoài biên giới, người phụ nữ này đã nhiều lần giúp đỡ Điện Thiên Thần.

Cho nên Tứ đại Thiên Vương của Điện Thiên Thần rất tôn kính người phụ nữ này. Mà thực lực của bà ấy cũng rất mạnh, tuyệt đối chính là thực lực cấp đế.

Người phụ nữ mặc áo đen cau mày, thở dài một hơi rồi nói: “Cường giả cấp đế của ba chiến đội Đại Mỹ, Đại Ưng và Đại Pháp đã gây áp lực cho chúng ta rồi, nếu như Điện Thiên Thần tham gia trận chiến quyết định vào hai ngày sau, vậy thì cường giả cấp đế của bọn họ sau khi từ bên ngoài đi vào chiến trường sẽ lập tức ra tay tiêu diệt các cậu."

Khi người phụ nữ áo đen nói đến đây, ánh mắt càng thêm phức tạp: “Các cậu không thể đánh lại."

Thân thể của bốn người Lục, Ám, Chiến, Diệt đều run lên kịch liệt, sau đó đều im lặng.

Một lúc sau Lục ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ áo đen nói: “Tiền bối, vậy... Vậy nếu tất cả chúng tôi cùng gia nhập chiến đội Việt Nam thì sao?"

Người phụ nữ áo đen lắc đầu chua xót nói: “Vô dụng thôi, ở mỗi quốc gia cường đại nước ngoài đều ẩn giấu rất nhiều cường giả, dù các cậu gia nhập thì cùng lắm đối phương cử ra bốn người, sáu người, tám người, thậm chí là mười cường giả cấp Hoàng đỉnh phong đến mà thôi. Cho nên không có tác dụng gì. Mà có lẽ bốn vị trưởng lão của Việt Nam cũng sẽ không thể chống đỡ được đến lúc đó. Ai..."

Thân thể của Lục lại run lên, anh ta ngẩng đầu nhìn lên người phụ nữ mặc áo đen và hỏi: “Vậy... Vậy hoàn toàn không còn cách nào khác sao? Nếu như viện binh của nước ngoài đến, bốn vị trưởng lão của Việt Nam đều sẽ chết, những binh lính chiến đấu còn lại cũng sẽ chết, không có hy vọng chiến thắng."

Người phụ nữ áo đen lắc đầu, thở dài một hơi, không nói nữa mà rời đi một cách lặng lẽ, bóng dáng của bà ấy hoàn toàn biến mất trong bóng tối mênh mông.

Dù bà ấy có là cường giả cấp để thì giờ phút này, cô ấy cũng cảm nhận được sự bất lực vô tận.

Lúc này, bốn người Lục, Ám, Chiến, Diệt nhìn khung cảnh khói lửa ngập trời ở đằng xa, chiến trường ngoài biên giới vẫn đang chiến đấu không ngừng, đôi mắt của mọi người lại đỏ lên.

Trên chiến trường ngoài biên giới cách Việt Nam hàng chục ngàn dặm, trong đêm gió lạnh, những người lính mà họ hoàn toàn không biết tên tuổi của Bộ quốc phòng Việt Nam vẫn đang chiến đấu, ánh lửa ngập trời, thỉnh thoảng lại có người hy sinh.

Thân thể cao lớn của Lục run lên, mà khi ánh mắt đỏ bừng anh bỗng hét lên: “Điện Thiên Thần. Tất cả thành viên tham gia cuộc chiến. Tất cả thành viên tham gia cuộc chiến. Tham gia cuộc chiến. Hãy giết hết cho tôi." "Bùm." Giờ phút này, Lục không quan tâm nữa.

Anh ta cũng là người Việt Nam hiện tại đồng bào và binh lính nước mình đang đánh những trận đẫm máu, bị đám người của liên minh nước ngoài giết chết vô cùng tàn bạo. Anh ta không thể nhịn được. “Điện Thiên Thần, tất cả binh lính tham gia trận chiến." Ngay sau đó, Diệt cũng hét lên một tiếng. “Tham chiến. Tham chiến." Chiến và Ám cũng đều hét lên, lập tức dẫn từng nhóm binh lính của Điện Thiên Thần xông thẳng tới chiến trường khốc liệt nhất đằng xa.

Đến lúc này Điện Thiên Thần chính thức tham gia trận chiến.

Ban đầu khi người phụ nữ mặc đồ đen bí ẩn đó chưa xuất hiện thì Lục vẫn còn hơi do dự một chút. Nhưng bây giờ anh ta không hề do dự chút nào, mấy năm nay anh ta luôn đi theo Tiêu Hạo Thiên tham gia chiến đấu. Tung hoành khắp chiến trường ngoài biên giới, tôn chỉ của Tiêu Hạo Thiên chính là, mặc kệ sau này thế nào, trước cứ đánh rồi nói sau.

Ngay khi Điện Thiên Thần chính thức tham gia vào trận chiến, trên một ngọn núi cằn cỗi ở trung tâm chiến trường ngoài biên giới, bốn vị cường giả cấp Hoàng đỉnh phong của liên minh nước ngoài sau khi biết rằng tất cả thành viên của Điện Thiên Thần đều tham gia trận chiến, bọn họ đã bật cười.

Lúc trước Điện Thiên Thần không tham gia chiến đấu, có thể sẽ khiến bọn họ gặp chút rắc rối, nhưng bây giờ Điện Thiên Thần đã tham gia chiến đấu vậy thì dễ dàng đối phó rồi.

Chỉ huy cấp Hoàng đỉnh phong của chiến đội Đại

Mỹ nói với cấp dưới của mình: “Liên lạc với khu vực trong nước, yêu cầu họ phái nhiều cường giả cấp Hoàng đến, càng nhiều càng tốt, nói với họ rằng tất cả thành viên của Điện Thiên Thần đã tham gia vào trận chiến."

Sau đó chỉ huy của chiến đội Đại Mỹ trên chiến trường nhìn về phía chỉ huy của chiến đội Đại Ưng và chiến đội Đại Pháp, nói: “Hai người cũng liên hệ với khu vực trong nước đi, Điện Thiên Thần là lực lượng bản địa phát triển trên chiến trường ngoài biên giới, hẳn là còn có một số người tài. Đừng để bọn họ sử dụng chiến thuật tiếp viện, cường giả cấp Hoàng mà khu vực trong nước có thể điều động đến tham chiến càng đông càng tốt, có thể điều động bao nhiêu thì cử đi bấy nhiêu.” "Được, tốt thôi. Ha ha. Cái Điện Thiên Thần này coi như xong rồi, tôi đã muốn tiêu diệt bọn họ từ lâu lắm rồi, nhưng vì bị quy tắc hạn chế nên mới khó khăn, nhưng bây giờ đã đơn giản hơn nhiều rồi. Ha ha." Chỉ huy của chiến đội Đại Ưng cười lạnh nói.

Sau đó chỉ huy của chiến đội Đại Pháp cũng cười gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy, cuối cùng tôi cũng có thể gỡ bỏ cái gai này, rất tốt, rất tốt."

Lúc này, chỉ huy của chiến đội Đại Pháp cũng vô cùng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.

Mà giờ phút này, ở trong sơn cốc, sau khi Yến Phương Bắc biết tin Tứ Đại Thiên Vương của Điện Thiên Thần dẫn theo toàn bộ binh lính trực tiếp tham chiến thì trong lòng run lên. Sắc mặt của ba người còn lại cũng thay đổi. "Hồ đồ. Hồ đồ. Bọn họ tham gia cuộc chiến làm gì chứ? Để chịu chết à?" Trần Công Thắng lập tức đứng lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, bốn vị trưởng lão đã bị thương nặng của bộ quốc phòng Việt Nam đều xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn một đám binh lính của Điện Thiên Thần ở đằng xa, trong nháy mắt lập tức xông vào chiến trường, đoàn kết cùng chiến sĩ Việt Nam chống lại giặc ngoại xâm.

Tình cảnh ấy khiến đôi mắt của bốn vị trưởng lão vô cùng phức tạp.

Yến Phương Bắc càng không đành lòng nhìn, ông không thèm quan tâm chuyện ẩn núp nữa, cứ thế hét lên khắp nơi: “Lục Thiên Vương của Điện Thiên Thần có đó không? Tôi là Yến Phương Bắc đây. Tôi lấy danh nghĩa tổng chỉ huy của chiến đội Việt Nam, lấy danh nghĩa của Việt Nam. Ra lệnh cho cậu không được tham gia chiến đấu. Điện Thiên Thần rút khỏi chiến trường. Không được tham chiến. Không cho phép. Tuyệt đối không được phép."

Dù Yến Phương Bắc khàn khàn giọng rống lên, nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào. Bởi vì lúc này, bốn vị Thiên Vương Lục, Ám, Chiến, Diệt đều đã cầm kiếm đi tìm đám cường giả cấp Hoàng đỉnh phong của liên minh nước ngoài.

Nửa tiếng sau, bốn người Lục, Ám, Chiến, Diệt đã chiến đấu một lần với bốn người cấp Hoàng đỉnh phong của liên minh nước ngoài. Điều kỳ lạ là bốn cường giả cấp Hoàng đỉnh phong của liên minh nước ngoài rõ ràng vẫn đang ở thời kỳ hoàng kim. Tuy nhiên, sau khi đánh với Tứ Đại Thiên Vương của Điện Thiên Thần một lát đã lập tức bỏ trốn thật xa.

Bây giờ bọn họ sẽ không liều mạng chiến đấu với bốn vị cường giả của Điện Thiên Thần, bởi vì không cần thiết, quân tiếp viện của bọn họ sẽ đến nhanh thôi, đến lúc đó, bốn vị trưởng lão của Việt Nam, bốn vị Thiên Vương của Điện Thiên Thần, không một ai có thể chạy thoát.

Mười phút sau, bốn ông lão Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại đều đến trước mặt Lục, Ám, Chiến, Diệt. Tâm trạng của bốn vị trưởng lão vô cùng phức tạp, vô cùng đau lòng khi nhìn bốn hậu bối người Việt Nam trẻ tuổi trước mặt.

Một lúc sau, Yến Phương Bắc mới khàn giọng nói: “Mấy đứa nhỏ ngốc nghếch, các cậu. Các cậu tham chiến cũng vô dụng thôi."

Bốn người gật đầu.

Vào lúc này Lục, Ám, Chiến, Diệt tất cả đều mỉm cười.

Đúng vậy, bọn họ biết là vô dụng, nhưng ít nhất có bốn người bọn họ ở đây, bốn vị lão nhân trước mặt và những người lính Việt Nam vẫn đang chiến đấu ở phía xa kia, vẫn có thể sống sót rất nhiều, không phải sao?

Có lẽ hai ngày sau, khả năng rất cao là Điện Thiên Thần sẽ bị tiêu diệt cùng với những binh lính của chiến đội Việt Nam ở chiến trường ngoài biên giới. Nhưng đó cũng là chuyện của hai ngày sau, có đúng không?

Giờ phút này, trong lòng bốn cường giả trẻ tuổi của Điện Thiên Thần đều hiểu rõ: “Sao có thể không tham chiến, chẳng lẽ cứ trơ mắt đứng nhìn hết đồng bào này đến đồng bào khác những binh lính của Việt Nam, chết trước mắt mình sao? Chẳng lẽ cứ trơ mắt. Trơ mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt toàn bộ." “Điện chủ, tôi tin chắc là nếu anh biết thì anh cũng sẽ làm như vậy. Đây là những gì mà anh vẫn luôn dạy cho chúng tôi, có đúng không? Chúng ta là Điện Thiên Thần, nhưng. Chúng ta cũng là người Việt Nam”

Giờ phút này, bốn vị Thiên Vương của Điện Thiên Thần, bốn cường giả thế hệ trẻ với tiềm năng vô hạn, trong lòng họ đều có ý tưởng giống hệt nhau.