Tại biệt thự của gia đình họ Đường ở Hà Nội, Cao Ánh Vy sau khi liên lạc với Tiêu Hạo Thiên qua video, đột nhiên bật khóc, nước mắt không ngăn được cuối cùng cứ chảy ra.
Cô không phải là đồ ngốc, lúc trước ở Sài Gòn, cô đã biết sự tồn tại của Diệt và Lục, còn có điện Thiên Thần, hai điện Thiên Vương, mà Diệt và Lục lại cùng Tiêu Hạo Thiên có quan hệ tốt như vậy.
Ngày hôm qua Cao Ánh Vy đã xem được tin tức liền thấy được chiến trường ngoài biên giới, điện Thiên Thần và toàn bộ các tướng sĩ đã tham chiến, sát cánh với Việt Nam, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.
Cho nên từ đêm qua trong lòng cô đã có một loại dự cảm, đó chính là chồng cô, Tiêu Hạo Thiên khẳng định là muốn đi tham chiến, chắc chắn sẽ đi chiến trường ngoài biên giới một chuyến.
Hiện tại Cao Ánh Vy cũng không phải cái gì cũng không biết nữa.
Cô biết rất rõ, hiện tại các binh lính của chiến đội ba nước ngoài đều đã tăng quân chi viện, các cường giả cấp để thiên vương và chiến thần nhiều không kể xiết, mà chiến bộ Việt Nam bên này, đã không còn bao nhiêu người.
Hai ngày nay trên người Cao Ánh Vy luôn tản ra hơi thở của sự lo lắng cho Tiêu Hạo Thiên, cùng với đó là đủ loại cảm giác xuất hiện. Mà tiêu Hạo Thiên còn vừa nói với cô, hôm nay anh chưa thể về được, trong nháy mắt Cao Ánh Vy liền hiểu rõ.
Tuy rằng trong lòng Cao Ánh Vy hiểu rõ chồng cô muốn làm gì, muốn đi đâu nhưng cô không thể khuyên Tiêu Hạo Thiên, lời đã đến khóe môi, nhưng cô cái gì cũng không nói lên được. “Mẹ... Mẹ. Mẹ làm sao vậy? Tại sao mẹ lại khóc?"
Thúy Hồng ở trong lòng ngực của Cao Ánh Vy thấy cô khóc liền vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô.
Cao Ánh Vy hai mắt đẫm lệ nhìn đứa con gái nhỏ cười một cái, lắc đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, mẹ chính là nhớ ba con, không có việc gì Thúy Hồng." "Mẹ, mẹ đừng khóc, Thúy Hồng cũng rất muốn gặp ba. Ba ngày mai sẽ trở về thôi, mẹ ơi, không phải ba vừa mới nói ngày mai sẽ trở về sao? Cho nên mẹ, mẹ đừng đau buồn nữa, được không? Ngày mai sau khi ba trở về, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi, được không mẹ?" Thúy Hồng tiếp tục an ủi Cao Vi Vi. “Được.”
Cao Ánh Vy chảy nước mắt ôm chặt lấy con gái. Thúy Hồng ở bên tai nhẹ giọng nói: “Ba sẽ trở về, ngày mai ba nhất định sẽ trở về. Nhất định sẽ trở về.”
Mà giờ phút này, cùng thời gian, toàn bộ đã phong tỏa giới nghiêm trên sân bay Hà Nội, Đại trưởng lão vẫn còn ở nơi đó, hàng trăm vệ binh lặng lẽ đứng ở bên cạnh trong tư thế sẵn sàng bảo vệ an toàn cho ông.
Đại trưởng lão vẫn như cũ duy trì tư thế như khi lên máy bay đã nửa giờ. Ông lặng lẽ nhìn cầu thang máy bay trước mặt mà ngẩn ngơ đến phát ngốc. Trong lòng ông lúc này có hai luồng ý niệm cực mạnh đang ngầm giao chiến nhau.
Một là đi lên, xông pha chiến trường ngoài biên giới, chém giết một trận long trời lở đất. Còn một ý niệm khác chính là ở lại trong nước, duy trì tình hình trật tự yên ổn, chờ đợi tin tức của Tiêu Hạo Thiên. “Có tin tức gì của Tiêu Hạo Thiên chưa? Ở chiến trường ngoài biên giới, cậu ta đã đi rồi sao?" Một hồi lâu sau, Đại trưởng lão nới mở miệng hỏi đội trưởng đội hộ vệ bên cạnh.
Đội trưởng hộ vệ lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Đại trưởng lão, chiến trường biên giới bên kia, không có thu được chút tin tức của anh Thiên.”
Đội trưởng đội thị vệ còn chưa nói xong thì đúng lúc này một nhân viên tình báo của cục chiến tranh, từ xa tiến vào, vô cùng nóng vội báo cáo: “Báo cáo Đại trưởng lão, điện Thiên Thần Tiêu Hạo Thiên, từ nửa giờ trước, từ chiến khu thứ bảy ở phía Bắc đã điều động hai chiếc máy bay chiến đấu cơn lốc.
Trước mắt thì hai chiếc máy bay chiến đấu đó đã cất cánh khỏi Việt Nam và xuất phát về phía đại dương sâu thẳm rồi. Đánh giá từ lộ trình của họ, điện Thiên Thần hẳn là hướng về phía của quân đội tiếp viện của ba chiến đội nước ngoài." "Cái gì? Tiêu Hạo Thiên mới vừa xuất phát? Cậu xác định tin tức không sai chứ?"
Đại trưởng lão nghe vậy, sắc mặt ầm ầm biến đổi.
Bởi vì lúc trước thời điểm mà Tiêu Hạo Thiên gọi cho ông, có nói anh đã ở trong chiến trường ngoài biên giới. Mà hiện tại tin tức của ông nhận được lại là Tiêu Hạo Thiên vừa mới rời đi. "Oành!"
Giờ khắc này, Đại trưởng lão suy nghĩ bị phân tán.
Đúng vậy, đối với Tiêu Hạo Thiên, trước đó ông đã ra lệnh là không ai trong bộ phận chiến tranh Việt Nam được phép giám sát nơi ở lẫn hành tung của anh, hơn nữa các bộ phận chiến tranh đều phải phối hợp cùng với Tiêu Hạo Thiên. Cho nên trước khi Tiêu Hạo Thiên đi tới vực sâu sa mạc phía Bắc, ông thật sự không hay biết gì. Bởi vì ông tin tưởng tuyệt đối vào Tiêu Hạo Thiên.
Nhưng vừa rồi, Tiêu Hạo Thiên sợ Đại trưởng lão thực sự xúc động đi tới vùng chiến trường ngoài biên giới, cho nên mới nói dối ông.
Mà hiện tại Tiêu Hạo Thiên đã đi rồi, hơn nữa còn sử dụng máy bay chiến đấu cơn lốc với tốc độ nhanh nhất, mục tiêu lần này rất có thể chính là quân tiếp viện dị vực Tam Đại Chiến.
Giờ khắc này, trong lòng Đại trưởng lão nháy mắt liền hiểu rõ Tiêu Hạo Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì. Ông cũng chợt nhớ tới những gì Tiêu Hạo Thiên đã nói với ông rằng Việt Nam có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc hỗn loạn lớn sắp tới.
Sắc mặt của Đại trưởng lão lần nữa trầm xuống, thần trí rung động, trong lòng lẩm bẩm nói: “Lần này, Hạo Thiên, có lẽ thật sự muốn đâm thủng." "Thông báo cho chiến đội phương Bắc phải xóa hết mọi dấu vết của hai chiếc máy bay chiến đấu cơn lốc đó. Không được để ai phát hiện ra. Ở chiến đội phương Bắc, tất cả những ai đã từng nhìn thấy điện Thiên Thần Tiêu Hạo Thiên đều phải ký cho tôi bản thỏa thuận sẽ giữ bí mật tuyệt đối, không được để lộ bất cứ thông tin gì ra ngoài dù là nhỏ nhất. Những người còn lại, cùng tôi đến đại bản doanh của bộ quốc phòng. Mau."
Đại trưởng lão nhanh chóng phát ra một loạt mệnh lệnh. "Rõ."
Các chiến sĩ của bộ quốc phòng ở sân bay nhìn thấy Đại trưởng lão rốt cuộc cũng đã từ bỏ kế hoạch đến chiến trường ngoài biên giới trên mặt họ liền tràn đầy vẻ vui mừng. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Không có chuyện gì khác, ngoài việc tất cả bọn họ đều có thể hi sinh trong trận chiến, họ đương nhiên không sợ chết, nhưng Đại trưởng lão tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.
Trên mặt các chiến sĩ ở sân bay lộ ra vẻ vui mừng, nhưng duy nhất chỉ có Đại trưởng lão là không. Lúc này ông đang cảm thấy rất là nặng nề, người khác có thể không hiểu được hậu quả của đợt tấn công cường giả dị vực Tam Đại Chiến của Tiêu Hạo Thiên nhưng ông lại hiểu rõ. Phá bỏ một số quy tắc bất di bất dịch được đặt ra, tiếp theo chắc chắn sẽ có phiền toái rất lớn. Rất có thể Tiêu Hạo Thiên sẽ không gánh nối hậu quả của việc làm ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão hít thật sâu một hơi. Cơ thể bất tri bất giác run lên, một giọt lệ lăn dài trên khóe mắt. Lúc này, các chiến sĩ quốc phòng và binh lính ở sân bay đều sững sờ khi nhìn thấy Đại trưởng lão rơi lệ, trong lòng hỗn loạn lo lắng run lên. “Đại... Đại trưởng lão, điện Thiên Thần đi tới chiến trường ngoài biên giới, đây không phải là chuyện tốt sao? Ông... ông làm sao mà lại khóc rồi?"
Giây tiếp theo, đội trưởng đội thị vệ của Đại trưởng lão vô cùng hoài nghi hỏi. "Hồ đồ, quá hồ đồ. Các người biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Vị Đại trưởng lão đột nhiên bị kích động, run rẩy quay lại nhìn mọi người và hét lên: "Các người không bao giờ biết được Tiêu Hạo Thiên sẽ phải trả giá lớn như thế nào cho chuyến đi này. Các người, bao gồm cả tôi, bao gồm tất cả binh lính của Việt Nam chúng ta, đều mắc nợ Tiêu Hạo Thiên."
Ánh mắt của Đại trưởng lão vô cùng phức tạp nhìn tất cả mọi người.
Sau đó, ông nhìn lên bầu trời xa xa về phía tây, trong lòng dâng lên một tia đau đớn khó tả. Trước đó,
Tiêu Hạo Thiên đã từng giúp Việt Nam ở chiến trường ngoài biên giới lãnh địa để chống lại kẻ thù ngoại bang. Và bây giờ cũng chính Tiêu Hạo Thiên đã tham gia vào cuộc chiến, bản thân anh đang liều lĩnh vi phạm quy tắc để đánh chặn và giết quân tiếp viện của Bộ quốc phòng. Hành động ngăn cản và giết địch lần này của anh đã vi phạm điều cấm kỵ của nước ta, vì vậy anh nhất định sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khôn lường trong tương lai. Dù là Đại trưởng lão của Việt Nam không phải bất đắc dĩ cũng khó lòng gánh vác nổi.
Sau khi Đại trưởng lão hét lên, tất cả binh lính của Việt Nam trên sân bay đều im lặng. Họ không hiểu Tiêu Hạo Thiên có ý gì, nhưng vào lúc này, họ đều ngầm đoán được điều gì đó từ phản ứng của Đại trưởng lão. "Tiêu Hạo Thiên vừa mới về nước được ba tháng." "Tiêu Hạo Thiên vừa mới kết hôn cách đây không lâu.” "Tiêu Hạo Thiên... Con gái của anh ta mới bốn tuổi, mới chỉ bốn tuổi, hơn nữa anh ta ở bên con gái cũng mới ba tháng, ba tháng mà thôi. Như thế còn chưa đến một trăm ngày, thậm chí không đến một trăm ngày."
Lúc này đây, Đại trưởng lão lại một lần nữa rơi lệ, liên tục lẩm bẩm mấy câu rồi bước ra ngoài. Thân hình của ông nhanh chóng biến mất, nếu ông đã muốn rời đi, thị vệ xung quanh cũng không thể ngăn cản.
Mười phút sau, bóng dáng của Đại trưởng lão chậm rãi xuất hiện ở cổng nhà họ Đường tại Hà Nội, ngay khi ông mới xuất hiện, bảo vệ ở cổng đã chạy vào báo với Tiêu Chiến Minh và Đường Huy Hoàng.
Rất nhanh, mọi người trong gia đình họ Đường bao gồm Đường Huy Hoàng, Tiêu Chiến Minh, Đường Như Ý, Đường Yến Nhi, cùng với Cao Ánh Vy đang ôm Thúy Hồng với đôi mắt đỏ hoe, toàn bộ liền vội vàng ra nghênh đón.
Đây chính là Đại trưởng lão của nước Việt Nam. Toàn bộ Việt Nam luôn luôn rất tôn kính, nghênh đón ông. “Nghênh đón Đại trưởng lão."
Mọi người trong nhà họ Đường và Tiêu Chiến Minh và Cao Ánh Vy, giờ khắc này, đều khom lưng thật sâu cúi đầu chào. “Đại trưởng lão, ông... Tại sao người lại đến đây?"
Ngay sau đó, trước mặt tất cả mọi người, Tiêu Chiến Minh là người có thân phận cao nhất, vội vàng mở miệng hỏi.
Đại trưởng lão xua xua tay, trên gương mặt mạnh mẽ cố bày ra vẻ tươi cười nói: “Không có việc gì, tôi đến hỏi thăm Ánh Vy và Thúy Hồng." “Đại... Đại trưởng lão, ông... Ông là tới gặp tôi và Thúy Hồng sao?" Giờ khắc này, Cao Ánh Vy cũng ngây ngẩn cả người.
Người có quyền lực tối cao nhất ở Việt Nam như Đại trường lão đây, khi không lại tự mình tới tìm cô? Nhất thời trong lòng Cao Ánh Vy đều chấn động, suy nghĩ ngưng trệ.
Ngay sau đó, Đại trưởng lão đi đến chỗ trước người Cao Ánh Vy, thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Cao Ảnh Vy một cái rồi mở miệng nói: “Ừm, con gái, cháu là người tốt, chồng của cháu cũng là người tốt.”
Đại trưởng lão dừng lại một lúc, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Cao Ánh Vy nói: “Con gái, thực xin lỗi cháu. Hạo Thiên... Hạo Thiên vốn dĩ hôm nay là có thể trở về cùng mọi người đoàn tụ, nhưng bởi vì chúng ta, những người này, cậu ấy không thể không.. Thực xin lỗi cháu.” "Đại... Đại trưởng lão." Cao Ánh Vy vốn mắt đã đỏ hoe, giờ khắc này càng đỏ hơn, cơ thể run rẩy không ngừng. “Ông ơi, ông, cháu từng thấy ông ở trên TV, ông cũng biết ba của cháu sao?"
Thúy Hồng ở trong lòng Cao Ánh Vy mở miệng đối với Đại trưởng lão hỏi, giọng nói nhỏ bé rất êm tai.
Đại trưởng lão gật đầu thật mạnh nói: “Đúng, ông biết ba của cháu, ba của cháu chính là một anh hùng, một anh hùng khí thế, là một anh hùng rất khí thế của nước Việt Nam."
Cao Ánh Vy nghe vậy ngây ngẩn cả người, mở miệng hỏi Đại trưởng lão: “Đại. Đại trưởng lão, lời nói của ông. Cháu.. Cháu thật sự không hiểu, Hạo Thiên.. Hạo Thiên anh ấy... Anh ấy không phải là chỉ huy của Bộ quốc phòng Việt Nam hay sao? Đất nước lâm nguy, anh ấy đi xuất chinh, điều đó là đương nhiên, người... người vì sao mà lại nói như vậy?" "Ai." Lúc này Tiêu Chiến Minh liền cúi đầu thờ dài.
Đại trưởng lão nhìn về phía trong ánh mắt Cao Ánh Vy, ánh mắt ngày càng phức tạp hơn. Ngay sau đó ông thở dài lắc đầu nói: “Con gái, vốn dĩ tôi không nên nói, Hạo Thiên có lẽ cũng không muốn cho cháu biết chuyện này. Nhưng thân phận thật sự của Hạo Thiên, để tôi đích thân nói cho cháu. Tôi cảm thấy hẳn là thích hợp nhất." “Đại trưởng lão, Cháu... Cháu không hiểu ý của ông. Cháu, Hạo Thiên anh ấy, anh ấy chẳng lẽ không phải người của bộ quốc phòng sao?"
Cao Ánh Vy ngơ ngác theo bản năng nhìn Đại trưởng lão mở miệng hỏi.
Ông lắc đầu sau đó lại gật đầu nói: “Con gái, tuy Hạo Thiên không phải người của bộ quốc phòng, nhưng mấy năm nay, bao gồm cả hiện tại, cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện cho chúng ta. Nếu cậu ấy muốn tới bộ quốc phòng, với công lao của cậu ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ cục trưởng của bộ." "Con gái, chồng của cháu, là một người anh hùng của Việt Nam. Mấy năm nay cậu ấy vẫn luôn thầm lặng vì Việt Nam mà lập rất nhiều chiến công, bao gồm lúc này đây. Cậu ấy thực sự rất..." “Vậy... Vậy anh ấy rốt cuộc là ai chứ?”
Trong lòng Cao Ánh Vy mơ hồ có một suy nghĩ.
Đại trưởng lão chính miệng nói với cô, chồng của cô không phải là chỉ huy của bộ quốc phòng. Hơn nữa chồng cô lại cùng với điện Thiên Thần Lục thiên vương, Diệt thiên vương quan hệ tốt như vậy. Không lẽ?
Giờ khắc này, Cao Ánh Vy không dám nghĩ tiếp, nhưng nước mắt đã lặng lẽ lăn dài.
Ngay sau đó, Đại trưởng lão nhìn Cao Ánh Vy thở dài nói: "Hạo Thiên... Cậu ấy, cậu ấy đang ở chiến trường ngoài biên giới toàn diện trợ giúp bộ chiến tranh Việt Nam chống đỡ giặc ngoại xâm, chủ nhân của điện Thiên Thần." "Oành." Giờ khắc này Cao Ánh Vy nghe được lời Đại trưởng lão nói, cả người liền ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt ngày càng rơi xuống nhiều hơn bao giờ hết.