Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 245: Tôi tên Tiêu Hạo Thiên



Phụ đề: Tần Võ Vũ, Doanh Đế? Tiêu Hạo Thiên, Trấn Nam Đông? Cao Ánh Vy, Cửu Bạch? Giao ước năm đó? Đường Ngọc Hiền thần bí? Là kết thúc hay là khởi đầu mới.

Giờ phút này, cả thế giới trở nên yên lặng, trong trận chiến này, Việt Nam thắng rồi sao?

Câu trả lời là đúng thế, không cần biết có phải là nhờ Tiêu Hạo Thiên dẫn theo mấy chục cường giả cấp Hoàng xuất hiện từ trên Trời, đánh thắng đám cường giả cấp Hoàng trên chiến trường.

Hay là trong khoảnh khắc chiến đấu phút cuối, đại trưởng lão Tân Võ của Việt Nam, đã xuất hiện dưới hình dạng một con rồng khổng lồ, giết chết đám người bảo vệ quy tắc và bảy cường giả cấp Đế bảy sao của liên minh tám thế lực lớn.

Dù sao thì Việt Nam cũng đã giành được chiến thắng. Hơn nữa còn là một chiến thắng lớn.

Nhưng vì trận chiến cuối cùng này, vì trận chiến này mà Tiêu Hạo Thiên đã bị thương nặng, nhiều lần suýt thì mất mạng, vì vậy trong lòng hàng nghìn binh sĩ, mấy trăm cường giả cấp Thiên Vương, gần một trăm cường giả cấp Hoàng và mười mấy cường giả cấp Đế trên chiến trường ngoài biên giới đều không có niềm vui khi giành chiến thắng.

Thay vào đó là những đôi mắt ươn ướt, đôi mắt của Đại trưởng lão đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống má, ông đứng dậy củi đầu thật sâu với Tiêu Hạo Thiên.

Ngay lúc đại trưởng lão cúi đầu thì Nhị trưởng lão Lưu Triệt, Tam trưởng lão Chu Lệ, Tứ trưởng lão Long Chiến Thiên, và bốn lão tướng của chiến trường ngoài biên giới Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại cũng xoay người đứng đối mặt với Tiêu Hạo Thiên sau đó cúi đầu.

Cái cúi đầu này là bọn họ thật lòng muốn cúi.

Nếu không nhờ Tiêu Hạo Thiên chắn lại toàn bộ, ngăn chặn toàn bộ sinh tử của của đám người bọn họ, của Điện Thiên Thần.

Nếu không nhờ Tiêu Hạo Thiên hơn hai tiếng trước vượt qua mấy chục ngàn dặm tiêu diệt toàn bộ viện quân của ba chiến đội lớn.

Nếu không nhờ Tiêu Hạo Thiên tiêu diệt thư viện Linh Động, kìm hàm Kình Thiên Tông thì có lẽ quốc vận của Việt Nam sẽ không được đánh thức.

Và nếu không nhờ Tiêu Hạo Thiên trong giây phút quan trọng nhất ngựa không ngừng vó chạy tới chiến trường, còn dẫn theo mấy chục cường giả cấp Hoàng từ trên trời giáng xuống, sau đó thuyết phục một đám cường giả của tổ chức Ám Da, nhóm sát thủ trên chiến trường ngoài biên giới, Chiến Thần Môn.

Thì liệu trận chiến này có thể thắng được không? Câu trả lời là không.

Mà hiện tại... Tất cả bọn họ vẫn còn sống. Bốn lão tướng của bộ quốc phòng Việt Nam nhiều lần bước tới ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhưng cuối cùng họ vẫn không chết, thậm chí vào lúc này, sau khi chiến tranh đã kết thúc, khí tức của bọn họ đột nhiên đột phá lên cấp Đế, hơn nữa còn leo thẳng cấp đế ba sao, cũng chính là trình độ cấp Đế sơ kỳ đỉnh phong.

Mà Long Chiến Thiên, Tam trưởng lão Chu Lệ, Nhị trưởng lão Lưu Triệt dưới sự trợ giúp của quốc vận, cũng đã đột phá đến cấp đế sáu sao đỉnh phong, cấp Đế trung kỳ đỉnh phong.

Còn có Đại trưởng lão, thực sự đột phá đến cấp để cao cấp, có trình độ cao hơn cường giả cấp đế bảy sao. Dưới sự trợ giúp của quốc vận, có thể đạt tới cấp để chín sao, trình độ của cường giả Pháp Tương.

Không cần nghĩ cũng biết, kể từ ngày hôm nay trở đi, Việt Nam có những vị trưởng lão cấp cao như bọn họ tọa trấn, so với trước kia thì đã trở nên mạnh hơn rất rất nhiều. Đã có thể cạnh tranh chính diện cùng với những chiến đội có tên tuổi lâu năm như chiến đội Đại Mỹ, chiến đội Đại Ưng, chiến đội Đại Pháp, chiến đội Đại Hùng. Về cơ bản thì cũng sẽ không yếu hơn bọn họ bao nhiêu.

Từ nay về sau, tương lai của Việt Nam đã trở nên tươi sáng hơn.

Cho nên trận chiến này, bất luận xét từ phương diện nào cũng đều là thắng lớn.

Tuy nhiên, người quan trọng nhất trong trận chiến này, Tiêu Hạo Thiên, điện chủ của Điện Thiên Thần, bởi vì phải liên tục di chuyển, liên tục tham gia các trận chiến nên đã bị thương nặng suýt thì mất mạng, vào lúc này, vô số người đang khóc vì anh.

Giờ phút này, bốn ông lão Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại đều hận không để bản thân chịu thay cho Tiêu Hạo Thiên. “Đều là tại tôi. Tại tôi. Là do tôi kém cỏi. Ông Trời ơi. Nếu ông muốn bắt người đi vậy thì hãy bắt lão già tôi đây này." Giờ phút này, lão chỉ huy của chiến trường ngoài biên giới, Yến Phương Bắc ngửa mặt lên Trời thét dài. . Truyện mới cập nhật

Khuôn mặt đầy nước mắt, Tiêu Hạo Thiên là thanh niên trẻ ưu tú nhất của Việt Nam, cậu nhóc đó chưa từng gặp ông, lại gửi cho ông một bình rượu ngon.

Tương tự, vào lúc này, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại nhìn Tiêu Hạo Thiên chỉ còn hơi thở yếu ớt đang được các nhân viên y tế trên chiến trường ra sức cấp cứu, ba người bọn họ cũng há miệng, bật khóc.

Giờ phút này trong tâm trí của ba lão tướng bọn họ bỗng hiện lên cảnh tượng mấy ngày trước Tiêu Hạo Thiên đang đứng trước cửa Đông Phương môn phiệt tiễn biệt bọn họ. "Ha ha ha, ba ông, cháu đã chuẩn bị rượu ngon để tiễn biệt ba người, chúc ba ông sớm chiến thắng trở về. Nào uống rượu đi. Ha ha ha."

Mấy ngày trước, trước cửa Đông Phương môn phiệt, Tiêu Hạo Thiên bưng ly rượu lên, mỉm cười nói với ba ông lão Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại.

Lúc đó, Tiêu Hạo Thiên vô cùng anh tuấn đẹp trai, ngập tràn ánh sáng và có một trái tim giàu tình thương.

Vậy mà lúc này, chàng trai vô cùng anh tuấn, thanh niên trẻ cực kỳ giỏi giang đó lại vì mấy ông già bọn họ mà bị thương nặng suýt chết. “Cậu nhóc này... Cháu là đứa trẻ tốt nhất Việt

Nam của chúng ta, cố lên, cháu nhất định phải cố lên, cố lên. Nhất định phải cố lên." Thân thể Tôn Thiên

Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại run rẩy, trên mặt toàn là nước mắt.

Đúng vậy, Yến Phương Bắc nói rất đúng, nếu thật sự phải chết, thật sự phải có người hy sinh vì trận chiến thắng này thì bọn họ vô cùng hy vọng, người đó sẽ là những người đã bước một chân vào quan tài là bọn họ chứ không phải là Tiêu Hạo Thiên. "Tại sao? Tại sao? Điện chủ, tại sao lại là anh? Vì sao vậy. Không... Không...” Thiên Diện nằm bên cạnh chân Tiêu Hạo Thiên khóc rống, khóc vô cùng thảm thiết. “Điện chủ của Điện Thiên Thần Tiêu Hạo Thiên." Vào lúc này, một đám cường giả cấp Hoàng của mấy môn phái ẩn thế, thư viện Linh Động, Kình Thiên Tông, Chiến Thần Môn, Phá Thiên Tông ở khu vực trong nước nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hạo Thiên bị thương nặng gục ngã thì trong lòng họ cảm thấy vô cùng kính nể. "Điện chủ của Điện Thiên Thần, một nhân vật tài giỏi như vậy." Môn chủ Đông Phương Lâm Vũ của Đông Phương môn phiệt, môn chủ Gia Cát Kiếm Vũ của Gia Cát môn phiệt đều im lặng nhìn Tiêu Hạo Thiên ở phía xa.

Một lúc sau, Chiến đang đứng phía trước đám cường giả của Chiến Thần Môn, nói với đám cường giả của Chiến Thần Môn đứng phía sau: "Các người... Không phải các người vẫn luôn muốn gặp điện chủ của tôi hay sao? Đây... Đây chính là Điện chủ của tôi. Đây chính là người khiến tôi kính nể nhất cuộc đời này."

Chiến nói xong thì tâm trí của những cường giả Chiến Thần Môn cũng rung động, im lặng không lên tiếng.

Mà đại thủ lĩnh của Ám Dạ lại nặng nề vỗ vai của Ám.

Rõ ràng là bọn họ đã thắng lớn, nhưng đám người bảo vệ quy tắc đó bỗng nhiên xông ra chém giết, sau khi xuất hiện, bọn họ bắt đầu ra tay tàn nhẫn với Tiêu Hạo Thiên.

Thật ra trước khi Tiêu Hạo Thiên đối mặt với những người bảo vệ quy tắc trong truyền thuyết đó thì anh đã kiệt sức rồi.

Hôm qua, sau khi xuất quan ở phía Bắc, đầu tiên anh chạy thật nhanh suốt một đoạn đường dài hàng nghìn dặm để tiêu diệt quân tiếp viện nước ngoài, sau đó lại chạy trở về khu vực trong nước, tiêu diệt thư viện Linh Động, và kìm hãm Kình Thiên Tông. Sau đó lại tiếp tục bôn ba nghìn dặm chạy đến tham chiến ở chiến trường ngoài biên giới.

Từ đầu đến cuối Tiêu Hạo Thiên đều không nghỉ ngơi để lấy sức, tham gia liên tiếp bốn trận chiến cường độ cao, anh đã vắt kiệt tất cả sức lực. Lúc này, Tiêu Hạo Thiên đang nằm yên lặng trên mặt đất, hơi thở mỏng manh, anh... quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt mỏi hơn bất kỳ người nào.

Hiện tại chỉ là anh... Chỉ là... Ngủ thiếp đi.

Như thể anh muốn nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi cho khỏe một chút, mà hình như ông trời cũng có suy nghĩ như vậy, muốn để cho anh nghỉ ngơi một lát.

Vào lúc này, vô số người Việt Nam ở khu vực trong nước, nhìn thấy đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, và những cựu binh trên chiến trường ngoài biên giới cùng mười nghìn binh sĩ còn lại của Việt Nam đều đang nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên nằm hôn mê bất tỉnh ở giữa, sau đó cúi đầu thật sâu với anh.

Trong nháy mắt họ cũng bị rung động.

Vừa rồi trong lòng của người dân Việt Nam vẫn đang tràn ngập niềm vui chiến thắng nhưng bây giờ tâm trí họ đều bị rung động. “Cậu ấy... Cậu ấy là ai?" Lúc này, ở rất nhiều địa phương trong nước đều không kìm lòng được mà hỏi ra câu này. “Điện chủ Điện Thiên Thần? Điện Thiên Thần là cái gì? Là một tổ chức của bộ quốc phòng Việt Nam chúng ta sao? Nhưng hình như không phải. Người đó, người đó tên là Tiêu Hạo Thiên, cậu ta... Rốt cuộc thì cậu ta là ai?" Vào lúc này, vô số người trong nước Việt Nam đều bị cảnh tượng trên chiến trường làm cho kinh ngạc.

Lúc này, bọn họ lại nghĩ đến cảnh vừa rồi Tiêu Hạo Thiên dẫn theo một nhóm cường giả xuất hiện từ trên trời, sau đó hòa cùng lực lượng hàng đầu ở chiến trường ngoài biên giới, giúp bộ quốc phòng Việt Nam chiến đấu. "Thật là anh hùng, thật là hấp dẫn." Trái tim của vô số người Việt Nam lại một lần nữa chấn động trước hành động của Tiêu Hạo Thiên.

Vào lúc này, khi họ nhìn thấy một nhân vật anh hùng như vậy, nhưng đang ở trên bờ vực của sự sống và cái chết, đôi mắt của họ đỏ hoe. “Đừng mà...” "Đừng mà..."

Giờ phút này một số người phụ nữ hơi cảm tính sống trong thành phố đã bật khóc. Bởi vì bọn họ đều nghĩ tới, vừa rồi hình như có người ở bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, kêu gọi anh, nói rằng vợ và con gái anh vẫn đang ở trong nước đợi anh. "Người đàn ông đó, anh ta còn có vợ, và có con gái, nhất định là con gái của anh ta vẫn còn rất nhỏ, vì vậy anh nhất định phải cố gắng, nhất định phải cố gắng. Bởi vì anh là... Anh hùng tài ba." Lúc này, rất nhiều người dân là phụ nữ trong lòng đang thầm cầu nguyện cho Tiêu Hạo Thiên.

Cùng lúc đó, trong tòa nhà trụ sở của tập đoàn

Quân Lâm, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Quân Lâm đều vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trên chiến trường. Chủ tịch của họ, người đàn ông huyền thoại ở thành phố Sài Gòn, hóa ra lại là một nhân vật tài ba trên chiến trường, là anh hùng. "Anh Thiên." Giờ phút này Tiêu Hồng nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt toàn là nước mắt. "Tiêu Hạo Thiên." Cô bạn thân nhất của Cao Ánh Vy, Thẩm Xuân Linh lúc này cũng bị rung động, hai hàng nước mắt không kìm được cứ thế chảy xuống.

Thật ra lúc trước khi Tiêu Hạo Thiên mới từ chiến trường ngoài biên giới trở về tìm Cao Ánh Vy, lúc đó cô đã bị Tiêu Hạo Thiên làm kinh ngạc một lần, mà mỗi lần cô cho rằng bản thân đã nhìn thấu Tiêu Hạo Thiên thì cô lại phát hiện hóa ra vẫn chưa. Mỗi lần Tiêu Hạo Thiên đều có thể mang lại cho cô sự kinh ngạc hơn trước đó. “Ánh Vy, chồng của cậu... Thực sự là... Một người... Anh hùng tài ba... Tiêu Hạo Thiên, Ánh Vy và Thúy Hồng đang chờ anh đó, anh nhất định phải cố lên. Ánh Vy, cậu cũng phải cố lên.” Lúc này, Thẩm Xuân Linh cũng nước mắt giàn giụa.

Cô ấy biết Cao Ánh Vy yêu Tiêu Hạo Thiên rất nhiều, mặc dù thời gian Tiêu Hạo Thiên quay lại còn chưa được ba tháng, nhưng Thẩm Xuân Linh lại hiểu rõ, tình yêu mà Cao Ánh Vy dành cho Tiêu Hạo Thiên sâu sắc đến nhường nào. "Chị Xuân Linh, chúng ta nhanh chóng đi Hà Nội thôi, em sợ chị Ánh Vy sẽ không chịu được." Một lúc sau, đôi mắt Tiêu Hồng đỏ sưng lên vì khóc nói với

Thẩm Xuân Linh cũng đã sưng đỏ cả mắt.

Cả hai đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến nhường này, huống chi Cao Ánh Vy còn là Vợ của Tiêu Hạo Thiên, cũng là người phụ nữ yêu anh nhất? Cô ấy sẽ kích động đến mức nào đây? "Được rồi, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi Hà Nội, mau lên." Thẩm Xuân Linh trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tiêu Hồng chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn Quân Lâm, lúc này mắt của bốn người đứng đầu trong giới kinh doanh Giang Minh Chính, Thọ Cửu, Thẩm Nhật Nam, Cao Thế Anh đã ướt òe, bốn người thì thào: "Chủ tịch."

Sau khi bốn người bị kinh ngạc đến cực điểm thì không chút do dự, cũng không thèm quan tâm đến tập đoàn Quân Lâm nữa, lập tức chạy tới Hà Nội.

Tương tự, tại khu vực miền trung của Việt Nam, thành phố Hải Phòng, thành phố mà Tiêu Hạo Thiên đã tổ chức hôn lễ thế kỷ cho Cao Ánh Vy ba tháng trước.

Đúng lúc này, video quay cảnh đám cưới không được tiết lộ ra bên ngoài lúc đó, hình ảnh Tiêu Hạo Thiên mặc một bộ vest đen đứng ở cuối thảm đỏ, chờ cô dâu Cao Ánh Vy đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng dài mười thước, cô dâu vô cùng xinh đẹp đi về phía Tiêu Hạo Thiên. Vào lúc này, video được lan truyền ở khu vực trong nước Việt Nam với tốc độ cực nhanh.

Mà cũng vào lúc này, sau khi vô số người dân Việt Nam đã nhìn thấy cảnh tượng người anh hùng tài giỏi trên chiến trường ngoài biên giới, hơi thở mong manh, đang nằm trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, bây giờ lại thấy video hiện trường hôn lễ được tổ chức mới ba tháng trước ở khu vực trong nước thì bất cứ ai sau khi xem xong đoạn video đó đều bật khóc. Khu vực miền trung của Việt Nam, thành phố Hải Phòng, cũng là thành phố mà Tiêu Hạo Thiên đã đến đầu tiên sau khi trở về Việt Nam.

Lúc này tại bệnh viện Số Một thành phố Hải Phòng, nữ bác sĩ chuyên gia từng bị đám người Thiên Nhất trói rồi dẫn đến biệt thự ven hồ vào nửa đêm để điều trị cho Tiêu Hạo Thiên và Thúy Hồng.

Sau khi nhận ra Tiêu Hạo Thiên trên màn hình lớn, cô ấy đã rất kinh ngạc và xúc động. Trong đầu cô bỗng hiện ra cảnh tượng của ba tháng trước.

Người đàn ông kia khi nghe tin con gái mình bị ức hiếp, đã hùng hổ trở về từ chiến trường ngoài biên giới, anh ôm lấy cô con gái đang hôn mê nằm ở đó, mặc dù người đàn ông cũng đang hôn mê nhưng anh vẫn đứng thắng, tay anh ôm chặt cô con gái.

Mà bản thân cô sau khi vất vả lắm mới có thể tách Tiêu Hạo Thiên ra khỏi con gái anh thì Tiêu Hạo Thiên, người đã hôn mê hai tiếng đồng hồ bỗng nhiên tỉnh lại, anh mỉm cười nói chuyện với cô. “Bác sĩ, tôi... Con gái tôi thực sự không sao chứ? Ôi. Cảm ơn cô rất nhiều, cảm ơn cô rất nhiều."

Lúc này cô bác sĩ nhớ lại những lời mà ba tháng trước Tiêu Hạo Thiên đã nói, những gì mà Tiêu Hạo

Thiên đã cười nói với nữ bác sĩ là cô.

Cô há miệng, nhưng lại không nói được gì. Hồi đó, lần đầu tiên biết rằng người đàn ông đó đã có một cô con gái nhỏ, rõ ràng khi anh ở trên chiến trường thì rất anh dũng, nhưng khi đối mặt với con gái của mình thì anh lại rất cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí, từng chút một, khi cười cũng có chút ngốc nghếch. “Cố lên, con gái của anh vẫn đang đợi anh đó." Nữ bác sĩ đi trị cho Thúy Hồng lúc ở thành phố Hải Phòng, tâm trạng vô cùng cảm động nói với Tiêu Hạo Thiên đang hôn mê bất tỉnh trên màn hình.

Cùng lúc đó, ở chiến trường ngoài biên giới, sau khi các bác sĩ chiến trường băng bó sơ bộ cho Tiêu Hạo Thiên, từ phía chân trời bỗng có hàng trăm chiếc trực thăng đã bay tới.

Khoảnh khắc tiếp theo, hàng trăm chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, bốn lão chỉ huy của bộ quốc phòng Việt Nam Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thảng và Lục Bảo Đại đích thân khiêng cáng cứu thương, đưa Tiêu Hạo Thiên lên trực thăng.

Mà lúc này, những người lính từ trên mấy trăm chiếc trực thăng đi xuống, tất cả đều đỏ mắt và chào Tiêu Hạo Thiên trên cáng cứu thương theo kiểu quân đội.

Chẳng bao lâu, đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng với bốn vị chỉ huy của chiến đội Việt Nam, còn có bốn vị Thiên Vương của Điện Thiên Thần, Hắc Đế, Thiên Diện, đều đi theo Tiêu Hạo Thiên lên chiếc trực thăng có hai cánh quạt lớn nhất. Ngay sau đó, chiếc máy bay trực thăng cất cánh.

Mà ở phía sau, hàng trăm chiếc trực thăng chở toàn bộ cao thủ tinh nhuệ nhất của Việt Nam cũng đồng thời cất cánh, bảo vệ chiếc trực thăng to lớn có Tiêu Hạo Thiên đang bay ở giữa.

Trên trực thăng, các trưởng lão Việt Nam im lặng, mọi người cũng đều im lặng. Qua một lúc lâu, đại trưởng lão mới mở miệng nói nhỏ: “Thông báo cho phía Hà Nội, để bọn họ dùng nghi lễ cao nhất để hoan nghênh Tiêu Hạo Thiên quay về. Thông báo cho bác sĩ giỏi nhất bên đó, để bọn họ tập trung ở nhà họ Đường, à mà không, hãy điều động tất cả bác sĩ hàng đầu trong nước đến tập trung ở nhà họ Đường” “Được, tôi sẽ sắp xếp." Nhị trưởng lão Lưu Triệt gật đầu nói.

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng đau khổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía chân trời phương đông xa xôi.

Từ từ, chiếc trực thăng lướt qua những tầng mây đen dày đặc, đập vào mắt là một bầu trời xanh trong vắt, những tia nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ trực thăng, chiếu vào người Tiêu Hạo Thiên, chiếu vào khuôn mặt của anh, mà ánh nắng kia cũng vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp, dịu êm.

Nửa tiếng sau, Hà Nội Việt Nam được thiết lập giới nghiêm, tất cả máy bay đều ngừng bay, mọi ngả đường đều bị phong tỏa, tại sân bay đã có đội danh dự của Việt Nam chuẩn bị sẵn sàng lên đường, chờ đợi chào đón anh hùng trở về.

Tất cả các con đường từ sân bay Hà Nội đến dinh thự nhà họ Đường đều đứng đầy những binh lính tinh nhuệ nhất của Bộ quốc phòng Việt Nam. Những chiến sĩ ăn mặc đẹp trai nhất với thanh kiếm ở thắt lưng. Mà hai bên con đường đó, lúc này người dân tụ tập rất đông đúc.

Mặc dù còn hơn hai tiếng nữa mới Tiêu Hạo Thiên mới trở về, nhưng lúc này hàng triệu người dân vẫn đứng chật kín hai bên đường để chờ đợi sự trở về của Tiêu Hạo Thiên.

Chỉ vì họ muốn gửi một lời chào đến người anh hùng. Cùng lúc đó, tất cả các bác sĩ và chuyên gia hàng đầu ở Hà Nội mang theo những thiết bị y tế tiên tiến nhất thế giới, đôi mắt ai cũng đỏ hoe đổ xô đến nhà họ Đường, trong số đó có một số chuyên gia tóc bạc trắng đã về hưu từ lâu, nhưng bây giờ họ lại khoác lên người chiếc áo trắng, lao thẳng về phía nhà họ Đường

Cũng vào lúc này, khi Tiêu Hạo Thiên đang được chuyên cơ chở về Việt Nam, Cao Ánh Vy đang hôn mê nằm trong phòng, Thủy Hồng khóc một hồi lâu rồi cũng lăn ra ngủ thiếp đi ở một căn phòng khác.

Vào lúc này, không ai biết rằng Cao Anh Vy, người đang hôn mê, trong đầu chợt lóe lên những cảnh tượng không hề tồn tại trong trí nhớ của cô.

Đó là khung cảnh bên ngoài một toà biệt phủ tráng lệ, tuy cực kỳ đơn giản nhưng sang trọng, cô mặc một bộ váy áo màu trắng, đứng ở cửa biệt phủ, lặng lẽ đợi phu quân trở về.

Mà hình ảnh như thế này có ngày càng nhiều, rất nhiều, rất nhiều. “Cửu Bạch... Không sao đâu, anh đã trở lại. Anh đã nói rồi, trên đời này không ai có thể giết anh, anh chính là Trấn Nam Đông." “Ừ ừ, em tin anh. Anh chính là đại anh hùng của vương triều, Trấn quốc tướng quân. Anh là người mạnh nhất, nhưng em là Cửu Bạch của anh, Cửu Bạch cả đời của anh.” “Trấn Nam Đông, anh nói xem, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau chứ?” “Ừm. Được, Cửu Bạch nói gì cũng được, nhưng mà, một kiếp không đủ đâu, chúng ta còn rất nhiều kiếp, rất nhiều kiếp.” “Ừm. Trấn Nam Đông, kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh, em vẫn muốn làm Cửu Bạch của anh.”

Tuy nhiên dáng vẻ của người đẹp tuyệt sắc, mặc một bộ váy trắng, tính cách điềm tĩnh nhẹ nhàng có tên Cửu Bạch đó trông giống hệt Cao Ánh Vy. Mà cô ấy đang trò chuyện với một vị tướng quân đẹp trai lạnh lùng, được gọi là đại tướng quân Trấn Nam Đông.

Trong lúc Cao Ánh Vy hôn mê, trong đầu lập tức tràn vào một lượng thông tin khổng lồ, mà lúc này trong cơ thể của cô dường như có thứ gì đó vỡ vụn. Đột nhiên, một luồng khí cực kỳ kinh khủng không thể tả nổi tràn ngập cơ thể cô. "Trấn Nam Đông... Không..."

Khoảnh khắc tiếp theo, Cao Ánh Vy đang nằm một mình trên giường ở trong phòng với một cái chai trên tay, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, miệng cô đột nhiên nói ra hai chữ "Trấn Nam Đông”.

Ngay sau đó, Cao Ánh Vy mờ mịt, trong lòng cô lại truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức không có cách nào diễn tả thành lời. Ngay giây tiếp theo, thân thể của cô lại ngã thẳng xuống giường, lại chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc này, trong tâm trí của Cao Ánh Vy, người phụ nữ mặc đồ trắng tên Cửu Bạch giống hệt cô đã không còn xuất hiện nữa. Những gì xuất hiện lại là hình ảnh của cô và Tiêu Hạo Thiên.

Những cảnh đó là đêm đầu tiên khi Tiêu Hạo Thiên quay lại, khi cô bị Châu Đình Nghĩa bức hiếp. Tiêu Hạo Thiên đã từ trên trời xuất hiện, vỗ một chưởng vào xe của Châu Đình Nghĩa. Giải cứu cô.

Sau đó là cảnh Tiêu Hạo Thiên đến thành phố Hải Phòng để tìm cô, nghiêm túc nói với cô rằng Cao Ánh Vy, anh sẽ bảo vệ em suốt đời, sẽ không để em chịu bất kỳ uất ức nào.

Rồi đến cảnh Tiêu Hạo Thiên cầu hôn cô trong hôn lễ thế kỷ.

Đó là, Tiêu Hạo Thiên đã nói với cô trong buổi họp báo của chủ tịch tập đoàn Quân Lâm rằng anh chính là chủ tịch tập đoàn Quân Lâm.

Đó là, Tiêu Hạo Thiên bắt nạt cô vào ban đêm, nhiều lần bắt nạt cô.

Đó là, Tiêu Hạo Thiên vừa nói lời tạm biệt với cô vào sáng nay, anh nói rằng tối nay anh sẽ trở về.

Trong lúc đang hôn mê thì nước mắt của Cao Ánh Vy từ khóe mắt rơi xuống gò má xinh đẹp. "Hạo Thiên..." Trong tâm trí Cao Ánh Vy liên tục kêu to tên của Tiêu Hạo Thiên.

Chậm rãi, tâm trí của Cao Ánh Vy một lần nữa rung lên, khoảnh khắc tiếp theo, Cửu Nhi mặc trang phục cổ trang màu trắng lại xuất hiện trước mặt Cao Ánh Vy. "Ai nha. Bệ hạ và Trấn Nam Đông vẫn thất bại sao?" Cửu Bạch mặc áo trắng xuất hiện trong tâm trí

Cao Ánh Vy, nhìn Cao Ánh Vy thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ tột cùng. "Cô... Cô là ai? Cô... Tại sao cô lại có dáng vẻ giống hệt với tôi? Trấn Nam Đông đó... Phải, Thiên Hạ đó, anh ta... Anh ta là ai?" Cao Ánh Vy không kìm được hỏi Cửu Bạch. "Người mà cô có tình cảm chân thành nhất trong lòng cô, người tên Tiêu Hạo Thiên đó là ai? Có thể để tôi gặp anh ta một lát được không?" Cửu Bạch không trả lời câu hỏi của Cao Ánh Vy, mà hỏi ngược lại Cao Ánh Vy. "Ư..." Khoảnh khắc tiếp theo, khi mà Cao Ánh Vy vẫn chưa hiểu gì để lên tiếng thì hình bóng của Tiêu Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện trong ý thức của cô.

Vào lúc này, Cửu Bạch đang đứng đối diện với Cao Ánh Vy khi nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, trong mắt cô ấy lập tức chảy xuống hai hàng nước mắt, lẩm bẩm nói: “Trấn Nam Đông." “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Cao Ánh Vy vô cùng kinh ngạc nhìn Cửu Bạch đang mặc váy áo màu trắng có dáng vẻ trông giống hệt cô. "Bởi vì... Tôi chính là cô... Là cô của hai ngàn năm trước... Bùm...” Giây phút tiếp theo, Cửu Bạch mặc áo trắng thất thần nhìn dáng vẻ của Tiêu Hạo Thiên, thân thể của cô ấy vỡ nát, ngay sau đó, tất cả mảnh vỡ ký ức của cô ấy và ý thức của Cao Ánh Vy dung hợp lại với nhau. "U." Đúng nửa tiếng sau, Cao Ánh Vy đang nằm trên giường mở mắt ra, lúc này thân ảnh của Cửu Bạch mặc áo trắng từ từ biến mất trong ánh mắt của CÔ.

Còn Cao Ánh Vy thì im lặng, ngồi im trên giường. "Hạo Thiên, chồng à, hóa ra chúng ta đã có một ước hẹn với nhau từ rất lâu. Một ước hẹn từ hai nghìn năm trước." Cao Ánh Vy ngồi trên giường, ôm gối, lẩm bẩm trong nước mắt.

Hai tiếng sau, tại sân bay quốc tế Hà Nội Việt Nam, chiếc máy bay chở Tiêu Hạo Thiên hạ cánh một cách chậm rãi. "Chào." Ngay sau đó, Vòng Thiên Thanh, tổng chỉ huy hiện tại của bộ quốc phòng Việt Nam đang đứng trước đội nghỉ lễ, cùng các chiến sĩ Việt Nam cúi chào Tiêu Hạo Thiên.

Sau đó, Tiêu Hạo Thiên, người đang trong tình trạng hôn mê, cực kỳ suy yếu, được đưa lên xe cứu thương cỡ lớn. Ngay sau đó, hàng nghìn chiếc xe moto nghi lễ dẫn đầu mở đường, tiến về biệt thự nhà họ Đường, đi theo phía sau chính là xe cấp cứu đang chở Tiêu Hạo Thiên.

Điều đáng nói là vào lúc này vì để không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Tiêu Hạo Thiên, tất cả các phương tiện đều im lặng. Đoàn xe từ từ đi ra đường bên ngoài sân bay. "Chào." Các chiến sĩ Việt Nam đang đứng ở hai bên đường lặng lẽ chào xe cứu thương đang chở Tiêu Hạo Thiên. "Chào." Sau đó vô số người dân Việt Nam giơ tay chào Tiêu Hạo Thiên.

Mọi người đều im lặng, không ai phát ra tiếng.

Trên đường, chỉ có tiếng lái xe truyền lại.

Ngay lúc đó, trên đỉnh của một tòa nhà cao hơn trăm mét bên cạnh con phố nơi đoàn xe của Tiêu Hạo Thiên đi qua, hai người đàn ông đeo mặt nạ đen xuất hiện ở đó. Trên thân hai người đàn ông mặc đồ đen toát ra nhiều luồng khí năng lượng tiêu cực khác nhau, lạnh lùng, u ám, khát máu, hủy diệt, mà khí tức trên người cả hai đều là của một cường giả trình độ cấp Đế.

Đúng lúc này, một người mặc đồ đen đang đứng nhìn đoàn xe đi qua phía dưới, đang định lao xuống làm gì đó. Nhưng ngay sau đó, đầu của anh ta đột nhiên bị người mặc đồ đen đứng trước mặt dùng móng vuốt đánh gãy, sau đó một cỗ khí tức màu đen kỳ dị tỏa ra từ thân thể của tên cường giả áo đen vừa bị giết, tỏa về phía người đàn ông mặc đồ đen vừa ra tay.

Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông mặc đồ đen trong miệng phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ bất mãn tức giận. Mà khóe miệng dưới lớp mặt nạ của người áo đen đó đột nhiên tràn ra một vệt máu.

Nhưng người mặc đồ đen lại không quan tâm, thấp giọng nói: “Tôi đã nói rồi. Không được phép ra tay với con trai tôi. Đây là ranh giới cuối cùng." “Hả?” Trên đỉnh tòa, trên thân của người mặc áo đen thần bí này tràn ngập khí tức màu đen dị thường, khiến linh khí dao động.

Lúc này nhị trưởng lão Lưu Văn Triệt đi phía sau đoàn xe, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía trên cùng của tòa nhà. Nhưng hiện tại không có gì cả. Nhị trưởng lão nhíu mày thật sâu. Cùng lúc đó, trên một con phố ở Hà Nội, bóng dáng của Khổng Minh Hiên lặng lẽ đứng nhìn đoàn xe của Tiêu Hạo Thiên đi qua trước mặt mình.

Khổng Minh Hiên cũng im lặng, anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Hạo Thiên chiến đấu trên chiến trường ngoài biên giới.

Sau khi chiếc xe cứu thương mà Tiêu Hạo Thiên đang ở bên trong biến mất khỏi tầm mắt anh ta, anh ta cũng quay người rời đi.

Lần này anh ta ra ngoài là vì muốn gặp Tiêu Hạo Thiên một lần. Nhưng vào lúc này, anh ta cảm thấy không cần thiết phải gặp nữa. Tâm trí của anh ta đã bị Tiêu Hạo Thiên làm rung động. Bây giờ anh ta có thể giết Tiêu Hạo Thiên không?

Có thể, dù sao thì anh ta cũng có tự tin đó, năng lực của anh ta quá mạnh, quá nhiều.

Nhưng cho dù có thể, anh ta cũng không muốn lựa chọn làm như vậy. Anh ta đã bị dáng vẻ của nhân vật anh hùng này khuất phục rồi. "Thầy Đường à, con trai của bà thực sự rất mạnh mẽ và xuất sắc." Khổng Minh Hiên thì thầm trong lòng, rồi sau đó bóng dáng của anh ta lặng lẽ hướng về nơi ở bên ngoài Hà Nội.

Tiêu Hạo Thiên sẽ chết sao?

Chắc chắn là không, theo tính toán của Khổng Minh Hiên thì Tiêu Hạo Thiên tối đa chỉ phải điều trị hôn mê trong một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này có thể rất dài, nhưng dù sao thì cuối cùng cậu ấy cũng có thể tỉnh lại. Mà anh ta tin rằng khi Tiêu Hạo Thiên tỉnh lại, cả con người, thể chất và tinh thần của anh sẽ được cải thiện một cách đáng kể.

Mà khi Khổng Minh Hiên biến mất, Đại trưởng lão liếc mắt nhìn về hướng Khổng Minh Hiền rời đi. Ông không nói gì cả, chỉ quay đầu sang tiếp tục nhìn Tiêu Hạo Thiên bên cạnh.

Nửa giờ sau, bên ngoài biệt thự ở Hà Nội của nhà họ Đường, chỉ có một người mặc một chiếc váy trắng cổ xưa là Cao Ánh Vy đứng ở đó. Đúng vậy, tại thời điểm này, Cao Ánh Vy đang mặc bộ váy áo màu trắng giống hệt Cửu Bạch của hai nghìn năm trước mặc.

Đoàn xe của Tiêu Hạo Thiên lái đến cổng của nhà họ Đường, đám người đại trưởng lão thận trọng nâng Tiêu Hạo Thiên đang hôn mê xuống xe, khi nhìn thấy ở cửa chính nhà họ Đường chỉ có một người là Cao Ánh Vy. Trong lòng, trong mắt bọn họ lập tức tràn đầy dáng vẻ tự trách và áy náy.

Nhưng Cao Ánh Vy lắc đầu với Đại trưởng lão, vào lúc này, Cao Ánh Vy cố nở một nụ cười trên khuôn mặt sau khi nhìn Tiêu Hạo Thiên đang được nâng xuống.

Hai nghìn năm trước, Cửu Bạch đứng trước biệt phủ, mỉm cười mỗi khi chào đón sự trở lại của Trấn nam Đông. Ở kiếp này, khi cô chào đón Tiêu Hạo Thiên, cho dù trong lòng có bao nhiêu buồn phiền, cô vẫn sẽ luôn nở nụ cười trên môi.

Bởi vì ở tại nơi cô đứng, chính là nhà của anh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Cao Ánh Vy bước đến chỗ Tiêu Hạo Thiên, nhìn Tiêu Hạo Thiên đang bất tỉnh với vẻ mặt mềm mại, phức tạp, cảm động và tràn đầy tình yêu.

Cô cúi người vén mái tóc dài của mình lên, cúi đầu hôn nhẹ lên má của Tiêu Hạo Thiên: “Chồng à, mừng anh về nhà.”

Sau đó, Cao Ánh Vy đưa Tiêu Hạo Thiên vào trong nhà họ Đường, tiếp theo hàng trăm chuyên gia kỳ cựu hàng đầu trong nước nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cơ thể của Tiêu Hạo Thiên, họ đưa anh vào căn phòng trị liệu mới được xây dựng để điều trị.

Mà Cao Ánh Vy vẫn ở ngoài cửa, mặc đồ trắng, lặng lẽ đứng đợi ngoài cửa.

Ngay sau đó, Đại trưởng lão vừa vào cửa, sau khi nhìn lại thấy Cao Ánh Vy mặc váy áo màu trắng, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt vô cùng thâm thúy của Cao Ánh Vy, đôi mắt đó có một sự tang thương cực kỳ nặng nề của cuộc đời, thân thể của ông chấn động, mơ hồ, sâu thẳm trong tâm trí ông, một bức tranh bỗng hiện ra. Cao Ánh Vy cười phức tạp, gật đầu với Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cũng gật đầu với Cao Ánh Vy. Sau đó Đại trưởng lão rời đi.

Ông là Đại trưởng lão của Việt Nam, trận chiến này đã kết thúc, nhưng ông vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.

Về phía Tiêu Hạo Thiên, Đại trưởng lão cũng rất an tâm, hiện bây giờ không chỉ có Hắc Đế, Nhị trưởng lão Lưu Triệt, Tam trưởng lão Chu Lệ, Long Chiến Thiên, bốn vị Thiên Vương của Điện Thiên Thần.

Ngoài ra còn có bốn lão tướng của Bộ quốc phòng Việt Nam cũng đang canh gác ở đây. Sự an toàn của Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn không phải lo lắng.

Sau đó, Đại trưởng lão lôi kéo tâm tình vô cùng nặng nề bước vào biệt thự của mình. Chỉ mười phút sau, khi bóng dáng của Đại trưởng lão đi đến biệt thự của mình, ông nhìn căn biệt thự cổ kính, cao lớn và nguy nga của mình, tâm trí của ông chấn động ầm ầm.

Ngay sau đó, một hình ảnh hoàn toàn không tồn tại trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện trong đầu ông. Như thể ông ấy và Tiêu Hạo Thiên đã biết nhau từ rất lâu rồi.

Đó là một đại điện cổ đại vô cùng tráng lệ, đơn giản mà trang trọng, và có vẻ như ông đã trao cho Tiêu Hạo Thiên một thanh trường kiếm trước khi anh xuất chinh. "Cái này... Cái này sao có thể?" Lúc này, tâm trí đại trưởng lão run lên. Cả người ngây ngẩn đứng trước biệt thự to lớn của ông.

Ông quay đầu nhìn về vị trí của Tiêu Hạo Thiên, lại bàng hoàng.

Hai giờ sau, trên chiến trường ngoài biên giới, khu vực rìa phía tây, khuôn mặt Giới Thất ảm đạm băng bó sơ bộ vết thương, phục hồi sức lực, chuẩn bị để trở về căn cứ trung ương cách bên ngoài hàng trăm dặm đường biển. "Chết tiệt. Chết tiệt. Quốc vận Việt Nam thức tỉnh. Sức chiến đấu của cấp Đế chín sao. Đường Chân Hoàng. Chân Hoàng. Chân Hoàng. Làm sao có thể có Chân Hoàng xuất hiện ở thời đại này? Điều này là không thể. Không thể. Phải nhanh chóng trở về, thảo luận với tổng bộ, điều quân, nhất định phải phái người bảo vệ cấp Thiên, đến Việt Nam giết chết Tiêu Hạo Thiên." “Đường Chân Hoàng tuyệt đối không được phép xuất hiện. Cậu ta nhất định phải bị giết. Nhất định phải giết chết cậu ta. Nhất định phải giết." Sắc mặt Giới Thất tái nhợt, tiếp tục đi về phía trước trong khi lẩm bẩm nói, anh ta phải nhanh chóng trở về trụ sở, thuyết phục tổng bộ bảo vệ quy tắc điều đế cấp chín sao đến vây giết Tiêu Hạo Thiên, tuyệt đối không thể dùng chiến thuật thêm dầu, nhất định phải dùng chiến lực cao cấp nhất giết chết Tiêu Hạo Thiên, tuyệt đối không thể để cho Tiêu Hạo Thiên lớn mạnh. "Giết cậu ta, nhất định phải giết cậu ta, giết cậu ta." Giới Thất lảo đảo đi về phía trước. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh ta dừng lại, bởi vì trước mặt anh ta xuất hiện một người phụ nữ cầm kiếm mặc bộ váy trắng cổ xưa của Việt Nam, đội mũ trắng và đeo băng gạc trắng. "Chính là cậu, là cậu đã đánh trọng thương chồng tôi?" Lúc này, người phụ nữ mặc áo trắng lạnh lùng nói với Giới Thất. Có một cảm giác cực kỳ lạnh giá tràn ra từ cơ thể người phụ nữ đó. "Bà... Bà là ai? Cấp đế chín sao? Không... Không thể nào, bà không có Pháp Tương." Sắc mặt Giới Thất đột nhiên thay đổi, người phụ nữ áo trắng trước mặt mang đến cho anh ta cảm thấy kinh khủng, có cảm giác như khi anh ta đối mặt với Đại trưởng lão Tân Võ của Việt Nam, thậm chí còn mạnh hơn.

Khoảnh khắc tiếp theo, Giới Thất quay người bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, người phụ nữ mặc áo trắng phía sau anh ta vung kiếm. Cơ thể của anh ta chia đôi từ đầu đến chân. “Điều này... Khôn.. Thế... Nào.." Giới Thất cố nói câu cuối cùng của mình sau đó cơ chia làm hai ngã xuống. Chết thảm trong nháy mắt.

Người phụ nữ áo trắng sau khi giết Giới Thất thậm chí còn không nhìn vào thi thể của Giới Thất. Thay vào đó, cô ta nhìn về phía đại dương sâu thẳm ở phía tây. Lẩm bẩm: “Trụ sở của những người bảo vệ quy tắc sao? Được lắm, các người... Được lắm.”

Khoảnh khắc tiếp theo, người phụ nữ trong bộ quần áo trắng kiểu cổ đại lao về phía đại dương phía tây ngay tích tắc, nhưng vừa mới vượt qua một ngọn núi và chuẩn bị ra khơi thì cô ấy đột nhiên lắc người nhìn về bầu trời phía tây xa xa với ánh mắt kinh ngạc. Chỗ đó còn có một hòn đảo rất kín đáo đó. (với thị lực của mình, cô ấy có thể nhìn thấy một nơi rất xa.)

Chỉ là vào lúc này, phía trên đảo hoang, nơi có căn cứ của người bảo vệ quy tắc. Đúng lúc này, một cỗ khí tức không thể nào hình dung hòa với mây trời bỗng nhiên xuất hiện.

Ngay sau đó, có một tiếng nổ lớn, mấy chưởng tay lớn nhỏ vài dặm trực tiếp bắn vào hoang đảo nơi có căn cứ của người bảo vệ quy tắc. Đại điện cổ kính của người bảo vệ các quy tắc ngay lập tức đã bị phá tan bởi một chưởng. Ngay sau đó, hàng chục cường giả là người bảo vệ quy tắc bay lên không trung, vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm. "Người bảo vệ quy tắc mà lại dám vi phạm quy củ. Tôi sẽ giết hết các người." Vào lúc này ở phương xa truyền đến giọng nói tức giận ngập trời của một người phụ nữ, mà những người bảo vệ quy tắc kia, lúc này khóe miệng dưới mặt nạ có máu chảy tràn ra. Cho dù là cấp để bảy sao, tám sao hay người bảo vệ Pháp Tương cấp Thiên cấp chín sao thì đều là tình trạng như thế này.

Ngay lập tức, trong lòng của những người bảo vệ quy tắc này tràn ngập sự sợ hãi to lớn. “Cô là ai?" Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc áo trắng bằng lụa xuất hiện ở phía tây chiến trường ngoài biên giới, trên đỉnh núi, lạnh lùng hỏi về phía trời ха.

Nhưng phía bên kia không trả lời câu hỏi của người phụ nữ váy trắng. Chỉ là ngày giây phút tiếp theo, trên bầu trời xa xăm mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ, bà ta nhìn người phụ nữ đeo mặc váy lụa trắng một cách hiền lành và trìu mến.