Tiêu Hạo Thiên đứng đối diện với Cao Ánh Vy, nở nụ cười với Cao Ánh Vy và dang rộng vòng tay, anh cũng rất nhớ Cao Ánh Vy, ba ngày trước, ở trên chiến trường ngoài biên giới, thời điểm cuối cùng anh phải đối diện với vết thương nặng trên cơ thể, anh thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bản thân mình sẽ chết.
Nếu không phải do có đại trưởng lão tới kịp, có lẽ anh đã bị nổ, sau đó là biến mất hoàn toàn.
Nếu như vậy, tình hình nguy hiểm của Việt Nam sẽ được giải quyết, nhưng điều đổi lại chính là anh sẽ phải hy sinh bản thân, thật ra từ đầu đến cuối, Tiêu Hạo Thiên cũng không quan tâm lắm chuyện sống chết của bản thân.
Tại sao anh lại nói như vậy?
Anh có một tấm lòng cao cả, trong lòng anh có chứa rất nhiều rất nhiều thứ, ví dụ như tình yêu to lớn của anh dành cho tổ quốc Việt Nam, anh cũng không biết vì sao, tính cách anh chính là như vậy, có nhiều khi, anh chấp nhận việc anh cho đi nhiều thứ và không cần được báo đáp.
Ví dụ như nói lần này, trong trận đại chiến trên chiến trường ngoại quốc, anh phong tỏa mọi thứ cho tổ quốc Việt Nam, thậm chí cuối cùng còn dung hết sức lực của bản thân, chống lại cả người bảo hộ các quy tắc, trong lòng anh đều đã có sựu chuẩn bị.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không chết, đại trưởng lão Tần Võ của Việt Nam, đột phá vào thời điểm cuối cùng, hơn thế nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ, tứ trưởng lão Long Chiến Thiến, đã quyết chiến và thời điểm cuối cùng, cũng là lần thứ hai đột phá,
Những điều này, nói thật, cũng không nằm trong sự tính toán của Tiêu Hạo Thiên. "Bà xã, sao vậy, ôm một chút cũng không được sao? Ông xã của vợ, thực sự rất nhớ em, vô cùng nhớ em." Tiêu Hạo Thiên một bên cười nói an ủi Cao Ánh Vy, nhưng một bên trong ánh mắt sâu thẳm của hắn, sâu trong nội tâm lại chứa đựng một thứ tình cảm đặc biệt hơn cả. "Phốc." Ngay sau đó, ngay vào lúc Tiêu Hạo Thiên còn chưa kịp phản ứng, Cao Ánh Vy đã lao vào trong vòng ngực của anh, bằng thực lực của anh, mới vừa rồi anh còn không nhận thức được Cao Ánh Vy làm thế nào lại xuất hiện trong lòng anh rồi.
Mà ngay tại thời điểm anh còn đang sững sờ, Cao Ánh Vy đã dùng sự dịu dàng ấm áp của bản thân ôm lấy anh, ôm thật chặt lấy anh, ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nói: "Chồng... Anh có biết, em cũng rất nhớ anh, rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh."
Giờ khắc này, khi Cao Ánh Vy vừa nhẹ giọng nói bên tai anh xong, đáy lòng cô đột nhiên tràn ngập nhớ nhung xen lẫn tình cảm dạt dào, hơn nữa cô còn nhớ lại tất cả những chuyện Tiêu Hạo Thiên đã làm vì cô trong cuộc đời này, còn có cả những lúc hai người ở cùng với nhau, những ngọt ngào không thể đếm hết được cùng với những nỗi đau ly biệt. Trong nháy mắt toàn bộ mọi thứ, đều được bộc phát, hóa thành dòng suy nghĩ miên man nhớ nhung khôn xiết.
Cao Ánh Vy ôm chặt lấy Tiêu Hạo Thiên, giống như chỉ cần buông lỏng tay một chút, người đàn ông trước mắt sẽ biến mất. Kiếp trước cô đã bỏ lỡ người đàn ông này một lần, cô của lúc này đây.
Cao Ánh Vy cô tuyệt đối sẽ không để bỏ lỡ thêm một lần nữa. "Ừm. Ánh Vy, vừa rồi em... Làm thế nào, lại có thể chạy nhanh đến như vậy? Em tu luyện sao?" Tiêu Hạo Thiên giờ khắc này mới có chút ý thức theo bản năng hỏi Cao Ánh Vy.
Dùng hết sự dịu dàng của bản thân, anh ôm chặt Cao Ánh Vy, Tiêu Hạo Thiên không thể nhìn thấy, vẻ tươi cười hiện lên trên mặt Cao Ánh Vy.
Trong lòng thầm nghĩ: "Chồng ngốc, hiện tại so với anh, em còn lợi hại hơn."
Thật ra lúc cô vừa mới ra tới cửa, cô cũng đã cảm giác được, Tiêu hao Nhiên ở phía sau đã tỉnh, hơn nữa còn xuống dưới.
Cao Ánh Vy đã hấp thụ hết tất cả, hiện tại thực lực thực sự của cô, so với đại trưởng lão Tần Võ cũng còn cao hơn nhiều. Đương nhiên cô có thể cảm nhận được tình hình của Tiêu Hao Nhiên.
Chỉ là thôi, cô hiện tại không thể đứng trước mặt Tiêu Hạo Thiên để lộ ra hết được. Anh chính là một ông chồng, mọi thứ đều tốt, đều vô cùng vĩ đại, chính là một đại trượng phu, cho nên, là một người vợ, cô phải cho người đàn ông của mình, có cảm giác thỏa mãn.
Vì thế Cao Ánh Vy có chết cũng sẽ không thừa nhận nói: "Làm gì có, không có gì hết. Chồng này, anh hôn mê một thời gian dài như vậy, anh mới tỉnh lại có thấy hoa mắt không? Hơn nữa căn phòng này lớn như vậy, em chạy một lúc đến chỗ anh, chẳng lẽ không đúng sao?"
Tiêu Hạo Thiên vừa ôm lấy cơ thể Cao Ánh Vy, vừa nhìn ngắm chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên đấy nói: "Ừm, được rồi, chắc là anh đã thực sự nhìn nhầm rồi. Vợ, em yên tâm, có anh ở đây, cả đời này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em phải chịu một chút ấm ức nào."
Cao Ánh Vy tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng gật gật, cực kỳ dịu dàng nói: "Ừ, em tin tưởng anh, anh chính là phu quân của em mà." "Phu quân? Ha ha, cách xưng hô này cũng được lắm, cách gọi cổ đại." Tiêu Hạo Thiên nghe vậy có một chút bất ngờ.
Đôi mắt Cao Ánh Vy run lên, tim đập nhanh hơn một chút.
Tuy vài ngày trước cô đã dung hợp tất cả cùng với Cửu Bạch, hơn nữa Cửu Bạch cũng là tự nguyện tiêu hủy tất cả, sau đó toàn bộ ý thức truyền lại cho cô, lấy Cao Ánh Vy làm chính.
Nhưng mấy ngày nay Cao Ánh Vy vẫn bị Cửu Bạch ảnh hưởng. Thật ra Cao Ánh Vy cũng không bị Cửu Bạch gây ảnh hưởng nhiều, chỉ là một chút, di nhiên Cao Ánh Vy vẫn là chính.
Ngay sau đó, Cao Ánh Vy vô cùng hạnh phúc gối đầu lên vai Tiêu Hạo Thiên, vui vẻ nói: "Ừ, sau này nếu anh muốn nghe, em sẽ gọi cho anh nghe."
Ngay sau đó Cao Ánh Vy không chờ Tiêu Hạo Thiên trả lời, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Em dĩ nhiên là tin tưởng chồng, anh chính là chủ điện thiên thần, là chúa tể đại nhân của em." "Chủ điện Thiên Thần?" Tiêu Hạo Thiên không khỏi sửng sốt, trong lòng có chút rung động.
Cao Ánh Vy còn biết nói cả những lời này?
Ngay sau đó, Cao Ánh Vy liền rời khỏi vòng tay Tiêu Hạo Thiên, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Tiêu Hạo Thiên nói: “À, chồng, anh còn muốn giấu em đến khi nào? Hiện tại không những em biết, toàn bộ thế giới mọi người cũng đã biết. anh đã quên lúc mọi người ở trên chiến trường, thời điểm trận đại chiến diễn ra, chính là lúc cả nước cùng theo dõi trực tiếp." "Ách. Ánh Vy, chuyện đấy, anh... anh thật sự, anh thật sự không phải cố ý giấu em. Anh... Chuyện kia..." Tiêu Hạo Thiên vội vàng giải thích với Cao Ánh Vy. Tuy rằng chủ điện thiên thần vô cùng mạnh, nhưng dù sao cũng không phải chính thức, mà hơn nữa trước kia, anh đã nói với Cao Ánh Vy, anh là chiến thần của Việt Nam, hoặc người lãnh đạo thiên vương. Đột nhiên hiện tại lấy thân phận là chủ của điện thiên thần, đứng ở trước mặt Cao Ánh Vy? Trong lòng Tiêu Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy có lỗi, dù sao thì anh cũng đã tự lừa dối người vợ ngốc của mình, lâu như vậy. "Ha ha. Hừm, em cho anh cơ hội giải thích, đó, anh giải thích đi, em nghe. Nói đi, chồng của em, anh lừa em lâu như vậy, anh nên bồi thường như thế nào cho em đây?" Cao Ánh Vy hai tay ôm cổ Tiêu Hạo Thiên, khuôn mặt xinh đẹp khuynh nước khuynh thành của cô làm ra vẻ vô cùng tự tin, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt. "Anh, thật sự..." Tiêu Hạo Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, chính vào thời điểm anh đang nghĩ không biết làm thế nào để giải thích với Cao Ánh Vy, anh còn chưa nói được mấy câu.
Cao Ánh Vy đột nhiên kiếng chân, dùng chính đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình hôn lên môi Tiêu Hạo Thiên. "Ừm." đầu óc Tiêu Hạo Thiên lại bắt đầu choáng váng, anh có cảm giác vợ mình không giống so với ngày thường, nhưng rốt cuộc là không giống chỗ nào, anh căn bản cũng không xác định được rõ ràng.
Vợ anh, hình như đã tự tin hơn rất nhiều? Ơ, không đúng, là vô cùng tự tin.
Nhưng mặc kệ cho dù nói như thế nào, sau đó Tiêu Hạo Thiên vẫn cùng Cao Ánh Vy hôn nhau nhiệt tình. Dù sao thì lần này suýt chút nữa anh đã chết. Hơn nữa trận đại chiến trên chiến trường ngoài biên giới lần này, có thể nói là trận chiến thảm khốc, nguy hiểm nhất mà anh đã từng tham gia trong những năm qua.
Mà nay có thể còn sống trở về, hơn nữa lại còn có thể nhìn thấy vợ mình, anh thực sự may mắn, cũng thực sự cảm ơn.
Bên trong phòng bệnh, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đang hôn nhau thắm thiết. Cao Ánh Vy vô cùng chủ động, cả người cô đều xiết chặt vào lòng ngực Tiêu Hạo Thiên.
Mà ngay tại thời điểm hai người chuẩn bị năm lên chiếc giường bên cạnh. Cửa phòng đột nhiên mở ra, ngay sau đó là một đứa nhỏ đáng yêu mặc váy trắng chạy vào.
Đứa nhỏ thấy Tiêu Hạo Thiên đã tỉnh dậy, liền vui vẻ kêu lên: "Ba... Ba... Ba ba."
Tiếng gọi hưng phấn của đứa nhỏ theo đấy truyền ra ngoài, ngay sau đó, một tiếng nổ lớn truyền đến. Bốn lão tướng của Việt Nam gồm có Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại, cùng với Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần, Lục, Chiến, Ám, Diệt, cùng với Hắc Đế, Thiên Diện, còn có Tiêu Chiến Minh, Đường Huy Hoàng. Tất cả đám người họ cùng lúc xuất hiện tại của chính và cả cửa số.
Ừm sau đó mọi người đều thấy được cảnh tượng trong phòng. Thấy được cảnh tượng Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đang hôn nhau thắm thiết trong phòng. "Ách." Lúc này, Tiêu Hạo Thiên cùng Cao Ánh vừa mới hôn nhau cũng bị làm cho giật mình.
Lần này thực sự là hai người bọn họ cũng không chú ý, một nhân vật tuyệt thế kiên cường như Tiêu Hạo Thiên, giờ khắc này, cũng không tránh khỏi có chút đỏ mặt. "Kia.. chuyện kia chúng tôi chưa nhìn thấy gì, hai người tiếp tục, hai người cứ tiếp tục đi." Hắc Đế vẻ mặt xấu hổ nói một câu, sau đó tính chạy ra ngoài, những người còn lại cũng có ý giống như vậy.
Nhưng ngay sau đó, mọi người vừa mới ra đến cửa đã bị Cao Ánh Vy gọi lại, Cao Ánh Vy từ trong lòng ngực Tiêu Hạo Thiên đi ra, nhìn mọi người cười nói: "Không có việc gì, Tiêu Hạo Thiên cũng vừa mới tỉnh lại, chắc chắn mọi người có rất nhiều lời muốn nói, mọi người nói chuyện trước đi."
Sau khi Cao Ánh Vy nói xong, dưới sự chú ý của mọi người, cô lại kiễng chân lên, hôn nhẹ nhàng lên môi Tiêu Hạo Thiên, mỉm cười đẩy Tiêu Hạo Thiên ra.
Mười phút sau, anh một lần nữa thay vào bộ đồ mới tinh, Tiêu Hạo Thiên vô cùng khí chất, ôm đứa nhỏ đáng yêu, ngồi ở ngoài ban công, nói chuyện vui vẻ với mọi người dưới hoàng hôn.
Còn Cao Ánh Vy đứng ở hành lang trên căn gác phía xa xa mọi người, tựa vào lan can, nhìn Tiêu Hạo Thiên tràn đầy tình yêu, cô đang nhìn người đàn ông cô yêu thương nhất.
Dần dần, trong đầu Cao Ánh Vy, chợt hiện lệ hình ảnh cuối cùng của Cửu Bạch trong trí nhớ