Khí thế hừng hực của Đại đế Đại Hùng lấn át tất cả. Ông ta nhìn thẳng vào Vòng Thiên Thanh trên đài quan sát. Hiện tại, tin tức ở nước ngoài đã báo về. Ông ta hiểu rằng mấy vị trưởng lão Việt Nam bên cạnh Vòng Thiên Thanh lúc này chỉ là thế thân. Lòng can đảm của quân đội Việt Nam khiến ông ta phải thán phục. Một quân đội hùng mạnh là phải như thế. Nếu anh muốn chiến đấu thì chiến đấu. Nếu anh không muốn chiến đấu nữa thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Thời khắc này, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ thoáng hiện qua trong tâm trí Bộ trưởng Vòng Thiên Thanh, nhưng Việt Nam có chính sách của Việt Nam, và chính sách không thể thay đổi. Bộ trưởng Vòng Thiên Thanh hít sâu một hơi, chắp tay với Đại đế Đại Hùng và nói: “Xin cảm ơn lời mời của ngài Đại đế, nhưng thứ lỗi vì trước mắt Việt Nam chúng tôi sẽ không thay đổi chính sách! Mong ngài Đại đế hiểu cho, cho dù hai nước chúng ta không kết làm đồng minh thì vẫn còn tình hữu nghị bền chặt."
Bộ trưởng Vòng Thiên Thanh ngừng lại, khí thế của sức mạnh cấp Để dâng lên ngút ngàn kết hợp ăn ý với con rồng khổng lồ trên bầu trời Việt Nam, rồi ôn tồn bảo: "Chủ trương của Việt Nam chúng tôi là, đảm bảo an ninh quốc gia, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, độc lập dân tộc, bản sắc dân tộc, đảm bảo sự thống nhất, ổn định của hệ thống chính trị, tạo môi trường thuận lợi để phát triển kinh tế, đảm bảo đời sống nhân dân và nâng cao vị thế quốc gia. Việt Nam chúng tôi không muốn khơi mào chiến tranh, cuộc chiến ngày hôm nay là do bị ép buộc, chúng tôi sẽ không chủ động khiêu khích các bên nhưng cũng không khiếp sợ chiến đấu.”
Ánh mắt Đại đế Đại Hùng sáng ngời, ông ta mỉm cười không nói mà ngồi xuống ghế. Ông ta đã đoán trước được câu trả lời của Bộ trưởng Vòng Thiên Thanh, nhưng khi biết chắc Bộ trưởng Thanh sẽ từ chối, ông ta vẫn đứng lên đưa ra lời đề nghị như vậy. Nói thắng ra thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nước Nga, ông ta chỉ muốn... dọa đám người kia, đừng chọc vào tôi, chọc vào tôi là tôi sẽ cùng Việt Nam khai chiến với các anh.
Đại sứ các nước đều cho rằng Việt Nam điện rồ, thực chất nước Đại Hùng cũng không kém. Liên minh các nước Z8 luôn bị Hùng Sư chèn ép cũng tỏ ra khó chịu từ lâu.
Sau khi Bộ trưởng Thanh phát biểu xong và vị Đại để Đại Hùng hiếu chiến ngồi vào chỗ, chín hộ pháp cũng thở phào nhẹ nhõm. May sao Bộ trưởng Thanh không nhận lời, nếu không thì với phong cách điên cuồng của vị Đại để kia, thế giới sẽ được một phen khốn đốn..
Họ đưa mắt nhìn Bộ trưởng Thanh trên lầu quan sát với vẻ biết ơn. Cục diện thế giới hiện tại khá rối loạn, quan hệ lợi ích giữa các nước lớn vô cùng phức tạp, ngay đến cục diện trong lãnh thổ Việt Nam cũng tương đối khó giải quyết, một chút sơ sẩy là sẽ dẫn đến cảnh trăm họ lầm than. Khi chiến tranh nổ ra, không bao giờ có kẻ thắng tuyệt đối. Dù có thắng trận cũng sẽ có không biết bao nhiêu chiến sĩ tan cửa nát nhà.
Và trong nội bộ của những hộ pháp cũng phức tạp không kém. Có người lên tiếng đòi giết Tiêu Hạo Thiên, cũng có người lên tiếng gìn giữ và bảo vệ hòa bình thế giới. Họ không nghiêng hẳn về phía nào để giữ thế cân bằng. Việc gìn giữ công bằng cũng chỉ mang tính chất tương đối.
Bóng dáng của chín hộ pháp mờ dần. Nhưng sau khi họ rút hắn thì rắc rối đã nảy sinh. Chín môn phái mạnh nhất cấp Đế của Việt Nam đã trà trộn lẻn vào Hà Nội và đang ở gần ngay nơi diễn ra lễ duyệt binh và bắt đầu hành động. Bọn họ cũng không coi những hộ pháp ra gì.
Ngoại trừ Thái Âm Môn và Liệt Dương Môn đã bị đánh lùi thì còn lại các Tông chủ của bảy môn phái khác đã đích thân đến.
Chiến Vô Song của Chiến Thần Môn, Thanh Y Đạo chủ của Thanh Sơn Đạo Tông, Tông chủ Trần Phá Đạo của Phá Thiên Tông, U Cửu Tiêu của U Minh Tông, Tông chủ Thương Thiên Tiếu của Thái Thương Tông, Môn chủ Huyền Đạo Tông của Thiên Cơ Môn, Môn chủ Cửu Thiên Tuyết của Cửu Thiên Môn đều đã có mặt.
Bảy vị chủ nhân của các môn phái không đi cùng nhau mà chia ra bảy hướng. Lúc này, họ đều đang chăm chú quan sát con rồng khổng lồ hóa thân của Quốc vận Việt Nam vẫn đang vùng vẫy giữa bầu trời. Khí thế của con rồng đã giảm xuống giai đoạn đầu của tầng thứ chín ở cấp Đế, và vẫn đang tiếp tục suy giảm. “Đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ mấy ông Tân Võ, Lưu Triệt bị làm sao?" Thanh Y Đạo chủ chau mày, mắt nhìn chằm chằm vào ảnh ảo của con rồng mang Quốc vận vẫn liên tục sụt giảm khí thế giữa bầu trời Hà Nội.
Thanh Y Đạo chủ nhắm vào bốn vị trưởng lão, nhưng nếu như bốn vị trưởng lão có gì bất trắc, thì ông ta sẽ lựa chọn không ra tay nữa. Cái giá phải trả khi mạo hiểm tính mạng của các chiến hữu quá đáng sợ, và sau lưng ông ta còn có cả Thanh Sơn Đạo Tông.
Môn chủ Chiến Vô Song của Chiến Thần Môn và Tông chủ Trần Phá Đạo của Phả Thiên Tông là những người từng giúp đỡ quân đội Việt Nam trước đây cũng đang chau mày, nghiêm mặt nhìn ảnh ảo của con rồng khổng lồ trên bầu trời. "Quốc vận trên mảnh đất này đã ngủ sâu cả trăm năm, nay phải khó khăn lắm mới thức dậy, không lẽ lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ u? Chính phủ này không có dấu hiệu gì là sẽ chết yểu cả..." Chiến Vô Song nói với Trần Phá Đạo, lòng cũng thấp thỏm.
Trong số các môn phái cấp Đế trên lãnh thổ Việt Nam, ngoại trừ Thanh Y Đạo chủ, Chiến Thần Môn và Phá Thiên Tông là có lập trường không kiên định, thì bốn môn phải còn lại đều đang hừng hực khí thế, họ đang nhắm vào con rồng khổng lồ trên bầu trời Hà Nội.
Họ muốn tấn công Quốc vận Việt Nam từ bốn phía. Không phải do thù hận mà hoàn toàn là vì nguyên nhân lịch sử. Hiện tại, trong mắt họ, Chính phủ này và khí vận của Việt Nam đã có dấu hiện đạt đến mức đỉnh cao. Tiến thêm một bước nữa là thành một Đế chế. Và một khi Chính phủ này tiến lên thành Để chế thì những môn phái ẩn mình trong nước như họ sẽ rất bị động, có khả năng sẽ bị tiêu diệt. Trong lịch sử của dải đất này, bất cứ khi nào có một Đế chế xuất hiện là sẽ không còn bóng dáng của những môn phái như họ nữa.
Ngày nào Đế chế chưa suy thoái thì ngày đó những môn phái như họ đừng mơ có thể sống yên ổn. Cho nên vào lúc này, bốn vị Tông chủ cấp Đế đang chuẩn bị ra tay.
Trong khi đó, Bộ trưởng Thanh đứng trên đài quan sát cũng đã cảm nhận được khí của bốn vị Tông chủ kia. Ông ta nhìn thấy bốn lưỡi đao lờ mờ hiện ra bên cạnh con rồng khổng lồ, đang nhăm nhe chém con rồng. "Hử?" Đại để Đại Hùng nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn ảnh ảo con rồng khổng lồ. Ông ta nhìn đăm đăm nhưng không có bất cứ hành động gì khác. Đây là chuyện nội bộ của Việt Nam, nên ông ta không tiện xen vào. Và ông ta cũng không muốn nhúng tay vào.
Chín hộ pháp vừa rút lui kia cũng lại một lần nữa hiện hình lại. Ánh mắt đều có vẻ phức tạp.
Ôi Việt Nam, một đất nước vốn có thể sánh ngang với Hùng Sư hùng mạnh, nhưng vì nội bộ lục đục, các môn phái quyền lực trong lãnh thổ không đồng lòng với Chính phủ khiến cho sức mạnh quân đội luôn yếu thế hơn. "Các anh thử nói xem, nếu như chín môn phái cấp Để giúp quân đội Việt Nam chống lại các thế lực thù địch bên ngoài thì liên minh các nước Z8 có còn dám chống đối Việt Nam hay không?" Một hộ pháp bùi ngùi lên tiếng.
Ông ta nói dứt lời, cả tám người còn lại đều rơi vào trầm tư. Nếu như nội bộ trong nước có thể hòa hợp cùng nhau chống lại giặc ngoài thì Z8 u? Ha ha. Thôi đừng đùa, có cho họ thêm mười lá gan cũng sẽ không manh động tấn công Việt Nam. Nhưng chẳng phải là không có nếu như hay sao...
Bộ trưởng Thanh hít sâu một hơi, nheo mắt. Trong ánh mắt mịt mùng lạnh lẽo lóe lên cái nhìn chết chóc. Những người mạnh nhất lại dám ra tay với cả Quốc vận Việt Nam. Đúng là vở hài kịch cho cả thế giới. Bộ trưởng Thanh dõi mắt nhìn về hướng bốn môn phái lớn đang náu mình và nói: “Các ông chớ vội, nhân buổi lễ mít tinh lần này, chúng tôi cũng đã chuẩn bị diễn tập vũ khí tối tân nhất Việt Nam."
Bộ trưởng Thanh nói xong, trên bốn màn hình lớn xung quanh quảng trường, hình ảnh diễn tập vùng biên giới biến mất, thay vào đó là hình ảnh một loạt những khẩu súng thần công dài mười mấy mét, đường kính cỡ vài ba mét phóng ra từ một nơi hết sức bí mật từ từ hiện lên. - Cùng với sự xuất hiện của chín khẩu súng thần công, bên cạnh màn hình còn hiện ra thêm năm toa độ, và khung cảnh những nơi mà một vài môn phái trú ngụ.
Hình ảnh trên màn hình hoàn toàn không có âm thanh, chỉ có chín khẩu súng thần công đáng sợ dần dần xuất hiện.
Tất cả mọi người trên quảng trường duyệt binh đều trật tự. Không ai dám lên tiếng. Buổi lễ mừng Quốc khánh lần này còn có cả màn trình diễn vũ trí tối tân.
Một cơn gió lạnh thổi bay bay tóc Bộ trưởng Thanh, sắc mặt ông ta nghiêm nghị, đôi mắt hiện lên cái nhìn chết chóc, ông ta ngả người về phía trước, nhìn chín khẩu súng thần công trên màn hình, nói: "Chín khẩu súng thần công, và tôi đã xác định tọa độ của chín mục tiêu, các ông nói xem, tôi có nên ấn nút khởi động để diễn tập cho mọi người cùng xem không?"
Bốn vị Tông chủ nấp trong đám đông trên quảng trường cũng đang bừng bừng khí thế. Họ là những người mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế, nhưng cũng không thể chặn được bom đạn. Súng thần công có sức sát thương khủng khiếp, cho dù có chặn lại được thì phạm vi phát nổ cũng đủ để môn phái của họ bị san thành bình địa.
Đúng lúc này, ảo ảnh hình rồng khổng lồ mới vừa rồi còn đang suy yếu đã ngẩng đầu phát ra tiếng gầm rền vang. Con rồng bỗng trở nên mạnh mẽ, khí thế bắt đầu sục sôi và lớn dần, lớn dần lên từng bước thành đỉnh cao tầng thứ chín cấp Đế.
Áo ảnh con rồng dài đến trăm mét, vùng vẫy giữa bầu trời Hà Nội. Tức thì, ảo ảnh của bốn thanh đao dài hiện lên bên cạnh con rồng khổng lồ nát thành những mảnh vụn. Sau một tiếng gầm vang trời, chiếc đầu rồng to đến năm sáu mét lao thẳng xuống giữa đám đông, đối mặt với bốn kẻ định ra tay với Quốc vận Việt Nam.
Cùng lúc đó, hàng ngàn chiếc máy bay tiêm kích đen kịt khủng khiếp nhất của Việt Nam bị vùi chôn đã hơn sáu đời hiện ra, tất cả đều nhắm thắng về hướng nơi mắt rồng đang nhìn vào.