Thời gian kéo đến phía chiến trường của đại trường lão và Tiêu Hạo Thiên đang quyết chiến. Thời gian mặc dù đang trôi qua, nhưng nơi mà mọi chuyện đang xảy ra, cũng đều là trong một thời gian ngắn, chi là không gian khác biệt.
Mà lúc này, ở chiến trường bên kia, Bộ Quốc Phòng Việt Nam và Điện Thiên Thần đã chiếm cứ được ưu thế, mó trận chiến này hoàn toàn chính là trạng thái nghiền ép. Ngay sau khi Tiêu Hạo Thiên liên thủ với Hắc Đế, đại trường lão Tấn Võ của Việt Nam, đã vô cùng mạnh mẽ ép chết vị cường già đạo chủ tử cành của Cửu Thiên Môn kia. Ba người bọn họ lập tức liền xuất hiện ở bên cạnh Thanh Sơn Đạo Nhân và Thanh Y Đạo Chủ vây giết vị cường giả cấp Đạo chủ của U Minh Tôn..
Trong nhảy mắt năm đòn công kích vô cùng mạnh mẽ liền rơi vào trên người của vị cường già cấp Đạo
chủ của U Minh Tông kia. "Không...! Uỳnh...!" Vị cưong giả cấp Đạo chủ củaU Minh Tông trong nhảy mắt đã bị đánh gãy hai chân, lúc trước ông ta vốn đã bị trọng thương, hơn nữa cho dù ông ta một minh đầu với Thanh Sơn Đạo Nhân, thì ông ta cũng không thể đánh lại, chứ đừng nói chi là lúc này năm vị cường giả có khả năng chiến đấu cấp Đạo chủ, bao vây và tấn công một mình ông ta, trong nháy mắt liền bị trọng thương một lần nữa.
Vì vậy vị cường giả cấp Đạo chủ của U Minh Tông này, trong lúc tuyệt vọng đã tự bạo, không hề có bất kì hi vọng chạy trốn nào cả...
"Tấn Võ, Tiêu Hạo Thiên, chúng tôi nguyên ý, đầu hàng, ngừng chiến! Cấu xin ngừng chiến! Chúng tôi đầu hàng... Đầu hàng!" Lúc này, thấy vị vị cường già cấp Đạo chủ của U Minh Tông kia lại giết chết. Những tông chủ còn sống của bốn tông môn kia, là tông chủ Thái Thương Tông- Thương Thiên Tiểu, sắc mặt của ông ta đã hoàn toàn thay đổi, vội vàng hết lớn ra, ông ta đã bị doạ sở mất mật...
Bốn vị cường già cấp Đạo Chủ đó, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã bị giết chết hai người! Mà thời gian, còn không đến một phút! Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ tuyệt đối là không đợi được đến khi cường giả của Thái Âm Tông và Liệt Dương Tông đến giúp, thì bọn họ đã bị giết chết ri..
Hơn nữa, lúc này ở phía xa, phía biên giới củachiến trường, tông chủ của bốn tông món kia cũng cảm giác được, nơi đó còn có hai vị cưong giá cấp Đạo Chủ đang áp trận, khả năng áp trận còn kinh khúng hơn cả cường già cấp Đạo Chủ từ cánh!
Đã không còn đường sống! Đúng vậy, bốn tông môn lớn lúc trước, trước đó còn rực rỡ không ai bi nối, bốn vị tông chủ còn muôn hôm nay sẽ tiêu diệt BỘ Quốc Phòng Việt Nam và Điện Thiên Thần, lúc này trong lòng bọn họ đều bị ai phát hiện, bọn họ không còn đường nữa. Chỉ có thể đầu hàng, nếu không hôm nay, tông môn của bọn họ đã được truyền thừa mấy trăm năm, sẽ bị tiêu diệt..
Mà lúc này, bên trong làn sóng ảnh hưởng khi vị cường giả Đạo Chủ kia tự bạo, đại trường lão Tần Võ và Tiêu Hạo Thiên, Hắc Để đầy người chật vật, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, ba người đi ra một lần nữa.
Trong mắt của Tiêu Hạo Thiên vô cùng lạnh lẽo, chứa đẩy sát khí, tức giận quát lên: "Đầu hàng? Không chấp nhận! Giết...! Tiếp tục, nhanh nhanh nhanh, giết chết hai vị đạo chủ cuối cùng của đối phương...! Càm ơn các vị...!"
Sau khi Tiêu Hạo Thiên hét xong, liền lập tức mang theo năm vị cường giả cấp Đạo Chủ có khả năng chiến đầu, lần nữa lao tới một chiến trường khác. Màbên kia là Đạo Trần và một cô gái thần bi deo mạng che mặt, đang vây quanh và tấn công một vị cường già cấp Đạo Chủ trung ký mạnh nhất trong bóng tông món lon. Mà lúc này, mặc kệ là Đạo Trần hay là cô gái thần bi deo mạng che mặt lua trắng kia, thi hai người bon họ đều có khả năng chiến đấu cấp Cấp Đạo Chú từ cành đinh phong, hơn nữa lúc này hai người cũng đều đang ở trạng thái dùng toàn lực ứng phó trạng thái, nhất là kia cô gái thần bí đeo mạng che mặt lụa trắng kia, xuất thù chính là sát chiêu. Căn bàn không để cho người kia có khả năng phòng bị, dùng toàn lực chém giết, hung hãn không sợ chết...
Thể là vị cường giả cấp Đạo Chủ của Thái Thương Tông kia lúc này cũng đã bị đánh thành trọng thương, trên thân đã có hơn mười vết thương sâu đến tận xương. Cho dù đám người Tiêu Hao Thiên không đến để cứu viện, thì ông ta cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa... Xa hơn chỗ đó, thì là Không và ba vị cường giả của tổ chức sát thủ Đệ Nhất đang điên cuồng vây giết vị cường già cấp Đạo Chủ hậu kỳ của Thiên Cơ Môn kia. Đồng dạng, bên phía Không cũng đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Lúc này vị cường giả cấp Đạo Chủ hậu kỳ của Thiên Cơ Môn kia, cũng đã bị thương nghiêm trọng, mặc dù còn có thể chống đỡ được một chút thời gian, nhưng việc thất bạicũng chỉ là chuyện sớm hay muộn..
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, chính là một trận quyết chiến. Mà lúc này chiến đấu đã triệt để nghiêng về một bên, mặc kệ là bên trân chien của các vị cưong già cấp Đạo Chů, van là bên trong trận chiến của cấp Để đều như vậy.
Ở bên trong trận chiến của cấp Đế, có mười mấy vi cường già cấp Để cao giai của Thanh Sơn Đạo Tông, còn có năm vị cường giá cấp Đế cửu giai đinh phong dưới trưởng của Đạo Nhất, lại thêm lúc này có mấy vị cường giả cấp Đế cửu giai đình phong là nhị trưởng lão Lưu Triệt, Tam trường lão Chu Lệ, Tứ trường lão Long Thanh Quang, còn có bốn vị thiếu tưởng của chiến trường bên ngoài là Yến Phương Bắc, Tôn Tế Thiên, Trần Bát Hoang, Lục Vô Cực..
Cho nên ở chiến trường cấp Để bên cạnh, bên phía Bộ Quốc Phòng Việt Nam, cũng là tuyệt đối chiếm thế thượng phong. Chiến thắng chỉ là chuyên sớm hay muộn.
Mà ở chiến trường dưới cấp Để, thì càng không cần nói, lúc này quân đoàn dưới cấp Đế của bốn tông môn, đều đã sắp bị ba nghìn tưởng sĩ của Điện Thiên Thần giết sạch, mà thời gian, từ lúc bắt đầu cuộc hiến đến bây giờ, cũng vẻn vẹn chưa đến một phút.Tiếp theo đó, đại trưong lão vừa phóng về phía chiến trường của Đạo Trần, via hét to: "Tôi là đại trường lão Tân Võ của Bộ Quốc Phong Viet Nam, Bộ Quốc Phòng Việt Nam cảm dn các vị đã tới giúp do, sau khi trận chiến kết thúc, sẽ tạ unt Con xin nhờ các vị cổ gắng kết thúc trận chiến nhanh chóng! Tân võ càm hn..."
Mà sau đó, sau khi đại trường lão hét lên, Tiêu Hạo Thiên cũng bỗng nhiên quát lớn: "Các vị, tôi là điện chủ của Điện Thiên Thần, Tiêu Hạo Thiên, cảm tạ các vị tới giúp đỡ, sau khi trận chiến kết thúc, Điện Thiên Thần cũng sẽ có lễ tạ ơn! Nhưng bây giờ xin các vị hãy đánh nhanh thắng nhanh, cảm ơn!"
Sau khi đại trưởng lão Tiêu Hao Thiên hét lên, đám người liền lập tức hướng về, Đạo Trần và cô gái thần bí đeo mạng che mặt lụa trắng đang vây giết vị cường già cấp Đạo Chủ kia.
Loại chiến thuật này, giống như quả cầu tuyết vậy, càng đến cuối cùng, thì càng phài đánh, Tiêu Hạo Thiện rất hiểu rõ đạo lý này. Hơn nữa trước đó khi bọn họ đối chiến ở chiến trường nước ngoài, người bào vệ quy tắc trong trận doanh, thời điểm đầu với chin vị cường già cấp Đạo Chủ, cũng dùng chiến thuật này.
Đầu tiên liều mạng lấy tốc độ nhanh nhất, cho dù là lấy bản thân mình làm đại giới, cũng phải xử lý đuợcmột vị cường già của đối phương. Như vậy, trận chiến sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Cho nên lúc này, khi Tiêu Hao Thiên và đại trưởng lão đi giết vị cường giả cấp Đạo Chủ thứ ba của đối phương, những cường giả khác có khả năng chiến đấu Ở cấp Đạo Chủ là đại trường lão, Tiêu Hạo Thiên, Hắc Để, Thanh Y Đạo Chủ, Thanh Sơn Đạo Nhân, đã có đủ năm người. Lại thêm Đạo Trần bên kia và cô gái thần bí đeo mạng che mặt lụa trắng. Là trong bảy người.
Như vậy không cần phải suy nghĩ, lần này, vị cường giả cấp Đạo Chủ của Thái Thương Tông đang bị trọng thương kia, ở dưới sự oanh tạc của tất cả mọi người, thậm chí không thể tự bạo, liền trực tiếp bị giết chết thể thàm.
Mà lúc này, Tiêu Hạo Thiên rốt cuộc cũng chú ý tới, cô gái thẳn bí đeo mạng che mặt lụa trắng đã hai lần xuất hiện để giúp đỡ anh. Vì vậy, lúc này, ở trong trận chiến khói lửa bay đẩy trời, Tiêu Hạo Thiên cũng vội vàng nói với đối phương: "Xin hỏi tên của cô là gì? Cô đã hai lần giúp đỡ, Tiêu Hạo Thiên, vô cùng cảm kích..."
Chi là khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, cô gái thn bí đeo mạng che mặt lụa trắng kia cũng chẳng hề nói một câu, cũng không phản ứng anh. Mà thân hình nhanh nhẹn biến mất ngay tại chỗ. Thoát khỏi chiếntrường cấp Đạo Chủ Huởng về phia chien trường cáp Để bên kia, liều chết xông tôi. Mà 8 bên kia, lúc này ba người Am, Diệt, Luc dang toàn lực chém giết tấy một cường giả cấp Đé bày sao. Ba người bọn họ chi là cấp Chân Hoàng tam giai đinh phong, đoi chiến với cấp ĐẾ cao giai còn chưa đủ, trong lúc nhất thời bị đổi phương tấn công, phải lùi lại liên tục
Mà tiếp theo đó, khi cô gái thắn bí deo mạng che mặt lụa trắng đuổi tới, trực tiếp dùng một kiếm giết chết đối phương... Sau đó thận hình của cô lại lần nữa biến ảo, hướng về những chiến trường đang nguy cấp ở khắp nơi... Cô bắt đầu cứu người, cứu những cường già đứng về phía Bộ Quốc Phòng Việt Nam và Điện Thiên Thần...
"Hà.. Tiêu Hạo Thiên trong nháy mắt đỏ hơi sững sở, đây là ân nhân của bên mình, mình vừa mới nói sai cái gì sao? Vì sao đối phương không để ý tới anh?
"Hạo Thiên, nhanh, còn một người cuối cùng. " Ngay khi Tiêu Hạo Thiên còn đang sững sờ, đại trường lão không nhịn được hộ lớn một tiếng với Tiêu Hạo Thiên, hiện tại cũng không phải thời điểm để sững so giải quyết xong vị Cường già cấp Đạo Chủ cuối cùng, còn phải tranh thủ thời gian đi tiêu diệt những vị cuờng già cấp Đế... Thời gian cấp bách.
"Giết... Tiêu Hạo Thiên không nghĩ nhiều nữahét lớn một tiếng, di theo đám người, đi vây giết vị cường già cấp Đạo Chủ cuối cung của đối phương.
Mà lúc này vị cường giá cấp Đạo Chủ cuối cùng của đối phương kia quả thật là muốn khóc nói, ông ta quả đủng là người mạnh nhất bên trong bốn người họ, thế nhưng lúc này vị cường giá cấp Đạo Chủ vây giết ông ta, đừng nói là ông ta, với đội hình này, cho đủ Đạo Nhất có ở đây, cũng phải quỳ. Cho nên dường như không có bất kỳ ngoài ý muốn gi cả, vị cường giả cấp Đạo Chủ mạnh nhất của bồn tông môn, trong nháy mắt đã bị giết chết, không có bất kỳ cái gì khó khăn trắc trở, đến cả tự bạo cũng không được, bị giết chết máu bắn đẩy tri...
Đến tận đây, từ lúc bắt đầu khai chiến đến bây giờ, tổng cộng cũng không đến hai phút, vị cường giả cấp Đạo Chủ của bốn tông môn, đã bị chặn giết không còn một ai! Đúng vậy, chính là trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một phút đồng hồ, cực kỳ ngắn ngủi.
"Không... Tha cho chúng tôi, Tần Võ, Tiêu Hạo Thiên, chúng tôi nguyện ý chinh chiến tử phương vì Việt Nam, Tha cho chúng tôi, chúng tôi đều là cường già cấp Đế cao giai, chúng tôi sẽ vì Việt Nam mà từ chiến, chúng tôi sẽ vì Việt Nam mà chiến đấu bằng cả tính mạng! Xin hãy tha cho chúng tôi... " Lúc này, ngay khi bốn vị cường già cấp Đạo Chủ của bốn tông mônkia bị giết chết, bốn tông chủ côn sống của các tông môn đó, đếu vỏ cùng sợ hãi, bốn vị vị cường giả cấp Đạo Chủ của bọn họ đều đã chết, mà các vị cưong giá cấp Đạo Chủ của bọn họ thì không có ai bị thưdng cá! Bọn họ không thể ngăn càn dược... Không thể chiu đựng được...
"Giết sạch bọn họ, một người cũng không để lại!" Tiếp theo đó, đại trưởng lão Tân Võ vô cùng quả quyết ra lệnh. Sau đó hơn mười vị cường giả cấp Đạo Chủ của bọn họ, liên toàn bộ giải phóng, hướng về bốn tông môn kia, và các cường già cấp Để của bốn tông môn, xung phong lieu chết...
Mà đối với cường già cấp Đạo Chủ, đừng nói giết những cấp Đế bày sao, cường già cấp Đế bát giai, cho dù bọn họ có giết cường giả cấp Đế cửu giai thì cũng đơn giản như thái thịt, tuy không đến mức một đao là giết chết, nhưng hai đao là được rối...
Thể là, trận chiến đấu đã nghiêng hẳn về một bên, chỉ là mấy cải nháy mắt, hơn mười cường già cấp Đế cửu giai của bốn tông môn kia, đã bị chém giết không còn ai, sau đó chính là cường già cấp Để bát giai, cường giả cấp Để thất giai, mỗi một giây, đều bị giết chết mấy người, rất nhanh, các cường già cấp Đế cao giai của đối phương, ngoại trừ tông chủ của bồn tông môn kia, thì đểu bị... giết chết toàn bộ...Hơn nữa, trận chiến bên kia cấp Đế trở xuống cũng đã kết thúc, Thiên Nhất đến Thiên Thập mang theo Điện Thiên Thần ba nghìn cường giá mặc áo giáp hang nặng, đánh đầu thắng đó, trong khoảnh khắc, liên kết thúc mặt đất chiến đấu, mà một chút rải rác mấy cái Cấp Thiên Vương cường già, cũng tại bị Điện Thiên Thần cao giai cường giả truy sát, bị giết chi là chuyện sớm hay muộn, sẽ không xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn...
Rất nhanh, lại một phút sau, chiến hỏa dẫn dẫn tán đi, pháo bắn cũng dừng lại không bắn nữa, mà địa điểm chiến đấu vốn là hai ngon núi, lúc này đã bị đám cường giả đánh phá không còn gì cả, đến tận đây, từ lúc bắt đầu trận chiến đến bây giờ, cũng cũng chi khoảng ba bốn phút, bốn tông môn lớn kia, cũng chỉ còn lại bốn vị tông chủ đang bị thương nặng, thoi thóp sống.
Cửu Thiên Tuyết của Cửu Thiên Môn, U Cửu Tiêu của U Minh tông, Thương Thiên Tiểu của Thái Thương Tông, Huyền Đạo Tông của Thiên Cơ Môn. Đúng vậy, mấy nghin cường giả của bốn tông môn lớn, lúc này chỉ còn lại bốn người này mà thôi.
Trên gương mặt của tông chủ bốn tông môn lớn lúc này là sự tuyệt vọng và hối hận...
Tiếp theo đó, Cửu Thiên Tuyết vô cùng oán hận,hung tợn nhìn cham chấm dại trường lão Tấn Về VÀ Tiêu Hạo Thiên nói: "Ha ha... Làm sao, không giét chúng tôi à? Có bản tính các người giết chúng tôi di. Phụt!"
Mà ngay khi Cửu Thiên Tuyết con chưa nói xong những lời oản hận kia, Lục Thiên vương ở dưới trường của Tiêu Hạo Thiên trực tiếp dùng một kiếm chém vào trong miệng của bà ta, ảnh mắt đầu tiên của Cứu Thiên Tuyết hiện ra vẻ không thể tin nổi, sau đó cái gây cũng lần lượt vào ra..
Tiêu Hạo Thiên theo bản năng nhìn Lục. Lục nhiu mày nói: “Các người phụ nữ này rất phiền, hơn nữa không phải bà ta nói giết bà ta đi sao?"
Sau khi Lục nói xong, khỏe miệng của đảm người Tiêu Hạo Thiên cũng không nhin được giật giật hai lần.
"Anh... Anh lợi hại."
Mà sau khi Cửu Thiên Tuyết bị giết, ba vị tông chủ còn lại của bốn tông môn kia, đều vô cùng sợ hãi, bọn họ vốn cho là, đối phương giữ bọn họ lại là còn có tác dụng. Nhưng bây giờ nói giết là giết...
Sau đó ba người bọn họ vội vàng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Mà lúc này, phía biên giới chiến trường noi xa, Dương Thiên Thành và Minh đang bị Đạo Nhất và Mặc Khâu kim giữ,cũng là vội vàng mở miệng nói:
"Tấn Võ, Tiêu Hạo Thiên, xin häy tha cho bọn họ một mạng, bọn họ dù sao cũng là.."
"Phụt... Nhưng ngay khi Dương Thiên Thành và Ảm Minh vẫn chưa nói xong, trường kiếm của Tiêu Hạo Thiên đã quét qua, lập tức ba đầu người to như vậy đã bị chém đứt, rdi xuống trên mặt đất... Chết không nhắm mắt... Quả thực là chết không nhắm mắt.
Lúc này Tiêu Hạo Thiên mới thu kiếm lại, chậm rãi nói: "Anh em của tôi nói rất đúng, giết thì giết hết, còn giữ lại làm gì? Giữ lại để sau này tạo phản sao?"
Lúc này, Tiêu Hạo Thiên đang đứng ở cạnh thi thế của ba vị tông chủ của bốn tông môn lớn, bên trên trường kiểm trong tay anh, còn đang nhỏ máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống phía dưới. Lúc này, phó tông chủ Dương Thiên Thành của Liệt Dương Tông, và phó môn chủ Âm Minh của Thái Âm Tông, chỉ cảm thấy khắp cà người đều phát lạnh, toàn thân phát run...
Bởi vì, ở Việt Nam bốn tông môn mạnh mẽ cấp Đế đã được truyền thừa nghìn năm thực sư... Đã bị.. huỷ diệt..
Mà từ nay về sau, trên mảnh đất này, sẽ nghênh đón một tương lai mới, một chương lịch sử mới...