“Rầm rầm rầm..” Trên con đường làng phía xa, từng chiếc xe sang trọng chạy rần rần về phía bên này, giá cả mỗi chiếc xe đều hơn vài tỷ, nhưng bây giờ chủ nhân của xe dường như không thèm để ý đến, dù vì tốc độ xe quá nhanh khiến đầu xe bị cọ xát họ cũng lại không tiếc, bởi họ cũng chỉ có một mục đích, đó chính là lao đi, lao về phía đích, rồi lao đi.
Và ở đăng sau hơn mười chiếc xe sang trọng, là những chiếc xe được trang bị đầy đủ của phòng cảnh sát cơ động được võ trang đầy đủ. Trên mỗi một chiếc xe chở đầy các chiến sĩ.
“Ngồi xuống, không được cử động! Ai động một cái giết tất bất luận tội!” Vài chiến sĩ nhảy xuống từ trên trực thăng, vừa lao về phía Hắc Tử, vừa hét lớn. Một đàn em của Hắc Tử thấy thế muốn chạy. Nhưng ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, đầu của gã nổ tung. Là người của phòng cảnh sát cơ động nổ súng, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh giết người, ai dám
động, sẽ giải quyết ngay tại chỗ!
“Sao... Sao lại thế? Tôi chỉ là một tên côn đồ thôi mà, chuyện này chuyện này chuyện này..” Hắc Tử lầm bầm trong lòng, trong lòng gã lúc này sắp điên lên rồi. Gã chỉ là một tên côn đồ trong huyện Nam Đông thôi mà, còn không bằng đại lão trong huyện. Trong tay gã cùng lắm có một mỏ đá nhỏ mà thôi. Mà trước đây gã chém gió nói dưới tay mình có gần trăm anh em, nhưng cũng hoàn toàn là chém gió thôi, không thể coi là thật được. Dưới tay gã nhiêu nhất cũng chỉ có mười mấy người nguyện ý đi theo gã.
Nhưng bây giờ lại gặp phòng cảnh sát cơ động của thành phố Huế, hơn nữa còn là chiến đội tinh nhuệ nhất tới bảt gã? Gã...Hắc Tử gã mạnh như vậy từ khi nào? Tại sao chính gã cũng không biết. Nhưng những người của phòng cảnh sát cơ động ở thành phố Huế không cho gã cơ hội phản ứng. Bảy tám chiến sĩ, vào lúc này nhảy xuống từ trực thăng trên đỉnh đầu của Hắc Tử. Họ ở giữa không trung, đá một cước đá bay người gã bay ra ngoài. Cơ thể Hắc Tử bị đá bay ra xa năm sáu mét. Không đợi gã đứng lên, hơn mười đội viên đặc chủng phòng cảnh sát cơ động
tỉnh nhuệ nhất, đã hoàn toàn khống chế gã. Trong nháy mắt, Hắc Tử nằm dưới đất, suýt chút nữa bị dọa sợ chết khiếp.
Một trong những tên đàn em dưới tay gã đã bị giết chết, lúc này trong lòng gã vô cùng chắc chăn chỉ cần gã dám cử động một tý thôi, đối phương tuyệt đối sẽ giết gã luôn! Hắc Tử sợ đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó tiểu đội tinh nhuệ nhất của các đội phòng cảnh sát cơ động bắt đâu băng qua Phương Hồng, lao thẳng tới đám xã hội đen phía sau cô, và nhanh chóng khống chế tất cả bọn côn đồ. Phương Hồng đứng tại chỗ ngẩn người.
Khoảnh khắc tiếp đó, một chiếc xe màu đen dài sang trọng dừng ở trước mặt cô. Người giàu nhất thành phố Huế, Thấm Nhật Nam tự mình xuống xe mở cửa xe sau. Tiêu Hạo Thiên ôm Thúy Hồng xuống xe. Thúy Hồng vừa thấy Phương Hồng ngẩn người ở phía trước, thì cô bé cười chạy tới chỗ Phương Hồng, vừa chạy vừa vui vẻ hô: “Chị Phương Hồng, Phương Hồng chị, em tới nè, em dẫn ba em tới cứu chị, chị không sao chứ, không sao chứ chị Phương Hồng?”
Thúy Hồng gọi và trực tiếp nhào vào lòng Phương Hồng, Phương Hồng theo bản năng khom lưng bể Thúy Hồng lên. Sau đó cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc tây trang màu đen với diện mạo hiên ngang, lạnh lùng đứng đối diện mình. Thẩm Nhật Nam còn cung kính đứng ở trước mặt người đàn ông này, người đàn ông này chính là ba Thúy Hồng.
“Thẩm Nhật Nam? Anh ta... Anh ta không phải người giàu nhất thành phố Huế sao? Anh ta với Chu Chính Hào ngôi ngang hàng nhau? Anh ta... Anh ta sao lại cung kính như vậy với ba Thúy Hồng?” Phương Hồng vô cùng chấn động, bởi vì dưới cái nhìn của cô, người giàu nhất của thành phố Huế các cô, một trong những người có quyền thế nhất, lúc này lại đứng với tư thế thả cực thấp ở trước mặt ba Thúy Hồng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một chuyện khiến Phương Hồng cùng với người nhà của cô, và người của thôn Hồng Thạch khiếp sợ đã xảy ra. hơn trăm chiếc chiến xa phòng cảnh sát cơ động Thành phố Huế đều đi đấn đến, một chốc sau, mấy trăm công chức trên chiến xa của phòng cảnh sát cơ động nhảy xuống từ trên xe, bắt đầu lan tràn về bốn phương tám
hướng, trước tiên họ phải khống chế hiện trường. Cục trường Hoäc Lập Trung của phòng cảnh sát cơ động thành phố Huế vô cùng lo lắng đứng ở phía sau Tiêu Hạo Thiên, và cúi đầu nói: “Thưa ngài, xin lỗi, tình hình đã được kiểm soát. Bao gồm cả mục tiêu ở mỏ đá nhỏ ở huyện Xích Hồng cũng bị phong bế, và tất cả những người liên quan đến vụ án đều đã bị bắt giữ..”
“Ừ..” Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng gật đầu. Sau đó anh cất bước đi về phía Phương Hồng đang vô cùng kinh ngạc.
Tim Phương Hồng đập manh trong nháy mắt, vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô không ngốc, cô đã thấy ảnh chụp của người giàu nhất thành phố Huế Thẩm Nhật Nam trên mạng. Còn người còn lại là quan lớn của phòng cảnh sát cơ động, là cục trường của phòng cảnh sát cơ động thành phố Huế của các cô, nhưng bây giờ hai nhân vật lớn ở trong mắt cô, lại cung kính với ba Thúy Hồng như vậy. Vậy ba của Thúy Hồng có thân phận gì? Cô không dám nghĩ tới, nhưng trong lòng cô chắc chắn ba Thúy Hồng nhất định là một nhân vật động trời! Mà giờ phút này, một nhân vật động trời như vậy lại đang đi về phía cô...