Cao Ánh Vy đứng bên ngoài ban công, lặng lẽ đón gió đêm, mái tóc dài tung bay, nhìn vô cùng xinh đẹp. Tiêu Hạo Thiên đứng đối diện, xoay người nhìn cô ấy, trong lòng không khỏi cảm động, không ngờ người con gái này lại mạnh mẽ như vậy, anh nở một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, vợ anh lại có thể đuổi kịp anh, đó không phải là một điêu dễ dàng gì.
Cùng thời gian đó, ở ranh giới của hai nước lớn Mỹ và Việt Nam, nơi đó hoàn toàn là một một sa mạc, sa mạc dài đến hàng ngàn dặm kéo dài từ Mỹ đến bờ biển của đại dương. Đây là ranh giới của hai nước lớn, cho nên có rất nhiều nơi quản lý không chặt chẽ. Sa mạc rộng lớn này luôn là lãnh thổ hoạt động của những kẻ liều ïĩnh. Những giao dịch bẩn thỉu và đen tối đều được diễn ra ở đây, thu được lợi nhuận gấp mười, gấp trăm lần.
Mà đúng vào lúc này, một đoàn xe Hummer màu vàng mang theo vũ trang đang tiến vào sa mạc, hơn
nữa vừa xuất hiện đã phóng nhanh về bờ biển phía Tây.
Có tất cả tám xe Hummer được trang bị vũ trang đầy đủ, dẫn trước và theo sát phía sau là đội quân tỉnh nhuệ nhất ngoại vực Việt Nam, mỗi một chiến sĩ đều tràn ngập vẻ khát máu, trên người đều là cấp bậc nửa bước chiến thần.
Lúc này, có một người đàn ông một phụ nữ đang ngôi trên xe Hummer đi giữa đoàn xe. Người đàn ông tóc đã hoa râm, mặt đậm chất người bản xứ, trên người tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng giờ phút này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn lưu lại một vệt máu đã khô. Bởi vì đêm hôm qua, anh ta đã tự tay giết chết một sát thủ cấp bậc chiến thần. Anh ta bị thương rất nặng, dù hiện giờ có ngồi ở trên xe, anh ta vẫn thi thoảng rên lên một tiếng đau đớn. Mà người đàn ông này, người có sức mạnh của chiến thần, chính là người đang trấn giữ ở ngoại vực của Việt Nam, chiến thần Tiêu Chiến Thiên! Mấy ngày hôm trước, ông ta phụng mệnh từ Tây Âu đến Mỹ để hộ tống một người.
Mà người Tiêu Chiến Thiên hộ tống chính là
người đang ngồi đối diện ông ta, người phụ nữ dáng cao, gầy, hai tay nằm chặt một quyển số. Người phụ nữ mặc tây trang, tóc dài, mặt trái xoan, làn da trắng nõn, trông khá xinh đẹp. Nhưng điểm nổi bật của người phụ nữ này không phải sự xinh đẹp mà là trí não hơn người, đúng thế, hiện giờ cô ta chính là một thiên tài có tiếng trong giới công nghệ cao ở Mỹ, tập trung và phát triển trí tuệ nhân tạo, con chip và sở hữu hàng trăm bằng sáng tạo khoa học của quốc tế, đó là người nhà họ Dương ở Việt Nam, Dương Anh Túi! Một năm trước, Dương Anh Tú có bước đột phá trong lĩnh vực của mình, cô ta muốn trở lại Việt Nam, vì Việt Nam mà công hiến một phần sức lực. Nhưng trên đường trở về, cô ta gặp vô số những trở ngại. Thế lực ở ngoại vực sẽ không muốn một thiên tài với hàng trăm phát minh khoa học như cô ta trở về Việt Nam. Thế lực ngoại vực này, đầu tiên bọn họ dụ đỗ Dương Anh Tú bằng những đặc quyền, ví dụ như cho phép cô được ở lại đây mãi mãi, đầu tư tiền để mở các phòng thí nghiệm, phòng nghiên cứu, vân...vân. Nhưng Dương Anh Tú không đồng ý, một lòng muốn trở về Việt Nam. Cuối cùng thế lực ngoại vực này
cũng cởi bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa, bắt đầu giam cầm cô ta lại. Họ nhốt cô ta trong một căn biệt thự, vì một vài lí do nên bọn họ không dùng vũ lực mà chỉ giam giữ cô ta. Nhưng lại sắp xếp cho một sát thủ cấp chiến thần đến canh giữ biệt thự giam giữ Dương Anh Tú, vì vậy có thể thấy được Dương Anh Tú đối với thế lực ngoại vực này rất quan trọng!
Nhưng bộ cảnh sát Việt Nam cũng không khoanh tay đứng nhìn, sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi mặt, liền vạch ra kể hoạch đưa viện binh đến cứu Dương Anh Tú. Vốn dĩ ở giữa ranh giới giữa Việt Nam và Mỹ còn có một chiến thân canh giữ. Vài ngày trước, ông ta đã đánh thăng nhiều chiến thần ở ngoại vực Tây Âu, đó là Tiêu Chiến Thiên, chiến thần có sức mạnh cao nhất.
Mà Tiêu Chiến Thiên cũng không làm mọi người thất vọng, ông ta tới Mỹ, rất nhanh phối hợp với một số lực lượng của Việt Nam ở Mỹ cứu Dương Tú Anh ra vào đêm hôm qua. Sau đó ông ta dẫn Dương Tú Anh chạy khỏi đó, một đêm chạy được hơn một ngàn dặm. Chính vào đêm hôm qua, bởi vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên đã bị thương nghiêm trọng...... Lúc này sắc mặt Tiêu Chiến Thiên trở lên
trắng bệch, hơi thở cũng yếu dần đi.....
Dương Tú Anh ngồi đối diện nhìn Tiêu Chiến Thiên với vẻ mặt lo lằng, thấy vị chiến thần này cả đời đã chỉnh chiến vì Việt Nam. Trong lòng cô ta liên cảm thấy không đành lòng, lo lắng hỏi: " Ông Tiêu, vết thương của ông sao rồi? Nếu không chúng ta tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút, cơ thể của ông đang bị thương thật sự không thích hợp để đi tiếp. " Dương Tú Anh lòng càng lo lắng hơn, ngoài lo lằng thì chính là sự cảm động.
Đêm qua khi Tiêu Chiến Thiên dẫn theo người đến cứu cô ta, cô ta vô cùng cảm động, cũng chính đêm qua đã có hàng chục tướng sĩ ưu tú hi sinh, mà người dã đầu đội quân là Tiêu Chiến Thiên cũng bị thương nặng. Nhưng Tiêu Chiến Thiên cùng những tướng sĩ không màng sống chết, vào thời điểm đối mặt với kẻ địch vẫn không hề lùi bước, cho dù là hi sinh bản thân, vẫn muốn mở đường máu để cứu Dương Tú Anh! Một người chiến đấu vô cùng nổi tiếng, còn một số tướng sĩ trẻ tuổi, trong tay vẫn còn có tương lai, laji vì cứu cô ta mà hy sinh bản thân....Điều đó làm cho cô ta cảm thấy thật sự cảm động...